Xuyên Vào Hệ Thống Không Có Liêm Sỉ

Chương 95:Ch.96: Mang thai. (2)





\- Nếu ngươi muốn giữ, sư phụ sẽ thành toàn cho ngươi.



\- Hừ, ngươi nói như vậy làm ta còn tưởng là ngươi bị đoạt xá. Ta còn không rõ bộ mặt của ngươi sao?



Còn muốn làm sư phụ của hắn, đúng là nằm mơ. Lúc trước hắn như một con chó nhỏ chạy theo luôn miệng gọi sư phụ, còn bây giờ thì sẽ không bao giờ xảy ra.



\- Ta.sẽ.giữ.lại!



Mộ Thanh Khê nhấn mạnh từng chữ làm cho Tô Thủy Nguyệt bất giác run lên, hắn không nói gì nữa. Mộ Thanh Khê muốn giữ thì hắn còn có cách nào khác, chỉ hi vọng y đừng làm ra việc gì tán tận lương tâm thêm một lần nữa.



\- Cao Hàn, kê một đơn thuốc an thai. Thẩm Vân Nhi chăm sóc hắn thật tốt, ta phải bế quan tu luyện. Đến khi ta trở ra không hi vọng là sẽ gặp chuyện gì làm ta thấy tức giận.



\- Chưởng môn yên tâm, hài tử của người ta sẽ chăm sóc tốt.



Thẩm Vân Nhi nói lời hứa hẹn rồi lấy đơn thuốc trong tay Cao Hàn, ngự kiếm rời đi.



\- Cao Hàn, ta biết ngươi canh cánh trong lòng chuyện Thẩm Vân Nhi yêu ta, nhưng nếu ngươi làm ra bất cứ chuyện gì bất lợi cho Tô Thủy Nguyệt thì người đầu tiên phải chết, là ai thì ta hi vọng ngươi hiểu rõ.



Sau khi Mộ Thanh Khê rời đi thì nắm tay Cao Hàn đã siết đến tứa máu.



\- Cao Hàn huynh, là ta làm khó dễ cho huynh rồi.



Cao Hàn thở ra một tiếng, trong mắt y là bất lực cùng tức giận.



\- Là do ta không có thực lực, ta thua kém Mộ Thanh Khê. Cho dù Thẩm Vân Nhi đã sinh con cho ta nhưng tâm lại không hướng về ta, có trách, chỉ có thể trách bản thân ta khômg thể suy chuyển được tấm lòng của y.



Tô Thủy Nguyệt nghe như câu chuyện của chính mình, hắn hiểu rõ hơn ai hết tình cảnh hiện tại của Cao Hàn. Hắn trước kia yêu Mộ Thanh Khê ra sao, lại còn mang thai con của y nhưng lại không thể nào suy chuyển được tâm ý của y đang dành cho Tề Xuân Thụy mà hướng về hắn. Có lẽ cho đến cuối cùng hắn chỉ là một kẻ thất bại thảm hại mà thôi, tình yêu không lấy được mà còn hại cho đứa nhỏ phải chết khi chưa kịp chào đời. Tô Thủy Nguyệt đưa tay sờ lên bụng, hiện tại bụng hắn lại đang nuôi dưỡng sinh linh mang cốt nhục của Mộ Thanh Khê, y sẽ tha cho hắn sao, hay là lại như năm đó máu tươi chảy xuống.


Trong thời gian này Tô Thủy Nguyệt luôn ôm bụng lớn đi qua đi lại, dùng thuận phong nhĩ luyện được từ Cúc Hoa bí tịch mà chăm chú lắng nghe, hai mắt giống như thiên lý nhãn mà xuyên qua tầng tầng lớp lớp rừng trúc cản trở cuối cùng cũng nhìn rõ được chuyện gì đang xảy ra dưới chân núi. Bách Phệ Thôn lại dẫn người đến đòi Tô Thủy Nguyệt, nhưng kết cục vẫn là bị đánh đuổi không thương tiếc. Lần đầu tiên y đến thì bị đánh cho mắt mũi bầm dập, lần thứ hai y đến thì bị đánh cho gãy tay. Nhưng càng về sau thì tu vi của y càng tăng, năng lực chống chịu và chống trả cũng ngày một cao lên. Lúc đầu đánh vỡ hai thần thú được xây dưới cổng Cửu Dương phái, sau đó là đánh vỡ vài bậc thang, sau nữa là đốt trụi cả một mảng rừng. Quả không hổ là nam chính, không biết là y không sợ chết hay là đang rất muốn chết, nếu không phải là Mộ Thanh Khê bế quan tu luyện không hay biết gì chuyện ở bên ngoài, nếu không đã sớm đánh cho y nhìn không ra hình người. Tô Thủy Nguyệt nhìn Bách Phệ Thôn hợp tác với Thượng Thiên Thiếu Khanh đánh đổ một gian nhà thì khóe miệng cũng hơi co giật, mà Mộ Dung Uyên cùng Tề Xuân Thụy ở hướng khác cũng vừa mới lật lên một lớp gạch lót đường bay tứ tung. Băng Hỏa Tuyết Sư và Lôi Phong Tuyết Sư thì đem những mảnh vỡ cùng đất đá dưới chân không ngừng gào rú đem tất cả đánh lên từng đội đệ tử Cửu Dương, tầng tầng lớp lớp bị đánh ngã.



\- Mộ Thanh Khê, ngươi nếu còn không thả Tô Thủy Nguyệt ra thì đùng mong nơi này được yên ổn!



Tử Điêu vừa gào vừa đập hai cánh, đem toàn bộ nóc nhà kiên cố ở ngay phía trước thổi bay sạch, Quân Thư Mục và Tống Liễu Dương thì thi triển hằng hà sa số dây leo dò đường tìm kiếm Tô Thủy Nguyệt. Tô Thủy Nguyệt cũng đã vô cùng cố gắng mà kêu lên, nhưng mà kết giới do Mộ Thanh Khê bày ra hoàn toàn chặn đứng hắn đi tìm người, hơn nữa bụng lúc này đã to lên nếu hắn ngay lúc này không chút e dè chạy ra chỉ sợ là tên bay đạn lạc, hại chết chính mình lẫn nhi tử. Mộ Thanh Khê bế quan đã được hơn sáu tháng, tính đến thời điểm hiện tại thì nhi tử trong bụng hắn cũng đã hơn tám tháng, còn chưa đến ba mươi ngày liền có thể chào đời. Hắn xoa xoa bụng, đáp lại hắn không biết là đang đạp hay đang cuộn tròn làm cho bụng của hắn nhô lên một cái rồi lõm xuống. Thời gian ở nơi này tuy rằng cô đơn tĩnh mịch nhưng hắn lại có thể mỗi ngày bầu bạn với đứa nhỏ trong bụng cũng không tính là quá tệ.



\- Ngươi đang mong bọn chúng sẽ tới đây cứu ngươi sao?



Tô Thủy Nguyệt mơ hồ co rút lại, mắt thôi nhìn ra xa, tai cũng ngừng nghe, giọng nói kia phát ra ở sau lưng hắn là của Mộ Thanh Khê. Y xuất quan rồi!



Tô Thủy Nguyệt hướng ra xa hét lên một tiếng dẫu biết là vô dụng.