Xuyên Về Thập Niên 70 Thành Mẹ Kế, Nuôi Dạy Con Cái

Chương 47: Vợ Có Vấn Đề 1



Chung Kiến Quốc líu lưỡi há hốc mồm, vô cùng không hiểu hỏi: "Tại sao?"

" Chờ phòng này của anh thu dọn sạch sẽ, em sẽ vào ở." Tống Chiêu Đệ nhìn về bức ảnh ở trên tường.

Chung Kiến Quốc theo ánh mắt của cô mà cũng nhìn qua, trên mặt lướt qua một tia lúng túng: "Là, là do tôi sơ sót."

"Anh cũng không nghĩ tới em sẽ cùng anh tới đây, chưa thu dọn trước cũng là điều rất bình thường, em không trách anh." Tống Chiêu Đệ không có tình cảm gì với Chung Kiến Quốc, gả cho anh chỉ là tìm người phù hợp sống qua ngày mà thôi, cho nên đúng là cô không thấy cảm thấy bị sao cả, "Trước đem đồ vật sắp xếp một chút, lại cho ba đứa nhỏ tắm rửa, thay quần áo chứ?"

Chung Kiến Quốc gật đầu: "Để tí nữa tôi xuống lầu đun nước. Trong phòng phía bắc có chậu gỗ, quần áo bẩn cứ ném vào trong chậu trước đi, để đến buổi tối giặt. Trong sân có giếng nước, nhà cầu ở phía sau, chậu rửa mặt ở dưới hiên tầng một, xà phòng cũng ở chỗ đó."

"Biết rồi." Tống Chiêu Đệ nói, "Tí nữa em không tìm được cái gì sẽ lại hỏi anh sau."

Chung Kiến Quốc " Ân" một tiếng, muốn trở về phòng thay quần áo, nhưng đi tới cửa anh lại quay trở về phòng khách phía đông để trải giường cho Tống Chiêu Đệ.

Chung Đại Oa nhìn ba mình, lại nhìn mẹ kế, cũng không dám làm loạn lên, chạy đến bên cạnh ba mình, nhỏ giọng nói: "Ba ba, con muốn ăn đại bạch thỏ."

"Một ngày chỉ có thể ăn một cái kẹo, hôm nay con đã ăn rồi." Chung Kiến Quốc vừa trải giường vừa nói với Tống Chiêu Đệ, "Trẻ con không thể ăn đường quá nhiều, sau này tôi không có ở nhà, em cũng không thể nuông chiều hai đứa nó."

"Không biết." Tống Chiêu Đệ nói, "Ba bọn nó là con trai của anh, anh nói nuôi thế nào em sẽ dạy như thế."

Chung Kiến Quốc khẽ nhíu mày: "Ba bọn nó cũng là con trai của em. Em, em đừng tự coi mình là người ngoài, sau này, chúng ta chính là người một nhà. Chỉ cần em làm đúng, cho dù là đánh bọn nó hay mắng bọn nó, tôi đều không có ý kiến."

"Ba ba!" Chung Đại Oa trợn mắt, "Ba muốn biến thành cha ghẻ sao?"

Chung Kiến Quốc giơ tay lên vỗ nhẹ vào ót con trai lớn một chút: "Con còn dám nghịch ngợm càn quấy, mẹ con không đánh con thì ba cũng cầm dây thắt lưng đánh con."

Chung Đại Oa nhất thời ủ rũ.



"Nhị Oa, làm sao vậy?" Dư quang khóe mắt của Tống Chiêu Đệ chú ý tới Nhị Oa đang xoa bụng, ý thức được mình đã xem nhẹ lão nhị rồi.

Chung Nhị Oa theo bản năng nhìn về phía Chung Kiến Quốc một cái.

Chung Kiến Quốc nghe được lời nói của Tống Chiêu Đệ cũng quay đầu nhìn: " Con làm sao vậy?"

"Con đói." Chung Nhị Oa yếu ớt nói.

Chung Kiến Quốc trải vỏ chăn, đem chăn gấp thành một khối đậu hũ vuông vắn, rồi đi qua ôm lấy Nhị Oa: " Hiện tại, chúng ta liền đi nấu cơm." Lúc nói chuyện anh nhìn về phía Tống Chiêu Đệ.

Tống Chiêu Đệ nói: "Em cũng đói. Anh tắm rửa cho ba đứa nhỏ đi, em đi nấu cơm."

" Được." Tháng mười ở Tân Hải đã tiến vào cuối mùa thu, mà tháng mười ở đảo Ôn Châu vẫn còn rất nóng. Tống Chiêu Đệ và Chung Kiến Quốc mặc quần dài quá lâu, lúc bọn họ chuyển thuyền ở Thân Thành cũng không cảm thấy nóng bức, nhưng sau khi đi đến đảo Ông Châu liền cảm thấy rất nóng, làm lưng cũng ướt đẫm mồ hôi. Chung Kiến Quốc ngửi được mùi mồ hôi trên người Tống Chiêu Đệ, cũng ngửi được mùi khó chịu trên người mình, anh liền đi đến tầng một xách thùng đi lấy nước.

Tống Chiêu Đệ đem lão Tam đang ngủ say đặt ở ghế dài trong phòng khách, lại kêu Đại Oa và Nhị Oa trông em, lúc này mới cuốn tay áo lên đi rửa tay, rửa mặt.

Bếp trong phòng bếp của Chung gia là bếp đất, Tống Chiêu Đệ đem nồi lớn giữ lại cho Chung Kiến Quốc đun nước, chuẩn bị dùng nồi nhỏ để nấu cơm.

Mở ra tủ bếp, bên trong có gạo, có trứng gà, dầu muối tương giấm cũng không thiếu, nhưng cũng chỉ có những thứ này mà thôi. Tống Chiêu Đệ liền hỏi Chung Kiến Quốc đang xách nước đi vào: "Có cải xanh không?"

"Chắc là có." Chung Kiến Quốc nói, "Em ra ngoài sân nhìn xem sao."

Nhà lầu nhỏ của Chung gia có diện tích khoảng hai trăm mét vuông, phía ngoài sân có khoảng bảy tám chục mét vuông, bốn phía quanh nhà đều dùng trúc vây lại, nếu nhìn từ xa thì giống như một biệt thự nhỏ vậy.

Lúc trước Tống Chiêu Đệ tùy ý đi vào cùng Chung Kiến Quốc, cũng đánh giá sơ lược một phen, trong lòng cô cũng nhịn không được mà phải khen bản thân mình -- không gả sai người rồi.

Ra ngoài sân, mắt Tống Chiêu Đệ trợn tròn, một cái sân vườn to như vậy mà tất cả đều là hoa hoa cỏ cỏ sao? Tống Chiêu Đệ không tin mà nhìn kỹ một phen, nhưng cũng chỉ tìm thấy mấy cây rau dền.