Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 293: Phó Thiên Tề (1)



Edit: Tiêu Tiêu

"Ngươi là..." Đổng lão phu nhân nghe Lam Tiểu Vận nói, liền đưa mắt nhìn sang Bạch Nhan, khẽ cau mày, hỏi.

Lam Tiểu Vận mấp máy môi hồng: "Ngoại tổ mẫu, biết biểu tỷ Bạch Nhan của ta?"

Bạch Nhan?

Đổng lão phu nhân khẽ giật mình: "Ngươi là hài tử của Lam Nguyệt?"

Những năm này, bà cũng nghe nói rất nhiều chuyện về Lam gia.

Càng nghe nói, ngoại tôn nữ duy nhất của Lam gia, mấy năm trước đã mất tích...

"Ngoại tổ mẫu, những chuyện này sẽ giải thích sau, " Lam Tiểu Vận lui về sau hai bước, nói, " biểu tỷ, ngươi giúp ta xem tình huống của mẫu thân một chút."

Sau khi Lam Tiểu Vận nói lời này, ánh mắt Bạch Nhan liền rơi vào mỹ phụ nhân trên giường, nàng càng nhìn mày nhíu lại càng chặt, trong ánh mắt lướt qua một đạo suy nghĩ sâu xa.

"Thế nào? Nhược Lan nó có phải..." Đổng lão phu nhân cũng không biết vì sao Lam Tiểu Vận muốn để Bạch Nhan xem bệnh.

Nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt này của Bạch Nhan, lòng của bà lập tức thắt chặt.

Mi tâm Bạch Nhan chậm rãi giãn ra: "Nàng ấy không có việc gì, một viên Nhị phẩm Dưỡng khí tán liền có thể để nàng phục hồi như cũ."

Không có việc gì?

Đổng lão phu nhân kinh ngạc há to miệng. 

Một bên Đổng Thiên Lăng cau mày nói: "Ta tìm đan dược sư xem qua cho nàng, đan dược cũng dùng qua, nhưng hắn vẫn như cũ không thể tỉnh lại."

Bạch Nhan nhàn nhạt quét mắt Đổng Thiên Lăng: "Đan dược sư có phải do các ngươi tìm hay không?"

"Cũng không phải, là nữ nhân kia sau khi đả thương Nhược Lan, liền đi hoàng cung tìm đan dược sư đến đây, Nhị phẩm dưỡng khí tán nàng cũng dùng qua..."

Nói tới chỗ này, Đổng Thiên Lăng chưa phát giác dừng lại, hắn có lẽ là lấy lại tinh thần, dung nhan già nua một mảnh trắng bệch.

Bạch Nhan biết một câu nói kia đã có hiệu quả. Trên mặt nàng giơ lên một nụ cười nông cạn.

Nhưng mà, trong mắt đen kia một mảnh thanh tịnh, lại tràn ngập lãnh ý.

"Cữu mẫu tổn thương không phải rất nghiêm trọng, một viên dưỡng khí tán liền có thể làm nàng tỉnh. Nhưng không kịp thời trị liệu, thương thế kia sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, cho đến không có thuốc chữa!"

Lam Tiểu Vận nhu thuận đứng bên Bạch Nhan, tiếp nhận đan dược, chậm rãi đi đến trước giường.

Nhìn Đổng Nhược Lan mặt tái nhợt, con ngươi Lam Tiểu Vận cuồn cuộn lửa giận, nàng nén chặt, vẻ kiên định xuất hiện tại tròng mắt của nàng.

"Nương, ngươi yên tâm. Ta sẽ không để cho người đả thương ngươi tiêu diêu tự tại!"

Bạch Nhan nói không sai, cần quyết đoán mà không quyết đoán. Tất chịu loạn.

Lần này, liền xem như ngoại tổ phụ mẫu ngăn cản. Nàng vẫn nhất định phải vi nương đòi công đạo.

Đương lúc Lam Tiểu Vận đem đan dược cho Đổng Nhược Lan ăn xong, một đạo nhuyễn nhuyễn nhu nhu âm thanh từ phía sau nàng vang lên.

"Biểu di, cữu nãi nãi không có việc gì, mẫu thân của ta sẽ giúp nàng lấy lại công đạo."

Có lẽ  âm thanh non nớt để Đổng Thiên Lăng cùng lão phu nhân lấy lại tinh thần, kinh ngạc hỏi: "Đây là..."

"Ngoại tổ mẫu biểu di khỏe, ta là bảo bảo ngoan nhất của mẫu thân, bà có thể gọi ta Thần nhi."

Giọng Bạch Tiểu Thần  mềm mềm manh manh, lập tức làm tâm người ta mềm nhũn ra.

Đổng lão phu nhân lần đầu trông thấy nam hài tinh xảo xinh đẹp như vậy, lập tức mắt to mắt, ngay cả lời trước đó muốn nói đều quên...

"Bạch cô nương, đây là hài tử của ngươi?"

Thật lâu, bà mới hồi thần, hỏi.

Năm đó bà nghe nói Bạch Nhan chưa thành thân mà có con, chẳng lẽ lại... Tin tức này cũng là thật?

"Hắn đúng là nhi tử bảo bối của ta, chỉ là... So với chuyện này, ta có một chuyện trọng yếu hơn muốn nói với các ngươi, " ánh mắt Bạch Nhan nhìn về phía Lam Tiểu Vận, "Nương ngươi rất nhanh sẽ tỉnh, chúng ta đừng ở chỗ này quấy rầy nàng, đi ra ngoài trước đi."