Xuyên Về 1983

Chương 89



Phòng ngừa chu đáo.

Ba người đàn ông ăn nhím biển, cười đến vẻ mặt quỷ dị.

Đầu bếp rất khó hiểu gãi đầu.

Chờ bọn họ vào phòng sửa sang lại, đám vệ sĩ cũng thay phiên nhau hưởng thụ dịch vụ trên tàu du lịch, công tác kiểu này, thỉnh thoảng lại đến đây cũng thú vị nhỉ.

Chủ yếu là do ông chủ hào phóng.

Ngoài mặt bọn họ đặt ba gian phòng, nhưng trong đó có một gian hoàn toàn là vệ sĩ ở, Từ Thận chen chúc trong phòng với Thư Nhiên.

"Cục cưng, em nói đúng, nhím biển thật sự tráng dương..." Từ Thận tắm rửa xong lên giường, vừa lau tóc vừa kêu Thư Nhiên lại đây: "Hôn anh đi."

“Sao tự nhiên hỏi thế?” Thư Nhiên đang nhai kẹo cao su trong miệng, soi gương, chải đầu, nắm lấy một nắm tóc rất có uy phong.

"Làm ơn." Giọng Từ Thận nghe có chút khó chịu.

"Được rồi." Lát nữa còn phải ra ngoài, Thư Nhiên nghiêng đầu nhổ kẹo cao su vào thùng rác, liếm môi hỏi: "Mùi bạc hà anh có chịu được không? Anh có muốn em nhai thêm vị khác không?”

"Để anh xem..." Từ Thận rất có hứng thú với việc khiêu chiến.

"Vậy em tới đây, lạnh quá cũng đừng trách em." Thư Nhiên nói.

"Nào có khoa trương như vậy?" Từ Thận cười không ngừng được.

Sự thật chứng minh chỉ có lúc đầu có hơi lạnh một chút, không rõ ràng lắm.

"Lần sau em ăn dầu gió là anh không dậy nổi cho coi." Xong rồi, Thư Nhiên nhai một viên kẹo cao su, đêm nay hương vị trong miệng quá phức tạp, hắn đã quên mất nhím biển là mùi gì rồi.

"Nghe có vẻ rất đáng sợ." Từ Thận run rẩy một cái, đứng lên thay quần áo ra cửa.

Giang Phàm mặc một bộ âu phục màu trắng, ở bên ngoài chờ bọn họ, Thư Nhiên đi ra nói: "Anh Phàm mặc như này hợp lắm, chỉ là túi áo thiếu chút gì đó. ”

" Thiếu gì?" Giang Phàm nhìn ngực mình.

Đi qua một lẵng hoa trang trí, Thư Nhiên lấy một bông hoa hồng từ trong lẵng hoa, ngắt cành hoa thừa cài vào ngực Giang Phàm: "Đẹp quá."

Một người đàn ông mặc vest hút xì gà đứng ở đầu kia của hành lang nhìn mọi cử chỉ và hành động của họ.

Thư Nhiên nhìn thấy, lễ phép gật đầu với đối phương.

Không ngờ, tình cờ như vậy, bọn họ lại gặp lại người này tại bàn chơi bài.

Bên cạnh đối phương còn đi cùng một cô gái vô cùng xinh đẹp, là loại mỹ nữ điển hình của Hồng Kông, thoạt nhìn tuổi tác cũng không lớn.

Chú ý tới ánh mắt của Thư Nhiên, quý ông hút xì gà vỗ vỗ cô gái bên cạnh: "Đi qua ngồi với sếp Thư đi."

Cô gái là kiểu lãnh diễm, không có cười, thoạt nhìn không quá muốn xã giao cho lắm, nhưng cô vẫn nhìn sang một bên Thư Nhiên,đứng dậy đi qua rồi ngồi xuống, bởi vì Thư Nhiên ở giữa, cô chỉ có thể ngồi bên cạnh Giang Phàm.



"Vị tiên sinh này, ngài có biết chúng tôi sao?" Thư Nhiên nghi hoặc hỏi.

"Đương nhiên biết." Người kia nói: "Cậu rất nổi tiếng ở Đại lục, thỉnh thoảng tôi cũng đọc báo."

"Thì ra là như thế." Vậy thì thực sự không có gì đáng ngạc nhiên.

"Làm quen chút đi, tôi tên là Hoàng Văn Kỳ" Đối phương đứng lên, bắt tay với đám Thư Nhiên, lại lấy ra ba tấm danh thiếp cho bọn họ: "Không biết ba người có hứng thú với phim ảnh không? ”

Danh thiếp viết rất rõ ràng, là một công ty điện ảnh.

"Hóa ra ông Hoàng đây là một nhà làm phim," Thư Nhiên: "Chúng tôi không biết nhiều về nghề này, đến lúc đó phải xin kinh nghiệm từ ông."

"Dễ nói." Nụ cười của Hoàng Văn Kỳ càng thêm nhiệt tình: "Vậy bây giờ chơi bài đi, đến lúc đó chúng ta hẹn thời gian nói chuyện chi tiết. ”

"Được." Thư Nhiên nói.

"Quý cô này, " Giang Phàm chơi đùa với lá bài trong tay, thấp giọng hỏi cô gái bên cạnh: "Cái này chơi như thế nào? Tôi chưa bao giờ chơi."

Cô gái ngẩn ra, sau đó giúp hắn xem bài, tay hướng dẫn hắn chơi.

Giang Phàm vì cảm ơn người ta, nói: "Thua tính là của tôi, thắng phân một nửa cho cô. ”

Không biết có phải bởi vì hắn mới lên bàn hay không mà may mắn vô cùng, cô gái mỗi lần xem bài đều trợn to tròng mắt, sau đó đề nghị hắn liều mạng đẩy lợi thế.

"Loại rút bài kiểu này, " Thư Nhiên nhỏ giọng nói với Từ Thận: "Quả nhiên vẫn là đàn ông chưa lấy vợ may mắn."

"Em nói đúng." Từ Thận thầm nghĩ, lần sau nếu như muốn rút bài, hắn tuyệt đối sẽ không làm trò với Thư Nhiên, hiện giờ vận khí đều bị Thư Nhiên hút đi hết, trong ba người ở bàn bài, vận của hắn kém nhất.

"Cậu Từ, cậu có cần một điếu xì gà không?" Trợ lý của Hoàng Văn Kỳ nhận được chỉ thị, cầm cả hộp xì gà đến hỏi Từ Thận thua đến phiền lòng.

Từ Thận phất tay.

Cũng không phải khó chịu

Chút tiền nhỏ này vẫn trả được, coi như thua Giang Phàm.

"Cậu Giang cái tay may mắn quá nha." Hoàng Văn Kỳ cười tủm tỉm nhìn bọn họ.

"Cũng được, Hoàng tiên sinh cũng không tệ." Giang Phàm lười biếng cười cười, bưng ly cocktail làm tại chỗ pha chế rượu uống một ngụm.

"Thoạt nhìn cậu rất thích Giai Nghi." Tầm mắt Hoàng Văn Kỳ xoay quanh hai người bọn họ: "Nói như vậy, không bằng để cho Giai Nghi làm bạn gái cậu cả đêm có được không? ”

Cô gái tên là Giai Nghi, sắc mặt lập tức có vẻ rất khó coi, giương mắt trừng mắt nhìn Hoàng Văn Kỳ.

Giang Phàm nói: "Hoàng tiên sinh, ông rất không tôn trọng phụ nữ đấy.”

Hoàng Văn Kỳ nhún nhún vai,dang tay tỏ vẻ vô tội: "Tôi chỉ đề nghị, tùy ý với bản thân cô ấy, dù sao bây giờ tôi vẫn chưa phải là ông chủ của cô ấy. ”

Sắc mặt mọi người rất cổ quái, chẳng lẽ ý của người này là, là ông chủ của người ta là có thể tùy tiện…

"Hoàng tiên sinh đừng nói những lời như vậy nữa, chúng tôi không thích chút nào." Thư Nhiên nói thẳng.

Bị quấy rầy như vậy, hứng thú chơi đùa với Hoàng tiên sinh này cũng không còn, Thư Nhiên nói với Từ Thận: "Anh Thận, chúng ta đi chơi cái khác. ”

"Ừm." Từ Thận vứt bài cũng như xu của mình và Thư Nhiên đi, không để lại chút mặt mũi nào cho Hoàng tiên sinh.

Trước mặt Giang Phàm có nhiều xu, hắn gọi một người phục vụ tới, đựng lại vào hộp cho hắn, sau đó nghiêng mặt nói với nữ thần may mắn: "Tôi lấy đi đổi lấy tiền, lát nữa chia cho cô. ”

Giang Phàm đổi tiền trở về, không thấy cô gái và Hoàng Văn Kỳ đây, hắn có chút lo lắng, vội vàng hỏi vệ sĩ họ đi đâu.

"Hình như là... Đi đến quầy bar." Vệ sĩ nói.

Bên quầy bar, Hoàng Văn Kỳ ngồi uống rượu.

Cô gái với khuôn mặt lạnh lùng đứng bên cạnh Hoàng Văn Kỳ, chỉ vào ông giận dữ mắng: "Ông không biết xấu hổ, vừa rồi ông đi quá xa rồi!"

"Tôi quá đáng sao? Tôi không quá đáng, là cô quá ngây thơ", Hoàng Văn Kỳ vươn vai: "Cô cho rằng cô mặc váy đẹp chơi bài với tôi là có thể ký hợp đồng sao?? Làm ơn đi cô gái à, cô thật sự coi mình là trân châu, sẽ phát sáng đấy hả..."

"Sáng bà mẹ ông!" Một ly rượu đổ lên đầu Hoàng Văn Kỳ: "Ông không muốn ký có thể không ký, nhưng đó không phải là lý do ông sỉ nhục tôi. ”

Cô gái buông cái ly xuống, trước khi đi còn dựng thẳng ngón giữa về phía ông ta.

"Này!" Hoàng Văn Kỳ tức giận nhảy dựng lên, vừa mắng vừa đuổi theo: "Com đĩ chết tiệt này, cô dám hắt rượu vào người tôi? Cô dừng lại cho tôi! ”



" Hoàng tiên sinh, sao lại tức giận thế?" Giang Phàm nhét tiền vào trong túi, chống nạnh chắn trước mặt cô gái cười hì hì nói: "Ly rượu trên đầu này chẳng phải là thứ ông xứng đáng sao?"

Nếu trước đó Hoàng Văn Kỳ xúc phạm bạn mình, chậc, vậy thì không phải một ly rượu có thể giải quyết vấn đề, ít nhất phải ném vào bể bơi.

Hoàng Văn Kỳ lấy khăn tay ra, lau lung tung rượu trên mặt, chỉ vào cô gái sau lưng Giang Phàm sặc giọng nói: "Cậu Giang này, cậu lăn lộn ở đại lục, tôi khuyên cậu đừng xen vào việc của người khác! Dù sao con đàn bà này sau này cũng không còn muốn sống ở Hồng Kông nữa, cậu hiểu không? ”

"Cái gì mà hiểu hay không?" Thư Nhiên đi tới Từ Thận: "Hoàng tiên sinh, ông đang hù dọa anh em của tôi à? ”

Hai người bọn họ đồng loạt đứng bên cạnh Giang Phàm, ngay sau đó vệ sĩ của bọn họ cũng đi theo.

Điều này khiến sắc mặt Hoàng Văn Kỳ rất khó coi.

Trong suy nghĩ của ông mấy người này ở đại lục có mạnh hơn nữa, thì cũng không dám làm càn ở chỗ này, nhưng không nghĩ tới lại kiêu ngạo như vậy.

"Tục ngữ nói cường long bất áp địa đầu xà (Rồng cũng khó thắng được rắn địa phương), hai người suy nghĩ cho kỹ." Hoàng Văn Kỳ cảnh cáo một câu.

"Đúng vậy, nghĩ kỹ rồi thì thế nào nữa?" Thư Nhiên cũng không sợ Hoàng Văn Kỳ, đối phương chỉ là một ông chủ công ty điện ảnh bình thường, thế lực không lớn lắm.

Cho dù là thế lực lớn cũng phải xem tình hình, bọn họ là phú hào, hợp tác mới là lựa chọn sáng suốt.

Hoàng Văn Kỳ là một người miệng cọp gan thỏ, sớm đã nhìn ra, người trầm mặc nhất trong ba người này cũng không phải thương nhân thuần túy gì, ông không sợ nhưng cũng không trêu vào được, chỉ có thể tự nhận xui xẻo, trừng mắt lườm cô gái gây chuyện: "Con đĩ, mày chờ đấy! Có ngày mày chết!"

Sau đó rời đi.

Cô gái một lần nữa mặt không chút thay đổi giơ ngón giữa về phía đối phương, cùng lắm thì không lăn lộn trong giới giải trí nữa, chẳng chết đói được.

"Sau này ông ta có thể tìm người gây chuyện hay không?" Giang Phàm chia một nửa tiền cho người ta: "Này, đây là đã hứa với cô."

"Cám ơn." Cô gái do dự một chút, nhỏ giọng nhận lấy, cô vén tóc bên tai: "Kệ ông ta, tôi không lăn lộn với nghề này nữa."

Thật ra đối phương nói cũng đúng, muốn nổi tiếng thì phải trả giá đắt, cô đúng là quá ngây thơ, làm minh tinh không phải có tài có diện mạo là được.

"Tôi tên là Giang Phàm." Giang Phàm vươn tay ra với cô.

"Tôi là Lương Giai Nghi..." Cô gái lạnh lùng, rốt cục lộ ra một nụ cười ngượng ngùng.

Thư Nhiên và Từ Thận trao đổi ánh mắt, Thư Nhiên nói: "Nếu không có việc gì, vậy hai người trò chuyện đi, chúng tôi tiếp tục đi chơi. ”

"Cô Lương," Giang Phàm nói, "Bầu không khí ở đây không tốt, chúng ta đi ra ngoài uống chút gì đó đi."

"Được..." Lương Giai Nghi lên tiếng.

"Cái kia, cô bỏ tiền vào túi xách trước đi." Giang Phàm nhìn ra đối phương có hơi vội.

"À." Lương Giai Nghi cởi túi xách ra, bỏ tiền vào.

Ở bên ngoài, hai người cầm một ly đồ uống dựa vào lan can hóng mát, Giang Phàm hỏi: "Cái tên họ Hoàng kia là sao thế? Sao cô lại dính vào ông ta? ”

"Người kia làm phim." Lương Giai Nghi nhăn mũi, ngũ quan tinh xảo trong bóng đêm có vẻ phi thường lập thể: "Tôi vừa tham gia cuộc thi sắc đẹp không lâu, không có được thứ hạng tốt, ông ấy chủ động liên hệ với tôi đề nghị cho tôi một vai trong một bộ phim, nhân vật đó là một dạng nào đó, ông ấy bảo tôi ăn mặc như vậy, tiếp xúc với tôi một chút xem tôi có thích hợp hay không..."

Khóe miệng Giang Phàm co giật: "Đây không phải là thủ đoạn lừa gạt con gái nhà người ta hay sao? Cô bao nhiêu tuổi? Sao cô lại bị lừa? ”

"Hai mươi, lần này đúng là tôi ngu thật." Lương Giai Nghi cúi đầu nói: "Nhưng anh cũng đừng lo ông ta sẽ làm gì, ông ta chỉ giả vờ là mình rất lợi hại thôi chứ thật ra chả có phông bạt gì."

Không thì cô cũng không dám tới, nhưng cô không ngờ ông chủ của một công ty điện ảnh bình thường lại coi thường người ta tới vậy.

Trò chuyện một lát, Giang Phàm liền hỏi thăm ra tình huống của cô, vốn là sinh viên đại học, còn đang đi học, giỏi các môn nghệ thuật, thảo nào lại đi tham gia các cuộc thi sắc đẹp.

"Trở về đi học đi." Giang Phàm hảo tâm khuyên nhủ một câu: "Đừng vào giới giải trí, cô xinh đẹp như vậy, chỉ cần người khác có cơ hội coi thường cô, cô cũng sẽ không bỏ qua, cô lại chẳng có chống lưng... Dù sao cô cũng sẽ hối hận. ”

"Tôi biết rồi, vừa rồi tôi cũng đã quyết định như vậy." Lương Giai Nghi gật đầu.

"Cô hiểu là tốt rồi." Giang Phàm cũng không nói nhiều.

"Anh là người đại lục." Lương Giai Nghi nhìn hắn: "Vậy sau này chúng ta có gặp lại nhau không? ”

"Có lẽ là có." Giang Phàm gật đầu.

"Tối nay cám ơn anh." Lương Giai Nghi miễn cưỡng cười cười, không rõ vì sao trong lòng buồn bã mất mát, có thể là do từ nhỏ đến lớn cô chưa từng thích một người con trai nào, và người duy nhất cô gặp lại cách nhau cả một vùng biển rộng.

"Đừng khách sáo, đây không phải là chuyện nên làm sao?" Giang Phàm tới nơi này mới thấy có người lưu manh như vậy, lúc ấy giật mình, nghĩ nghĩ sau đó, lấy điện thoại di động ra hỏi: "Có thể xin số điện thoại của cô không? ”



Lương Giai Nghi sửng sốt, vội vàng nói: "À, được. ”

Sau đó báo số điện thoại cố định ở nhà.

"Sau khi trời sáng sẽ xuống tàu rồi." Giang Phàm nhớ kỹ số điện thoại nói: "Tôi đưa cô về nghỉ ngơi nhé? ”

"Anh vẫn còn chơi bài à? Tôi..." Lương Giai Nghi nói: "Không buồn ngủ, tôi chơi với anh."

"A, tôi dự định đi chơi không cần xem bài." Giang Phàm thốt ra, rất nhanh lại nói một câu: "Nhưng cô muốn tới cũng được, có cô thì vận khí của tôi tương đối tốt. ”

Lương Giai Nghi khoanh tay nở nụ cười.

"Hơi lạnh." Giang Phàm cởi áo khoác cho đối phương: "Cái này cô mặc đi, đi thôi."

"Cám ơn." Lương Giai Nghi khoác áo khoác của Giang Phàm, phát hiện trong túi còn có đóa hoa sơn trà, tản ra mùi hoa nhàn nhạt.

Thư Nhiên và Từ Thận đổi bàn, vận may cũng tăng lên, trong mắt họ tràn ngập ánh sáng may mắn, nhưng rất nhanh bọn họ đã nhìn thấy Giang Phàm dẫn theo nữ thần may mắn trở về, đi thẳng về phía bàn bọn họ.

"Tại sao chứ? Đừng dính vào chúng tôi, " Từ Thận không khách khí phất tay nói: "Hai người đi chơi cái khác đi."

" Anh Thận, vận may của anh không tốt liên quan gì đến em chứ?" Giang Phàm không nói lên lời.

Thư Nhiên âm thầm trợn trắng mắt, anh Phàm là thẳng nam cấp vũ trụ gì vậy. Anh Thận rõ ràng là tạo cơ hội cho hai người đi riêng mà!

Nhưng bọn họ thật không ngờ Giang Phàm thế mà còn có thể dẫn người ta trở về chơi.

Sự thật chứng minh, Giang Phàm quả nhiên là đến đây chỉ để chơi.

Thật vất vả mới có người bắt tay dạy hắn, hắn lại chơi tất cả lại từ đầu.

Vì thế đêm nay chơi đến rất muộn, mọi người mới chấm dứt, cũng không phải Giang Phàm là thẳng nam vũ trụ, hắn chỉ cảm thấy mình vận may tốt, muốn cho người ta nhiều tiền hơn.

Chia tiền, Giang Phàm đưa nữ thần may mắn về phòng, sau khi đóng cửa lại hắn mới nhớ tới quên hỏi người ta, ngày mai có muốn ngồi xe của bọn họ rời khỏi bến tàu hay không.

Thôi nào, ngày mai sẽ hỏi lại.

Sáng hôm sau xuống thuyền, Giang Phàm gõ gõ cửa phòng Lương Giai Nghi, chờ đối phương ra mở cửa hắn hỏi: "Cô Lương, cô có muốn ngồi xe của chúng tôi rời khỏi bến tàu không?"

"Được." Hôm nay Lương Giai Nghi tẩy trang, mặc quần áo thể thao, mái tóc dài cũng buộc lại, vô cùng trẻ trung.

"Vẫn là loại trang phục này thích hợp với cô." Giang Phàm đánh giá.

"Bình thường đều là như vậy..." Lương Giai Nghi cười khổ, trang phục tối qua có lẽ không phù hợp với hoàn cảnh bình thường.

"Đúng vậy." Giang Phàm dẫn người ta cùng đi.

Sau khi đến boong tàu hội hợp, Lương Giai Nghi mới phát hiện, những phú hào tới từ đại lục này phô trương lớn tới mức nào, ba người bọn họ mang theo mười mấy vệ sĩ, mỗi người đều có vài chiếc vali.

Xuống thuyền, một hàng xe sang tới đón…