Yên Vũ

Chương 60: Giỏi ghê nhỉ



“Linh Lung!” Lâm Ngọc Dao lại kêu một tiếng. Linh Lung vén tay áo tiến lên, giật lấy chung sứ trong tay Yên Vũ. “Tiểu thư nhà ta kêu ta xức thuốc cho ngươi là có ý tốt, ngươi đừng có không biết phân biệt tốt xấu chứ!”



Yên Vũ nhíu mày, lại lùi một bước.

Mục Thanh Thanh đã trở mặt với nàng, đầu tiên là quào trầy mặt nàng, muốn huỷ đi dung mạo của nàng, khiến cho nàng không thể ở lại bên cạnh Tuyên Thiệu. Hôm nay lại phái người đưa thuốc đến, hơn nữa lại là phái biểu muội của Tuyên Thiệu, lẽ nào có ý tốt gì sao?

Thuốc này nàng nhất định không thể để cho bôi ở trên mặt mình!

Ngón tay Linh Lung dính thuốc mỡ, với về phía nàng.

Yên Vũ nghiêng người né qua. “Nô tỳ hèn mọn, trở về tự dùng thuốc là được rồi, không dám làm phiền người bên cạnh biểu tiểu thư.”

“Đứng yên đừng nhúc nhích!” Linh Lung vừa trách vừa thò thay tới.

Yên Vũ lại tránh né lần nữa, nhưng chọc giận Linh Lung tiến lên bắt lấy vạt áo của Yên Vũ, liền muốn bôi thuốc mỡ ở trên tay lên mặt nàng. Yên Vũ không chịu tuân theo, hai người lập tức tiếp tục giằng co.

Lỗ tai Yên Vũ khẽ động, nghe được tiếng bước chân của Tuyên Thiệu đến.

“Công tử đã trở về!” Yên Vũ thấp giọng nói.

Linh Lung quay đầu lại nhìn về phía cửa viện, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Tuyên Thiệu. “Còn muốn lừa gạt ta!”

Yên Vũ thừa dịp nàng ta quay đầu lại liền đưa chân gạt té nàng ta, tính toán thời gian Tuyên Thiệu đi vào trong viện, bỗng nhiên làm mất đi sức lực trên tay, xoay người bị nàng ta đè ở dưới thân.

“Các ngươi đang làm cái gì?” Giọng của Tuyên Thiệu lạnh như băng truyền tới từ cửa viện.

Lâm Ngọc Dao trợn mắt há hốc mồm nhìn biến cố trước mắt, chậm chạp quay đầu nói: “Biểu… Biểu ca…”

Lúc Tuyên Thiệu đến gần, Lâm Ngọc Dao đã nước mắt lưng tròng. “Biểu ca, hôm nay Mục chiêu nghi cho đòi muội tiến cung, nhờ muội đưa thuốc trị thương này cho Yên Vũ cô nương, nhưng… Nhưng Yên Vũ cô nương không chỉ không chịu cảm ơn mà còn đánh nhau với nha hoàn của muội…”

Lâm Ngọc Dao với mấy câu nói, nói rất thiết thực, oan oan ức ức.

Linh Lung bò dậy, Yên Vũ cũng lập tức từ dưới đất đứng lên, nhưng trên người ít nhiều cũng hơi nhếch nhác.

Tuyên Thiệu nhướn mày, vẻ mặt châm chọc nhìn nàng. “Giỏi ghê nhỉ.”

Tiếng của Tuyên Thiệu không lớn, nhưng bên trong tiểu viện yên tĩnh, bốn người đều nghe được rõ ràng.

Yên Vũ cúi đầu, không nói gì.

“Biểu ca, biểu ca đừng nên trách Yên Vũ cô nương, có lẽ là muội không biểu đạt rõ ràng ý của Mục chiêu nghi, khiến cho Yên Vũ cô nương có chỗ hiểu lầm.” Giọng của Lâm Ngọc Dao dịu dàng khuyên nhủ, nâng khăn tay lên chậm chậm nước mắt ở khoé mắt, xoay đầu lại nói với Yên Vũ. “Yên Vũ cô nương, nếu là ta có chỗ nào không đúng thì xin ngươi đừng để tâm…”

Nói xong rồi cúi ngừơi với Yên Vũ.

Yên Vũ kinh sợ đến mức trốn sang một bên.

Tuyên Thiệu thấy thế lập tức giơ tay lên cản Lâm Ngọc Dao, giọng điệu nghiêm nghị nói: “Nàng ta chỉ là một nha hoàn, muội cần gì nhận lỗi với nàng ta? Yên Vũ, còn không mau nhận sai với biểu tiểu thư?”

Yên Vũ nâng mắt nhìn Tuyên Thiệu, thấy Tuyên Thiệu đang mặt không chút cảm xúc nhìn nàng thì theo lời dạy cúi người hành lễ. “Biểu tiểu thư, là lỗi của nô tỳ. Người làm thế khiến nô tỳ giảm thọ mất! Nô tỳ cảm ơn ân điển của Mục chiêu nghi, càng cảm ơn biểu tiểu thư đã đặc biệt đưa thuốc cho nô tỳ! Nô tỳ không biết suy xét, người đừng để trong lòng!”

Thái độ cung kính, giọng điệu thành thành khẩn khẩn.

Có lẽ là Lâm Ngọc Dao không hề nghĩ tới thái độ nàng nhận lỗi lại tốt như vậy, cho là nàng nhất định phải biện bạch một phen. Ai ngờ nàng không nói cái gì cả, khiến cho mấy câu nói nàng ta đã chuẩn bị xong cũng không có đất dụng võ. Không thể làm gì khác hơn là lại cầm khăn tay chậm chậm khoé mắt. “Không sao, ta sao lại so đo giống như ngươi.”

“Nô tỳ sẽ đem thuốc về bôi, coi như là không cô phụ ân tình của Mục chiêu nghi và biểu tiểu thư! Nô tỳ xin cáo lui.” Yên Vũ nói, hai tay nhận lấy chung sứ men xanh, liền lui ra ngoài viện.

“Đứng lại! Ai cho ngươi đi?” Tuyên Thiệu lạnh lùng nhìn nàng.

Lúc này Lâm Ngọc Dao ngược lại muốn cho nàng mau chóng biến mất. Rốt cuộc chờ được biểu ca trở về, nàng ta còn có lời muốn nói với biểu ca. “Biểu ca, để cho nàng ta đi đi…”

“Ngươi chẳng biết tôn ti, chọc giận biểu tiểu thư, định bỏ đi thế sao?” Tuyên Thiệu ngắt lời Lâm Ngọc Dao, nhìn Yên Vũ.

“Biểu ca, quên đi…”

“Phạt ngươi trong vòng một canh giờ quét dọn tất cả trong ngoài thư phòng một lần.” Tuyên Thiệu xoay đầu lại nói với Lâm Ngọc Dao. “Lâm nhị tiểu thư đi chỗ khác tránh bụi đi, ta còn có công vụ, không tiếp đón được.”

Tuyên Thiệu xoay người vào thư phòng. Lâm Ngọc Dao đứng tại chỗ, túm thật chặc cái khăn trong tay.

Yên Vũ cúi thấp đầu, tránh né ánh mắt của nàng ta, cầm lấy cái chổi ở góc tường quơ múa ở trong viện.

Chủ tớ Lâm Ngọc Dao bị Yên Vũ cố ý hất bụi bặm lên, ho khan hai tiếng, rốt cuộc rời khỏi viện, đi xa dần.

“Vào đây.” Tiếng của Tuyên Thiệu từ trong thư phòng truyền đến.