Xuyên Tới Cổ Đại Làm Tân Nương Tử

Chương 14: Quan binh



Vì đã mang thai nên Ngọc Nương thập phần cẩn thận , đi đứng hay ăn uống đều chú ý hơn . Thẩm Tứ còn không để cho Ngọc Nương làm gì quá nhiều , chỉ sai nàng ngồi trông cửa tiệm . Thường ngày lại mua thịt , trứng gà đến cho nàng tẩm bổ . Nên ngày nào Ngọc Nương cũng bị Thẩm Tứ đút cho bụng đều no căng .

Sắp có bảo bảo , nên ý chí làm giàu của Thẩm Tứ và Ngọc Nương đều sôi sục . Hai người đều muốn trước khi Ngọc Nương sinh , đều xây một ngôi nhà che mưa che nắng .

Ngọc Nương nhìn Thẩm Tứ bận rộn làm , Thẩm Tứ không cho nàng động . Ngọc Nương liền tính toán , đơn hàng ngày càng nhiều . Chi bằng thuê người tới giúp , Thẩm Tứ suy nghĩ một chút liền đồng ý .

Ngọc Nương thấy nếu có thể thuê người gần chỗ này liền tốt . Lại qua chỗ Trương a di dò hỏi . Trương thúc và Trương a di bán bánh bao chỗ này hơn 20 năm , hẳn là quen thuộc . Không chừng có thể quen biết người , Trương di vừa nặn bánh bao vừa nhớ lại :

” Phần lớn đều tự mở cửa tiệm , cũng không biết có ai không …”.

Lại không quên hỏi thăm nàng :” Ta thấy hôm kia ngươi sắc mặt kém được Thẩm Tứ cõng qua , có làm sao không ?.”

Ngọc Nương cười chia sẻ :” Là ta đã có thai .”

Trương di và Trương thúc đang hấp bánh đều quay qua chúc mừng . Trương di còn dặn dò không ít thứ phải kiêng kị , Ngọc Nương nghe thập phần cẩn thận . Trương di nói say sưa đến quên mất sự nhờ vả của Ngọc Nương , cũng may Lý tẩu tử chuyên bán thịt heo bên cạnh . Ồm ồm nói vọng qua :

” Không bằng Chu muội muội tới nhà lão Trịnh xem thử nha . Ta và tướng công bán thịt , tướng công còn thuê lão Trịnh và tức phụ lão sáng sớm tới giúp mổ lợn . Nhìn hoàn cảnh trong nhà rất đáng thương , ta nhìn lại là người thành thật .”

Ngọc Nương liền nhờ Lý tẩu tử thông tri giúp , có thể tới chỗ Ngọc Nương nhìn một cái . Lý tẩu tử lấy con dao sắc bén , chặt bôm bốp miếng thịt . Lại hô lớn :

“ Muội muội yên tâm . “

Thường ngày quan hệ hai người cũng tốt , Ngọc Nương lại thường xuyên mua thịt . Lý tẩu tử sảng khoái trợ giúp .

Sáng hôm sau , Ngọc Nương nhìn Trịnh lão nương khắc khổ , chất phác tới hỏi :” Chỗ lão bản có tuyển người làm sao ?.”

Ngọc Nương hơi ái ngại vì tuổi tác của bà , cũng xấp xỉ tuổi Hề thị . Nhưng đã nghe nói hoàn cảnh của Trịnh lão nương , trong nhà có hai vợ chồng lớn tuổi . Một đứa con trai con dâu , và một tôn tử nhỏ tuổi . Từ vùng khác chạy nạn tới , hiện tại đều cố gắng đi làm thuê kiếm vài đồng . Nên Ngọc Nương cho bà cơ hội làm thử , lại thấy Trịnh lão nương không những học nhanh còn vô cùng khéo tay . Lại làm sạch sẽ , Ngọc Nương dứt khoát thuê bà :

” Mỗi tháng ta trả 300 văn , từ sáng sớm làm tới chiều tối . Không nuôi ăn , chỉ hỗ trợ làm hoa quả khô .”

Nàng cũng không sợ bà học rồi ra ngoài mở bán , Ngọc Nương tin tưởng bà . Hơn nữa với hoàn cảnh của Trịnh lão nương , cũng khó để đút tay ra ngoài .



Trịnh lão nương cảm kích không thôi , bà và lão Trịnh đi mổ lợn sáng sớm mới được 5 văn . Người ở đây đều chê bà già , từ vùng khác tới . Sợ không đáng tin , nên không ai dám thuê . Nay có việc như vậy , tiền công lại cao . Trịnh lão nương liên mồm nói :

” Cảm ơn lão bản , ta nhất định sẽ làm tốt .”

Ngọc Nương cười cười :” Trịnh di cứ gọi ta là Ngọc Nương là được .”

Cứ như vậy , trong tiệm lại có thêm Trịnh di . Mọi việc coi như nhẹ nhàng hơn không ít .

Đột nhiên một ngày nọ , một quan binh cầm cây gậy vào tiệm . Làm Trịnh di sợ hết hồn , Ngọc Nương cũng giật mình chạy ra . Quan binh là lính của Hiên quốc , là nơi mà người dân đều sợ hãi . Họ tuyệt không muốn dính vào quan binh . Ngay cả những người khách trong tiệm đều sợ hãi chạy hết ra ngoài , bên ngoài tiệm không ít người bàn tán .

“ Quan binh tới làm gì vậy nha …”.

“ Tiệm này ta đã ăn , hoa quả khô vừa mới mẻ vừa ăn ngon . Không phải có hiểu lầm gì chứ …”.

“ Quan gia có thể sai sao ? Không chừng làm ăn phi pháp gì đó …”.

“ Không biết là có chuyện gì ….”.

Ngọc Nương cắn răng hỏi vị quan binh cao to dữ dằn này :

” Không biết vị quan nhân này tới đây làm gì ?.”

Trịnh di sợ hãi cầm tay Ngọc Nương , Thẩm Tứ đã đi lấy quả . Không có ở trong tiệm . Chỉ có một nữ nhân mang thai , một nữ nhân già .

Quan binh quan sát một vòng , gương mặt hùng hổ dọa người :

” Ai là chủ nơi này. Đi theo ta tới huyện nha một chuyến .”

Ngọc Nương không biết đã xảy ra chuyện gì, đành đút vào tay quan gia một nén bạc . Thấy sắc mặt quan binh dãn ra , mới cười hỏi :

” Không biết đã xảy ra chuyện gì mà phải phiền người tới đây một chuyến .”



Quan binh thấy nữ nhân này còn biết điều , mới cao ngạo nói :

” Đồ của ngươi có phúc cho tiểu thiếu gia huyện lệnh ăn . Nhưng ăn xong liền đau bụng , huyện lệnh phu nhân thương nhi tử . Kêu ngươi đi muốn trị tội ngươi . “

Ngọc Nương cảm thấy không thể nào , đồ của nàng , nàng rõ . Hai tháng qua cũng không ai nói ăn vào có việc gì . Chẳng lẽ là có đối thủ muốn hại nàng ? . Nhưng người tới hỏi là huyện lệnh phu nhân , huyện lệnh chính là quan lớn cai quản toàn huyện . Không lẽ nào , một người trên cao như vậy lại làm khó nàng . Nhưng nàng cũng tin tưởng đồ nàng làm ra …

Quan binh không kiên nhẫn nói :” Thế nào , tự nguyện đi hay ta lôi đi .”

Ngọc Nương đang mang bầu , không thể để quan binh lôi kéo đi . Nàng nén giận , giặn dò Trịnh di vài câu , căn dặn Thẩm Tứ biết tin không được hành sự lỗ mãng . Mới mặt lạnh theo sau quan binh .

Quan binh coi như nể tình 1 lượng bạc cũng không làm khó nàng . Để Ngọc Nương đi bộ phía trước , hắn đi đằng sau canh chừng . Ngọc Nương bên trong tim đập thình thịch , khắp người mồ hôi lạnh đổ ra . Nhưng ngoài mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh , nếu không thấy quan binh phía sau . Còn tưởng Ngọc Nương đi ra đường mua sắm .

Phủ huyện lệnh nằm sát ngay cạnh công đường huyện nha . Trông rất lớn lại uy nghi , rất có phong phạm là một lão gia quan phụ mẫu . Quan binh nhỏ giọng trao đổi với một cô nương búi tóc gọn gàng áo xanh . Rồi quan binh liếc nàng một cái liền đứng qua cổng canh chừng , để cô nương áo canh thập phần quy củ hướng tới Ngọc Nương nói :

” Tiểu nương tử mời đi theo ta , huyện lệnh phu nhân đang đợi người .”

Ngọc Nương khẽ gật đầu , ban đầu nàng còn tưởng phải lên công đường đối chứng . Không ngờ lại có nha hoàn dẫn nàng đi vào trong hậu viện nữ quyến của huyện lệnh .

Huyện lệnh phu nhân nhàn nhã châm trà uống , y phục làm bằng lụa quý giá . Trên đầu đều là trâm vàng , trâm ngọc . Không hồ là quý phụ của nhà quan , thấy nha hoàn bẩm báo Ngọc Nương đã tới . Huyện lệnh phu nhân vẫy vẫy tay kêu dẫn nàng vào .

Ngọc Nương vừa mới bước vào trong , Huyên lệnh phu nhân Nhan thị ngồi bên trên đã ra oai phủ đầu :

” Điêu phụ to gan , còn không mau nhận tội quỳ xuống .”

Ngọc Nương không hiểu lễ nghi , chỉ hơi cúi người về phía nàng ta . Lại đứng thẳng người lên , cụp mắt xuống thản nhiên nói :

” Dân phụ cũng không biết mình có tội gì , kính cẩn phu nhân chỉ dạy .”

Nha hoàn bên cạnh nàng ta nhíu mày hét lớn :

” Dân phụ to gan . Dám trước mặt Huyện lệnh phu nhân làm càn. Còn không mau quỳ xuống .”