Yên Vương Phi Tái Sinh! Một Đời Và Mãi Mãi

Chương 14: Ngọn Đuốc Ngừng Cháy



"Lần này, ta sẽ bảo vệ chàng!"

Tôi đã chắc nịch nói như vậy.

Mộ Thương chợt sững người, ánh mắt chàng dao động rồi phì cười bất lực nói với tôi:

"Bổn vương chinh chiến hàng bao năm nay, không ít lần gặp nguy hiểm nhưng chưa từng ai dám nói sẽ bảo vệ ta cả."

Tôi lặng thinh không đáp chàng.

"Bảo vệ? Đến ta còn thế này vậy cô bảo vệ ta thế nào đây?"

Chàng đứng dậy tiến bước về phía Xích Diệm Thú như thể sự chật vật ban nãy chẳng phải của chàng vậy, rằng ban nãy chàng chỉ dựa hơi nghỉ ngơi trong chốc lát.

Quả thực, tôi chưa đủ mạnh để bảo vệ chàng hay bất cứ ai, chẳng thể nào một mình đương đầu với Xích Diệm Thú... Vậy nên tôi sẽ cùng giúp chàng cầm cự đến khi viện binh tới.

Xích Diệm Thú tiến đến phía chúng tôi. Dù rằng nơi mũi tên cắm sâu vào da thịt nó đang tỏa ra khí hàn lạnh buốt, làm bong tróc từng lớp vỏ thì khí thế của nó vẫn rất đáng sợ, vẫn không hề gục xuống.

Nó gầm gừ giận giữ nhìn tôi và Mộ Thương rồi rống lên lần nữa, hàm nó há rộng phun lửa về phía chúng tôi. Mộ Thương tiến bước lên trước, chàng ngưng tụ linh khí đất trời tạo một tấm chắn lớn đỡ lấy đòn tấn công của nó.

Ngọn lửa tím với sức nóng khủng khiếp, đi tới đâu thì liền càn quét, nung chảy đất đá tới đó.

Tôi nhân lúc nó chỉ chăm chăm chú ý về phía chàng, dịch chuyển qua vách vực dồn hết sức nhảy bật lên trên, phi mạnh Thiên Hoành về phía nó.

Tôi đã dùng hết sức bình sinh của mình, găm mạnh vào vị trí vết thương cũ, nơi mà Mộ Thương đã bắn hạ. Chàng là người không thích chuyện thừa thãi nên tôi đã đoán rằng chỗ chàng nhắm hẳn là vị trí hiểm, hoặc là... Nội đan của nó.

Nhưng chàng thì hạ ba mũi tên còn Thiên Hoành của tôi thì chỉ có một mà thôi. Tôi đã đặt cược vào suy đoán và vận may của bản thân... là mũi tên ở giữa.

Lưỡi kiếm Thiền Huy rèn rất bén, mạnh mẽ xuyên qua lớp vỏ sần sủi của nó. Thiên Hoành càng cắm sâu, khói đen tỏa ra từ vết thương của nó càng dày...

Tôi đã dùng Thượng Quang Trọng Hỏa yểm lên thân kiếm, gia tăng sức tấn công lên nhiều nhất có thể. Dù không đủ đốt cháy nó nhưng lửa bạc của Thượng Quang Trọng Hỏa là độc dược mạnh nhất với sinh vật Ma Giới.

Xích Diệm Thú đau đớn ngưng phun lửa, nhưng khi tôi còn chưa kịp tiếp đất, nó đã nhìn thấy tôi. Trong khoảng khắc tôi như chết lặng đối mắt với nó.

Xích Diệm Thú trợn to đôi mắt, vẫy đuôi quất mạnh hất văng tôi ra xa.

Tôi vội lấy tay ôm bảo vệ đầu mình, chỉ thấy được trời đất như quay cuồng, gió tát mạnh vào da, buốt rát và nửa thân trái bị quất đau tới thấu xương. Cho tới khi va phải thứ gì đó cứng cáp, lăn mấy vòng dưới đất mới có thể dừng lại.

Mộ Thương đã đỡ lấy tôi.

Tôi sợ hãi mở mắt ra. Nơi chàng đứng đáng lẽ rất xa với vị trí của tôi và Xích Diệm Thú... chàng đã mạo hiểm cả thân mình để đỡ lấy tôi.

Chàng hệt như mẫu thân tôi năm đó, dùng chính mình bảo toàn cho tôi.

Tôi thoát khỏi vòng tay chàng khó nhọc ngồi dậy. Máu từ lưng chàng đã nhuộm cả vào tà áo tôi. Mộ Thương bất động nằm đó, gương mặt trắng bệch lấm lem bụi đất. Thậm chí giáp bạc trên vai chàng cũng nứt ra vỡ thành mảnh.

Giờ đây thân y phục trắng của chàng không những nhuốm máu mà còn tàn tạ lấm lem bùn, hoàn toàn chẳng còn chút nào sinh khí, hào nhoáng như ban đầu.

"Ngọn đuốc" của tôi... ngừng cháy rồi.

Nhìn chàng như vậy tim tôi như bị bóp nghẹt, đông cứng lại. Tay run lên bần bật không biết nên đặt vào đâu.

Tôi đau đớn gọi tên chàng:

"Mộ Thương?"

"Tảng băng sống?"

Không ai đáp lại tôi, sau lưng chỉ có tiếng gầm gừ cùng mặt đất đang rung chuyển. Xích Diệm Thú đang đi về phía tôi.

Như lời đồn, nó chẳng khác nào một cơn ác mộng, bị thương như thế mà vẫn còn sức để đứng lên chiến đấu.

Tôi không bận tâm đến nó, thấy người Mộ Thương lạnh ngắt, lòng tôi dấy lên nỗi sợ hãi khó tả, vội vã áp tai vào lồng ngực chàng.

Thật may, nó vẫn đập, có lẽ thương tích quá nặng nên chàng đã ngất đi.

Tôi cắn chặt môi dưới, nếu không phải tại tôi chàng cũng không chật vật thế này.

"Hà cớ gì ngài lại qua đỡ lấy ta kia chứ?"

Tôi ôm lấy chàng, dịch chuyển ra thật xa Xích Diệm Thú, nhẹ nhàng dựa chàng vào tảng đá lớn.

Tôi không thể đưa chàng qua tường thành được, lõm nhiều mảng lớn như vậy, ai đảm bảo được nó sẽ sập xuống khi nào. Hậu binh e là cũng thiệt hại phân nửa, còn sợ rằng thiếu nhân lực để trị thương. Tôi chỉ đành đặt chàng ở đây.

Tôi nhếch khóe miệng run run, áp tay vào gương mặt tuấn tú lạnh như băng của chàng, thì thầm:

"Ban đầu, ngài chẳng phải rất mạnh miệng sao..."

Anh hùng còn có lúc gục ngã kia mà.

".... Ngài hãy cứ nghỉ ngơi đi nhé."

Tôi đứng lên đường hoàng đi về phía Xích Diệm Thú. Con thú lớn xác nhìn thấy tôi thì liền phi thân, nhảy lên vồ lấy tôi.

Tôi chẳng bận tâm tới nửa người đang gào thét vì đau đớn, gập người ra sau, trượt xuống dưới bụng nó. Xoay người mở tung Trường Nhạc, mũi cánh dù từng nhát từng nhát chém vào bụng nó.

Chỉ là chút vết thương ngoài da này thì không hề hấn gì với cái thân xác to lớn của nó cả.

Chợt ngọn lửa dưới chân nó bùng lên tạo thành một vòng tròn lớn, bao quanh tôi và nó... Đúng hơn không khác gì một kết giới ngập lửa ngăn cách tôi và nó với bên ngoài.

Tôi nhếch miệng, giễu cợt nheo mắt nhìn nó:

"Giết ta rồi thì chẳng giúp ngươi sớm gặp được chủ nhân đâu!"

"Chết đi! Lên nào, Trường Nhạc!"

Tôi chắp tay, liều lĩnh dùng Thượng Quang Trọng Hỏa lần nữa, thắp sáng Thiên Hoành đang cắm trên lưng nó và cả Trường Nhạc thân rực rỡ ánh lửa trắng.

Tiên lực trong tôi tuột dốc không phanh, khí tức hỗn độn khó tả khiến tim tôi đập mạnh dồn dập. Dùng hết sức mình sống chết với Xích Diệm Thú.

Trường Nhạc phi tới phá vỡ toàn bộ giáp trên thân Xích Diệm Thú. Nó gầm lên cả người liền bốc lửa như muốn nuốt trọn Thượng Quang Trọng Hỏa của tôi, nhưng không có dễ vậy.

Tôi đã để ý thấy nơi Thiên Hoành đang cắm tỏa ra lượng lớn lệ khí, liền lập tức thu lại Trường Nhạc tập trung vào Thiên Hoành.

Tôi đã cược đúng rồi... Nội đan của nó ở ngay đó.

Xích Diệm Thú gầm lớn hơn, lửa bốc lên càng mạnh hơn nữa.

Vai tôi run lên từng đợt, chân mủn đi phải khuỵu gối mới trụ nổi. Khí tức hỗn loạn giằng xé tôi từ bên trong. Tiên lực của tôi sắp tới giới hạn rồi.

Nhưng chỉ một chút nữa thôi... Làm ơn.

Hãy phá nát nội đan nó đi.

"Hự!"

Ruột gan tôi như trào ngược, cuống họng đau rát hộc ra ngụm máu tươi. Tôi mềm nhũn ngã xuống nền đất trong tiếng rống đau đớn của Xích Diệm Thú. Mắt tôi mờ dần, đầu trống rỗng.

Bất tỉnh nhân sự.