Xuyên Văn Ngựa Đực Thành Đôi Với Nữ Chủ

Chương 3: Lão Bà Của Minh Quang



Trong «Minh Quang», Diệp Miên là một trong số những nữ tử được nam chủ sủng ái nhất. Ngoài nữ chủ Nghịch Lan, Mộng Y cũng rất yêu thích nữ thứ Diệp Miên này. Chỉ đáng tiếc nàng là phù dung sớm nở tối tàn, không xuất hiện quá mười tập đã ngủm.

Diệp Miên xuất thân nông dân, là một cô bé nông thôn chính hiệu, da màu bánh mật, đôi mắt to tròn, cười lên vô cùng dễ thương. Nữ thứ Diệp Miên xuất hiện ở phần hai của «Minh Quang».

Trong lúc nam chủ đi cứu nữ tam là Tập Yên Yên, giao đấu với ma tu thì đánh sập một ngọn núi, thôn trang của Diệp Miên vừa vặn bên dưới ngọn núi đó, cả thôn trang bị chôn vùi dưới ngọn núi. Diệp Miên lúc đó không ở trong thôn, may mắn tránh thoát một kiếp lại có cơ duyên được Huyền Cơ đường chủ nội môn Bạch Hạc Thiên Tông nhìn trúng, thu làm đệ tử.

«Minh Quang» từng nhắc đến Diệp Miên có một vị bằng hữu thân thiết, đáng tiếc đã bỏ mạng ở thôn trang. Người đó có lẽ là A Trần.

Sau ngày Diệp Miên ở Bạch Hạc Thiên Tông gặp được nam chủ, vừa gặp đã yêu, liền gia nhập dàn hậu cung đông đúc của nam chủ.

Mộng Y thở dài, Diệp Miên này rất được nam chủ sủng ái, đáng tiếc, ở cuối phần hai Diệp Miên bị một nữ nhân điên giết hại. Nếu giấc mơ của nàng là thật, vậy người giết hại Diệp Miên chính là A Trần, cũng chính là thân thể cô đang chiếm giữ.

Còn lí do vì sao A Trần lại giết Diệp Miên nàng không rõ, tác giả đại thần cũng không nói. Cái chết của Diệp Miên cũng là một trong những uẩn khúc mà fan não tàn của «Minh Quang» không thể lí giải được.

Mộng Y sắp xếp lại cốt truyện và tuyến thời gian nàng xuyên tới, bây giờ vừa vặn là đoạn nam chủ đánh sập núi cứu nữ tam Tập Yên Yên. Ở đoạn này còn có một sự kiện kinh điển nữa, chính là nữ chủ Nghịch Lan vì bảo vệ nam chủ và Tập Yên Yên mà bị thương nặng, dẫn đến võ công bị phế, trở thành người bình thường.

Trước đây đọc tới đoạn này Mộng Y có chút không rõ ràng, nàng còn cho rằng nữ chủ này đầu bị kẹp cửa đến ngốc rồi! Cư nhiên vì cứu nam chủ và nữ tam mà bị phế, tiền đồ sáng lạng phía trước bị phá hủy trong phút chốc.

Độc giả khác đều nói nữ chủ si tình, nguyện hi sinh tất cả để bảo vệ nam chủ. Mộng Y lại chỉ thấy Nghịch Lan điên rồi! Trở thành phế nhân, cuối cùng biến thành một nữ nhân tầm thường tự nhốt mình ở Thanh Sơn.

Mộng Y rõ ràng ghét cách làm của Nghịch Lan nhưng lại thấy thương Nghịch Lan hơn, nàng không biết rốt cuộc vì sao. Cảm thấy yêu thích nữ chủ này hơn tất cả các tiểu thuyết nàng từng đọc.

Mộng Y ở trong lều chữa trị hai ngày, trong hai ngày này Diệp Miên luôn líu lo bên cạnh chăm sóc nàng. Đến ngày thứ ba, người của Bạch Hạc Thiên Tông nhổ trại, trở về Thanh Sơn. Diệp Miên năng nỉ Tam Nhân đường chủ, đưa Mộng Y đi theo, trở về Thanh Sơn.
Loading...


.

"A Trần, cậu làm gì đấy?"

Mộng Y nhìn thoáng qua Diệp Miên rồi quay đầu nhìn vào gương đồng vàng ố trên bàn gỗ, trong tay còn cầm một cây kéo.

Diệp Miên đi đến phía sau Mộng Y, dung mạo đáng yêu của nữ tử xuất hiện trên gương đồng nhưng lúc này lại mang vẻ lo lắng "A Trần, cậu làm gì đấy? Cầm kéo làm gì?"

"Tớ muốn tháo băng vải."

Diệp Miên nghe vậy liền giật cây kéo trong tay Mộng Y đi.

Mộng Y giương đôi con ngươi chừa lại trên khuôn mặt là không bó băng vải nhìn nàng ấy, giọng nói cách băng vải nghe ồ ồ "Cậu làm gì vậy?"

Diệp Miên chớp chớp mắt, hành động khi nảy cũng là do nàng tay nhanh hơn não, chưa kịp suy nghĩ kịp thời "Cậu thật sự muốn tháo băng vải sao? Vết thương của cậu..."

Mộng Y cong cong khóe mắt biểu thị nàng đang cười nói "Vết thương cũng đã sắp lành, không nghiêm trọng đến mức phải băng thành đầu heo như vậy. Lúc nói chuyện... Phù... Có chút mệt."

Mấy ngày nay nhờ có Diệp Miên cầu cạnh mà Mộng Y được chăm sốc tốt, thuốc than, cao dược đều là trung phẩm của đệ tử ngoại môn Thiên Tông. Đối với mấy loại thuốc rẻ tiền đến cấp hạ phẩm còn không phải bên ngoài thì đã tốt lắm rồi. Vết thương của Mộng Y cũng nhanh chóng hồi phục.

Diệp Miên giấu cây kéo sau lưng, không có ý định đưa cho nàng, lựa chọn từ ngữ, e dè nói "Trên mặt cậu..."

Thì ra Diệp Miên lo lắng vết thương trên mặt nàng. Dù sao vết thương dữ tợn như vậy, phàm là nữ nhi có ai chịu đựng nổi?!

"Không sao, chút vết thương nhỏ ta không để tâm đâu."

Diệp Miên nheo mắt nhìn nàng, Mộng Y cũng thầm chột dạ, chẳng lẽ nàng ấy nhìn ra được gì rồi.

Diệp Miên bĩu môi, đặt kéo sang bên cạnh "Vậy để tớ giúp cậu tháo băng vải. A Trần, dạo gần đây cậu cư xử thật lạ!"

Trong lòng Mộng Y lộp bộp vài cái, tránh làm sao được, nàng cũng không phải A Trần.

"Chắc là bị núi lở đè đến ngốc rồi? Cũng không phải, thật là! Tớ thừa nhận từ trước đến nay vẫn không hiểu được cậu đâu, cứ thất thường như thời tiết ấy. Có mấy lần tớ tìm đến cậu, cậu còn không thèm quan tâm đến tớ!"

Mộng Y thoáng thở dài, tính tình A Trần thay đổi thất thường, may ra vẫn chừa lại cơ hội để nàng che giấu. Nhưng mà nghĩ đến Diệp Miên này chẳng biết bạn thân nhất của mình đã sớm không còn, người trước mặt chỉ là một cô hồn dã quỷ đến từ hồng trần khác, còn đối tốt như vậy...

Mộng Y nhìn ảnh phản chiếu trong gương đồng, từng lớp từng lớp băng vải trắng được tháo ra dần lộ rõ khuôn mặt. Mộng Y nhìn người trong gương bỗng nhiên xuất hiện một suy nghĩ táo bạo...

"A Trần... Cậu đừng buồn..."

Mộng Y hoàn hồn, vỗ mu bàn tay đặt trên vai nàng khẽ cười "Không sao."

Nữ tử trong gương chỉ tầm mười lăm tuổi, đôi mắt trong sáng tuy không cười như vẫn nhuốm ý cười, làn da cũng không quá đen. Vốn dĩ nữ tử này có thể lớn lên thành một nữ nhân xinh đẹp, chỉ tiếc rằng bên má phái có một vết sẹo kéo dài từ dưới mắt đến tai, bên má trái lại có một vết sẹo từ cánh mũi đến xương hàm. Hai vết sẹo dữ tợn hủy hoại cả dung mạo xinh đẹp.

"A Trần, đợi trở về Thiên Tông tớ sẽ tìm y tiên giúp cậu chữa lành sẹo được không? A Trần..."

Mộng Y mỉn cười "Không sao, chỉ là vết sẹo thôi mà. Sau này ta mang lụa che mặt sẽ không thấy thôi."

Diệp Miên nhíu mày, đôi mắt đỏ lên.

Mộng Y nhìn mái tóc dài xơ xác, dính bết lại hết cả vào nhau, xem chừng đã mấy tháng chưa gội! "A Miên, đưa ta cây kéo đi"

Diệp Miên giật mình "Cậu làm gì?"

Mộng Y thấy nàng hoảng hốt như vậy lại thoáng đau lòng, A Trần này... Trong lòng Diệp Miên, A Trần hẳn rất quan trọng. Nàng lấy cây kéo bên góc bàn, không chút do dự thẳng tay cắt đi mái tóc dài.

"A Trần!"

"Không sao, tóc quá hư tổn, không thể giữ được rồi."

Diệp Miên mím môi, vành mắt đỏ hoe cuối cùng cũng không ngăn cản nàng nữa. Nàng ấy lấy cây kéo trong tay Mộng Y "Để ta cắt cho cậu."

Mộng Y nhìn nữ tử trong gương đồng, mái tóc dài tới eo đã cắt ngắn đến bả vai. Đột nhiên nàng phát hiện ra nàng và A Trần, hay nói cách khác nàng ở hiện đại và thân thể này có đến mấy phần tương tự. Không nói đến dung nhan bị hủy không còn thấy rõ, đôi mắt của A Trần đen lấy rất đẹp, giống hệt nàng kiếp trước!

Mộng Y thất thần hồi lâu, Diệp Miên chỉnh xong mái tóc ngắn, huơ huơ tay trước mặt nàng "Sao thế?"

Mộng Y hồn thần mỉn cười "Không có gì"

.

Ngay đêm hôm đó Mộng Y và Diệp Miên cùng môn đồ của Thiên Tông trở lại Thanh sơn.

Diệp Miên và Mộng Y được nhận vào ngoại môn Thiên Tông làm môn đồ. Nói đệ tử ngoại môn cũng chẳng qua là đệ tử tu vi thấp kém chuyên chạy việc vặt trong Thiên Tông. Đệ tử bên ngoại môn đa phần đều là tam linh căn khó mà tu hành. Một số ít nhị linh căn sẽ ở ngoại môn tu luyện đợi đến thử luyện hằng năm vào nội môn.

Tương truyền rằng trăm năm sau khi chiến loạn thiên-ma kết thúc, nhân tộc xuất hiện, thiên ma bị phong ấn, nhân tộc dần xây dựng nên những quốc gia lớn đứng đầu phải kể đến Phủ Dung quốc. Mà quốc chủ Phủ Dung chính là một trong những nhân tộc đầu tiên, là chiến thần góp công lớn đẩy lùi ma tộc.

Cũng từ Phủ Dung quốc xuất hiện tu tiên, hơn hai trăm năm sau chiến loạn Bạch Hạc Thiên Tông ra đời. Tông chủ đầu tiên chính là một trong những vị nhi tử của Phủ Dung quốc chủ.

Thiên Tông nhận đệ tử chỉ xét về linh căn, mà hiển nhiên muốn tu hành được phải có linh căn. Linh căn chia làm năm theo ngũ hành: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Ngoài ra còn có biến dị linh căn.

Đại đa số phàm nhân lúc bấy giờ đều có bốn, năm linh căn, còn gọi là phế linh căn không thể tu luyện. Nói không thể tu luyện cũng không phải, bốn hoặc năm linh căn có thể cảm nhận được linh khí trời đất xuất hiện từ thuở sơ khai, nhưng họ chỉ có thể tu luyện đến bậc luyện khí thứ hai đến thứ tư là cùng, chẳng thể tiến thêm. Bởi vậy không chỉ Thiên Tông mà tất cả môn phái khác đều không nhận bốn, năm linh căn làm đệ tử.

Nhị linh căn và nhất linh căn được nhiều tông môn để ý đến nhất. Nhất linh căn còn gọi là thiên căn, đó chính là con cưng của trời, tốc độ tu hành nhanh hơn gấp hai, ba lần. Thiên căn thường là đệ tử thân truyền của các tông chủ, chưởng môn và các trưởng lão, là đối tượng giành giật của các môn phái.

Tam linh căn có thể tu hành nhưng lại chậm hơn so với nhị linh căn và thiên căn. Ví dụ dễ hiểu như này, trên đường đua chạy tốc hành thiên căn chỉ vác một bao cát, nhị linh căn vác hai bao cát, tam linh căn vác đến ba bao. So sánh ba loại linh căn thì rõ ràng nhìn thấy linh căn nào được ưu ái hơn, tu hành tốt hơn.

Tam linh căn trong các môn phái đại đa số đều là đệ tử ngoại môn chạy việc vặt, tu hành chậm chạp.