Xuyên Vào Hệ Thống Không Có Liêm Sỉ

Chương 110:Ch.111: Tỉnh giấc mộng dài. (3)





\- Tại sao ngươi cứu ta? Không phải ngươi muốn ta sớm chết đi sao? Tại sao ngươi phải cứu ta, khiến ta nợ ngươi?



Lại khiến ta đau lòng, Tô Thủy Nguyệt lại không thể nói ra được một câu cuối cùng này. Năm tháng qua đi, tình cũ như mới giống như sông nước chảy dài, thì ra chưa từng cạn. Thì ra hận như vậy, cuối cùng vẫn rơi xuống một giọt nước mắt, thì ra không phải là không còn yêu. Chỉ là hận ý quá sâu, che lấp yêu thương.



\- Là ta nợ ngươi. Thủy Nguyệt, là ta nợ ngươi, đời này của ta chưa từng hối hận, chết trong tay ngươi là ta xứng đáng, ta không hối hận.



Là y nói dối. Y hối hận, nhưng muốn quay đầu thì phía sau đã là bờ tường cao ngất không cách nào vượt qua được.



\- Ngươi tại sao lại cứu ta... Để ta... để ta.....



Thiếu đi một người đã khắc ở trong trái tim?



Tô Thủy Nguyệt cũng không khóc lóc như xưa, hắn chỉ rơi xuống một giọt nước mắt, nuốt ngược vào trong. Hắn lấy trong túi không gian ra một lọ thuốc, thuốc này là hệ thống thưởng cho, chữa thương vô cùng tốt. Hắn nhét vào trong miệng Mộ Thanh Khê, hắn không muốn y chết, dù sao hận cũng hận rồi, một chưởng kia xem như chấm dứt tất cả, hắn không muốn mất đi một người đã luôn yêu sâu đậm.



Mộ Thanh Khê nheo mắt nhìn hắn, muốn nói lại không nói gì, y như vậy, không cần phải nói, y không tránh được cái chết cho dù có uống cái gì cũng vậy thôi.



\- Tự tình đủ rồi, có phải lúc này ta có thể nói vài câu không?



Tô Thủy Nguyệt không xoay người, giọng nói này hắn thân quen hơn bất cứ ai. Thượng Thiên Thiếu Khanh là cháu trai ruột của Mộ Thanh Khê, muốn nói vài lời cũng không có gì lạ.



Mộ Thanh Khê nhìn Thượng Thiên Thiếu Khanh, cũng đã nhiều năm rồi chưa nói chuyện một câu nào. Tuy rằng Thượng Thiên Thiếu Khanh cũng đã biến thành nam nhân, nhưng cũng là cháu ruột của y. Có rất nhiều điều muốn nói, nhưng rốt cuộc vẫn thủy chung im lặng, lại để cho Thượng Thiên Thiếu Khanh mở miệng trước. Một câu vừa nói ra giống như đánh tới tuyến phòng thủ cuối cùng của y.



\- Cho dù là không còn gì cản chân, Mộ Thanh Khê, ngươi vẫn là chọn con đường hồn phi phách tán, thần hồn câu diệt, vĩnh viễn thoát khỏi luân hồi.



Mộ Thanh Khê trợn trắng mắt.



\- Ngươi chính là...



\- Ta là cháu trai của ngươi, từ đầu đến cuối cũng chỉ có ta là cháu trai của ngươi.



Thượng Thiên Thiếu Khanh nói tiếp.



\- Năm đó ngươi bôn ba hành tẩu giang hồ thì mẫu thân mang thai ta, sinh ra ta. Từ lúc sinh ra ta vốn dĩ là một đứa con trai, vậy mà bởi vì trên có mười bốn ca ca, phụ thân rơi vào suy sụp. Mẫu thân chỉ có thể để ta giả trang thành một đứa con gái, lớn lên như vậy.



Năm Thượng Thiên Thiếu Khanh năm tuổi, Mộ Thanh Khê từ phương xa trở về, là lần đầu tiên y gặp Mộ Thanh Khê. Thượng Thiên Thiếu Khanh rất thích người thúc phụ này, cả ngày quấn lấy, còn nói lớn lên muốn gả cho người. Nực cười như vậy, rõ ràng là một nam hài lại mang tâm tư của một nữ hài, lại còn có ý định không màn thiên lý đi yêu thương thúc phụ như vậy. Năm Thượng Thiên Thiếu Khanh mười hai tuổi, Mộ Thanh Khê hai mươi sáu tuổi, y bởi vì muốn tiến xa hơn, từ bỏ Thượng Thiên tiên gia lên đường đến Cửu Dương phái bái sư. Trước lúc ra đi, Thượng Thiên Thiếu Khanh đã ôm chân y, muốn y đừng đi.



"Thúc phụ, người đừng đi có được không?"



"Xin lỗi, Khanh nhi, thúc phụ nhất định phải đi."



"Vậy lúc trở về, Khanh nhi gả cho thúc phụ có được không?"



Mộ Thanh Khê bộ dạng lãnh đạm gỡ tay Thượng Thiên Thiếu Khanh ra, bước đi không quay đầu.



"Từ giây phút này trở đi ta và Khanh nhi vĩnh viễn không cầu gặp lại. Ta vĩnh viễn sẽ không lấy con."



Thượng Thiên Thiếu Khanh chấp nhất trong lòng không nguôi, y cúi xin mẫu thân cho rời Thượng Thiên gia đến Cửu Dương phái bái sư, dùng thân phận nam nhân để bái sư, làm một đệ tử dưới Mộ Thanh Khê một bậc. Mỗi ngày kề cạnh, càng lớn lên thì tình cảm dành cho Mộ Thanh Khê càng sâu đậm, nhưng y cũng đồng thời phát hiện ra Mộ Thanh Khê yêu Tề Xuân Thụy. Thật nực cười, Mộ Thanh Khê cho đến cuối cùng vẫn thích nữ nhân, chỉ là không thích y mà thôi.



Ngày mà y trở về Thượng Thiên tiên gia thành thân cùng Bách Phệ Thôn, y đã đến nơi Mộ Thanh Khê săn đêm, lại giả trang nữ nhân mà hỏi y.



"Thúc phụ, ta sắp thành thân rồi, người có thể trả lời ta khúc mắc trong lòng bấy lâu nay có được hay không?"



Y lại nói.



"Từ trước cho đến giờ người có bao giờ để ý đến ta chưa? Cho dù là cùng huyết thống thì đã làm sao, chỉ cần tâm người duyệt ta, ta vĩnh viễn sắc son một lòng. Cho dù cả thế gian chống đối ta sẽ vì người chống lại cả thế gian."



"Thượng Thiên thiếu chủ, ta chưa từng, cũng không có ý định."



Thượng Thiên Thiếu Khanh nước mắt đã rơi đầy mặt.



"Ta thành thân cùng người khác người cũng không đau lòng?"



"Ta sẽ không. Chúc Thượng Thiên thiếu chủ cùng đệ tử của ta vĩnh kết đồng tâm, bách niên giai hảo sống đến hết đời."