Yên Chi Trảm

Chương 100: Công chúa hòa thân 3



Lễ nghi hoàn thành, Thích Nam Bắc nói một ít từ ngữ chúc phúc liềncáo từ, Doãn Trường Ninh như trước miễn cưỡng ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích, Quản Phong vội đứng dậy đưa Thích Nam Bắc đi ra ngoài, Thất Thất mới biết được động phòng kia nguyên lai không phải thiết lập ở phòngnày của Doãn Trường Ninh, mà là ở “Y hương các” một chỗ bên cạnh “Cảnhbình điện”, Thất Thất vừa thấy ngay cả chỗ ở cũng không tính là điện, oi bức trong lòng hơi bằng phẳng chút, nhưng vẫn cảm thấy rất đè nén.

Thất Thất là tiểu hắc nô bên cạnh Doãn Trường Ninh, không bao lâuliền bị kêu đi qua, đại công chúa vừa thấy Thất Thất nhân tiện nói:“Tiểu Lăng, hôm nay là đêm tân hôn của chủ tử ngươi, ngươi cần phải hầu hạtốt chủ tử của mình!”

Thất Thất vội vàng nói:“Đại công chúa, nô tỳ nhất định không nhục sứ mệnh!”

Đại công chúa mới mang theo Y Phương cùng một đám người đi ra ngoài,Thất Thất không thấy Y Phương đột nhiên tấn chức làm thị cơ kia có dángcười gì, cung đưa đoàn người đại công chúa rời đi, Thất Thất mới nhanhchóng quay đầu, hai năm hơn không gặp, Thiên Hương hoàn toàn trưởngthành một tiểu mỹ nhân tiêu chuẩn, khuôn mặt trứng ngỗng nhỏ nhắn má như hồng đào, mũi ngọc môi củ ấu thật sự đáng yêu, không cười cũng thôi,cười thật là khắp phòng phát sáng, Thất Thất từ trong lòng hâm mộ diễmphúc của tên Doãn Trường Ninh kia.

Thiên Hương đang má hồng mị nhãn nhìn Doãn Trường Ninh, Doãn TrườngNinh lại nói:“Tôn Tiểu Lăng, trước đưa Hương phi về ‘Y hương các’!”

Thất Thất trong lòng cực kỳ không phẩm vị vui vẻ, bước lên phía trước hành lễ giả vờ giả vịt nói:“Nô tỳ dẫn đường cho Hương phi!”

Thiên Hương có chút ủy khuất nhìn về phía Doãn Trường Ninh, DoãnTrường Ninh lại ở lúc xoay người nói:“Tôn Tiểu Lăng đưa Hương phi xongmau chút trở về làm việc, bổn vương còn có một đống lớn sự tình!”

Thất Thất vội vàng đối với Thiên Hương càng thêm ủy khuất làm một cái tư thế mời, Thiên Hương liếc trắng Thất Thất một cái, mới không tìnhnguyện ra khỏi phòng Doãn Trường Ninh.

Thất Thất thật không nghĩ tới cách gần ba năm, mình cư nhiên có cơhội cùng Thiên Hương đi gần như vậy, trong ngực dâng trào, ho khan kiacòn có chút không tự chủ được, đi đến “Y hương các” cũng vô dụng ra bất luận phương pháp gì mình nghĩ ra để đối phó với Thiên Hương, ở thờiđiểm đi vào, Thiên Hương oán hận nhìn Thất Thất liếc mắt một cái, ThấtThất mới nghĩ đến khi đại công chúa rời đi cố ý cùng mình thân thiết vôcùng, Thiên Hương ước chừng cảm thấy dọc theo đường đi mình ho đều là cố ý.

“Y hương các” cũng coi như là giăng đèn kết hoa, Thất Thất còn chưarời khỏi, chợt nghe đến “Ầm” một tiếng, sau đó bên trong truyền đếntiếng kinh hô của đám người Lí thượng nghi, Thất Thất cẩn thận né trở về xuyên thấu qua bình phong nhìn qua, thấy Thiên Hương đem một cái hộptrang sức trên bàn quét xuống dưới đất, Lí thượng nghi cùng các tôi tớkia sợ tới mức quỳ xuống, nghe Lí thượng nghi liên tục nói:“Công chúabớt giận, công chúa bớt giận!”

Thiên Hương lại bỗng nhiên quay người lại liền bổ nhào vào trêngiường, Lí thượng nghi vội vàng quỳ tới trước mặt Thiên Hương nói:“Côngchúa, ngẫm lại đại kế của thái tử, công chúa từng đồng ý với thái tử ủykhuất gì cũng phải nhẫn!”

Thiên Hương lại hu hu khóc lên nói:“Cái nhà ai mà quy củ như vậy, còn chưa vào động phòng đã phải kính trà trước!”

Lí thượng nghi nghe xong vội nói:“Công chúa, đại công chúa này hiểnnhiên không phải nhân vật dễ đối phó, người từng đồng ý với thái tử,cho nên nhất định phải chịu đựng!”

Thiên Hương khóc lợi hại hơn nói:“Nhưng mà, nhưng mà, làm thế nào Hâm vương này vậy mà là hắn…”

Lí thượng nghi nhìn xem các cung nữ nội thị xung quanh nói:“Nhìn bốn phía, đem mọi người ban đầu phái đi xuống!”

Thất Thất vốn đang cực lực nhịn ho, vừa nghe vội nhẹ tay nhẹ chânchạy mất, Lí thượng nghi này hiển nhiên là người cố vấn cho Thiên Hương, mình vẫn là đừng để cho bọn họ phát hiện có vẻ tốt hơn, các nàng có đại kế, bản thân mình cũng có đại kế.

Thất Thất bước nhẹ cước bộ trở về “Cảnh bình điện”, thật không nghĩtới Doãn Trường Ninh ngày thường quen xao nhãng cư nhiên cực kỳ đè néngắng sức ngồi ở dưới đèn đọc sách, chỉ là không có mặc bộ đồ tân lang có chút chói mắt kia, Thất Thất mới biết được thật là có tân lang làm ravẻ, đêm tân hôn, đem tân nương nhét ở động phòng, chính bản thân mìnhthì lại xem cái sách gì đó.

Thất Thất vừa rảo bước tiến vào phòng ở, Doãn Trường Ninh liền ngẩngđầu lên nhìn Thất Thất nói:“Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, làm sao thế gặpphải tình lang rồi!”

Hai người giận dỗi, đây vẫn là lần đầu tiên nói chuyện, Thất Thấttrong lòng cao hứng lại hưng phấn, Thất Thất từ lúc nhỏ có một chút caohứng, kích động hoặc tức giận liền có tật đỏ mặt, vội vươn tay sờ mặtmột chút, bỗng nhớ tới màu da của mình, Doãn Trường Ninh có thể nhìn ramặt đỏ cái gì, thu lại kích động cẩn thận hỏi:“Tướng quân gia bảo nô tỳtrở về hầu hạ, nô tỳ đến hầu việc!”

Doãn Trường Ninh ừ một tiếng, lại tiếp tục đọc sách, Thất Thất vừathấy nghĩ rằng đại công chúa giỏi thủ đoạn tra tấn Thiên Hương, DoãnTrường Ninh này rõ ràng là ma quỷ của mình, tra tấn mình không kém hơnđại công chúa kia tra tấn người tình của Doãn Trường Ninh!

Vừa rồi quỳ cả một thời gian dài, lại đứng một hồi này, Thất Thấtcũng không biết mình có thể lực tốt như vậy hay không, đứng không baolâu đã muốn ho, nhịn vài lần, rốt cục thì nhịn không được vẫn là ho ra,Doãn Trường Ninh mới ngẩng đầu hỏi:“Thuốc đưa cho ngươi có đúng giờ uống không!”

Thất Thất đối với thứ thuốc kia là nhớ rõ thì uống một lần, ho ghêgớm liền uống hai ngày, khá hơn chút lại không nhớ được, liền lười uống, nhưng miệng lại nói:“Tướng quân gia ban thuốc cho, nô tỳ đều nhớ kỹ,mỗi ngày đều uống!”

Doãn Trường Ninh lông mày nhíu lại hỏi:“Thật vậy chăng?”

Thất Thất cảm thấy động tác nhíu mày này của Doãn Trường Ninh rấtkinh điển, hơn nữa phi thường dễ nhìn, vì thế có chút thất thần trảlời:“Thật sự!”

Doãn Trường Ninh nhân tiện nói:“Vậy đây là cái gì?”

Thất Thất mới nhìn đến trong tay Doãn Trường Ninh có một đống góithuốc, Doãn Trường Ninh nhân tiện nói:“Những thứ này là thuốc phối mộttháng cho ngươi, ngươi uống ba mươi ngày làm thế nào còn thừa nhiều nhưvậy?”

Thất Thất ngây ngốc nhìn về phía Doãn Trường Ninh hỏi:“Vương gia thật xác định thuốc này là của nô tỳ sao?”

Doãn Trường Ninh hừ một tiếng nói:“Thật muốn cho ngươi ho chết chorồi!” Nói xong phân phó người đem thuốc của Thất Thất đưa lên, nhìn chằm chằm Thất Thất uống vào mới nói:“Nếu ngươi về sau còn dám không đúnghạn uống thuốc, mỗi ngày đến ủ ổ chăn cho bổn vương là được!”

Thời điểm Thất Thất uống thuốc có một chút cảm động như vậy, nhưnguống xong thuốc lại thu hồi cảm động, tự biết thân mình vì sao thành cái dạng này, không phải toàn bộ do công lao của Doãn Trường Ninh tên kiacùng “Mẹ cả” bọn họ ban tặng sao, bức mình uống thuốc một lần có cái gìđể cảm động đây.

Buông bát, Thất Thất thấy Doãn Trường Ninh đang nhìn chằm chằm nàng,vì thế lau miệng nói:“Vương gia nhìn nô tỳ, chẳng lẽ trên mặt nô tỳ nởhoa!”

Doãn Trường Ninh nghe xong mới nói:“Thất Thất, sao ngươi uống thuốc,ánh mắt kia lại hận bổn vương, chẳng lẽ bổn vương để cho ngươi uốngthuốc, ngươi cũng hận sao?”

Thất Thất vội nói:“Vương gia, nô tỳ từ nhỏ sợ nhất uống thuốc đắng,cho nên Vương gia bức nô tỳ uống thuốc đắng, nô tỳ tự nhiên hận Vươnggia!”

Doãn Trường Ninh nhếch miệng một chút nói:“Bổn vương xem ra khônggiống hận bổn vương bức ngươi uống thuốc, có chút giống như một con sóiđói muốn ăn mất bổn vương!”

Thất Thất không nghĩ tới ánh mắt mình nhìn Doãn Trường Ninh cư nhiêngiống sói ác, còn chưa kịp nghĩ thấu triệt, Doãn Trường Ninh lại đứnglên lười biếng duỗi thắt lưng nói:“Bổn vương mệt mỏi, trải giường chiếuđi!”