Y Tiên Thiểu

Chương 360: Ưu đãi (2)



- Được rồi, không tranh luận số tiền quyên tặng nữa.

La Bối không để Phan Minh tiếp tục tranh luận nữa:

- Vị nữ sĩ này nói rất đúng, sức khỏe vô giá, nếu quả thật có thể khôi phục sức khỏe, bỏ ra một phần ba tư sản cũng đáng. Chẳng qua, tôi có chút không rõ, vì sao phải tiến hành quyên tặng trong quỹ của các vị? Trước kia tôi cũng từng tiến hành quyên tặng cho tổng hội từ thiện và Hồng Hội của quý quốc, tôi có thể đưa ra ngân phiếu định mức.

- A, tinh thần từ thiện của ngài rất đáng khen. Nhưng ngài chắc chắn đã quyên tặng nhầm đối tượng. Tôi tin tưởng, vị Phan Minh tiên sinh bên cạnh ngài, sẽ rất vui lòng nói cho ngài biết bộ mặt thật sự của hai cơ quan từ thiện đó. Bởi vì Phan tiên sinh, luôn rất am hiểu đào móc bầu không khí không lành mạnh của xã hội.

Sắc mặt Phan Minh nhất thời có chút lúng túng, cũng chỉ thấp giọng giải thích mấy câu với La Bối.

La Bối vừa nghe, trên mặt nhất thời xuất hiện vẻ giận dữ, dùng anh văn mắng:

- Lũ khốn khiếp!

Sau đó, La Bối nói với mỹ nữ trưởng phòng:

- Quỹ từ thiện của các vị, thật sự có thể bảo đảm dùng cho những người không có tiền khám bệnh?

- Bảo đảm!

Mỹ nữ trưởng phòng khẳng định nói.

- Như vậy, cô xác định thuốc dán của các cô có thể chữa khỏi thương thế của tôi?

La Bối lại hỏi.

- Cái này, phải căn cứ vào thương thế bệnh tình của ngài mới có thể quyết định. Nhưng chúng tôi đã làm cho rất nhiều bệnh nhân khôi phục sức khỏe thành công, về điểm này, ngài có thể kiểm tra trên website của chúng tôi. Ngoài ra, nếu như ngài muốn xác định có thể chữa khỏi hay không, có thể đưa tài liệu bệnh tình của ngài cho chúng tôi, hoặc là, chúng tôi có thể mời một thầy thuốc tới trị liệu cho ngài.

- Hay là mời thầy thuốc tới trị liệu đi.

Hán Khắc nói, hiện tại hắn đã vô cùng không tín nhiệm với thầy thuốc Hoa Hạ. Lúc trước Tống Lập Hào đã từng tiết lộ thương thế của La Bối ra ngoài, nếu lần này lại bị người tôi tiết lộ giấy tờ bệnh án ra ngoài, vậy cơ hội giải thích cũng không còn.

- Được.

Mỹ nữ trưởng phòng nói:

- Vậy thì an bài đến xế chiều đi.

- Được, chúng tôi cũng cần thời gian bàn bạc cân nhắc.

Phan Minh vội vàng đáp thay La Bối. Phan Minh vẫn không cam lòng, thoáng cái ném vào một phần ba tài sản, hắn cũng thấy đau lòng thay La Bối. Đau lòng hơn chính là, loại quyên tiền từ thiện này, Phan Minh lại không lấy được phí nghiệp vụ.

Sau khi tiễn đám người La Bối về, mỹ nữ trưởng phòng lên lầu, trở lại phòng làm việc của mình.

Sau khi đóng cửa, nàng đột nhiên nhảy lên, kêu một tiếng:

- A!

Sau đó, mỹ nữ chủ quản vội bấm một số điện thoại, vui mừng nói:

- Đường Vũ Khê đồng học, biết hôm nay bổn cô nương gặp người nào không. . . La Bối! Oa, hắn thật sự rất đẹp trai, như mặt trời chói lọi vậy….Cô mới là đồ mê trai! Thật không biết cô thấy tiểu tử kia có cái gì hay, dáng vẻ thì bình thường, ngoại trừ y thuật khá hơn một chút, trẻ tuổi hơn một chút, tôi thật sự không nhìn ra hắn có ưu điểm gì. . . Được rồi, trong mắt người tình xuất Tây Thi, mình biết rồi. Bớt nói nhảm đi, chiều nay kêu tiểu tử kia tới đây một chút, khám bệnh cho La Bối, cầu thủ ngôi sao đẹp trai như vậy, nếu quả thật không thể tiếp tục thi đấu, sau này đại tỷ này có thể bị thiếu đi rất nhiều niềm vui thú.

- Đại tỷ, chị đã lớn tuổi như vậy rồi, còn mê giai sao?

Đường Vũ Khê nói trong điện thoại:

- Biết cái gì gọi là kín đáo, gọi là thận trọng không? Chị biết không? Nhưng thật cao hứng, xem ra chị vẫn cảm thấy hứng thú với nam nhân, em cũng có thể yên tâm.

- Cô có ý gì? Ai nói với cô tôi không có hứng thú với nam nhân?

- À. . . Ách, không có gì..., có hứng thú với nam nhân là chuyện tốt, không phải sao?

- . . .

Sau khi tan lớp, Tùy Qua nhận được điện thoại của Đường Vũ Khê.

Đường Vũ Khê trở về thành phố Bắc Kinh, đang xử lý một số giấy tờ phê duyệt cuối cùng của quỹ Tiên Linh Thảo đường.

Trong điện thoại, Đường Vũ Khê nói cho Tùy Qua về chuyện của La Bối.

Tùy Qua vừa có chút kinh ngạc, lại có chút cảm giác trong dự liệu.

Hai ngày gần đây, lúc nào cũng nghe thấy Cao Phong và Giang Đào đàm luận về chuyện của La Bối.

Nhất là lời đồn đại về thương thế của La Bối, hai người lại càng càm ràm không ngừng, sắp trở suy nhược thần kinh rồi.

Nếu La Bối đã đáp ứng tiến hành quyên tặng, Tùy Qua đương nhiên sẽ rất vui lòng trị liệu cho hắn.

Chẳng qua, nhớ tới sự cuồng nhiệt của Cao Phong và Giang Đào đối với La Bối, Tùy Qua quyết định cho bọn hắn một cơ hội.

Cho nên, sau khi cúp điện thoại, Tùy Qua liền nói chuyện La Bối tới trị liệu cho Cao Phong và Giang Đào.

- Ha ha!

Cao Phong vừa nghe, nhất thời cười lớn:

- Tùy Qua, cậu muốn nói giỡn với bọn mình cũng phải đáng tin một chút. La Bối là ai, cho dù hắn thật sự tới Hoa Hạ, cũng sẽ không tới tìm cậu trị liệu. Bác sĩ của người ta, nhất định là bác sĩ đứng đầu thế giới…

Giang Đào cũng nói:

- Đúng vậy, Tùy Qua, cậu muốn chơi người, cũng không thể chơi như vậy, quá yếu trí rồi.

- Mẹ kiếp, hai người các cậu thật là biết biến hảo tâm thành lòng lang dạ thú. Dù sao chiều hôm nay mình sẽ trị liệu cho La Bối, hai người các cậu có muốn đi hay không!

Tùy Qua cũng lười giải thích với hai người này.

- Thật sao?

Cao Phong hỏi, nhưng vẻ mặt vẫn không dám tin tưởng.

- Mình nói với các cậu rồi, không đi thì thôi.

Tùy Qua nói.

- Mấu chốt là tiết học chiều nay, thầy giáo có thể điểm danh.

Giang Đào có chút lo lắng nói:

- Mình cũng không giống như cậu, có hiệu trưởng che chở, hiện tại ngay cả chủ nhiệm cũng không dám chọc giận cậu.

- Đừng nhiều lời như vậy.

Tùy Qua nói:

- Lải nhải, các cậu có thấy phiền không.

Mặc dù Cao Phong và Giang Đào cảm thấy chuyện này có chút không đáng tin, nhưng do lòng hiếu kỳ mãnh liệt và hi vọng điều khiển, đến buổi chiều vẫn theo chân Tùy Qua đến quỹ Tiên Linh Thảo đường.

Khi đến đại sảnh, đã sớm có người ra đón.

Không ít người của quỹ Tiên Linh Thảo đường từng thấy nhiều lần Tùy Qua và lão bản Đường Vũ Khê của bọn họ cùng nhau xuất hiện, thần thái thân mật, cảm giác tiểu tử Tùy Qua này hơn phân nửa chính là bạn trai của Đường Vũ Khê, hoặc là “Trai lơ” của nàng, cho nên thái độ đối với Tùy Qua đương nhiên vô cùng tốt.

Sau khi tiến vào đại sảnh, Cao Phong nhìn bảng quản lý công khai ở quỹ Tiên Linh Thảo đường, kinh ngạc nói:

- Ồ, thật không ngờ, Đường lão sư lại là pháp nhân của quỹ này, thật lợi hại! Khó trách cô ấy không muốn làm lão sư nữa. Oa, quỹ này thật sự sảng khoái, nhiều mỹ nữ như vậy, chủ quản cao cấp xem ra rất biết nhìn người!

- Tố chất, chú ý tố chất!

Giang Đào nhắc nhở Cao Phong.

Nhân viên mỹ nữ không nhịn được hé miệng mỉm cười, nói với ba người Tùy Qua:

- Xin theo tôi đến bên này.

Ba người Tùy Qua được dẫn tới một phòng làm việc.

Nhân viên đưa cà phê cho ba người, sau đó mời bọn họ ngồi chờ.

Bên trong phòng làm việc có một chiếc TV treo tường, ba người xem TV một lát thì thấy hai người ngoại quốc đeo kính đen, được một người Trung Quốc cao gầy dẫn vào phòng làm việc.

Sau khi tiến vào phòng làm việc, hai người ngoại quốc tháo kính đen xuống.