Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 300



Trước đó trong dân gian đã có lời đồn đãi rằng Sở Thừa Tắc thỉnh âm binh trợ giúp.

Lúc này cảnh tượng quỷ dị trước mắt chẳng phải chính là âm binh quấy phá sao.

Quân tướng quân Trần đều hồn vía lên mây, chỉ biết cắm đầu mà chạy thục mạng, dù chủ tướng có hét đứt cả họng cũng không ai nghe.

“Kẻ bỏ chạy giết không tha!” Chủ tướng giận dữ chém đầu một tên tiểu tốt bỏ chạy, khi ấy mới tạm ổn định được cục diện, hắn quát: “Mười người một đội, dựng tường thuẫn, đừng tách ra.

Chẳng qua chỉ là trò giải thần giả quỷ mà thôi.”

Nói xong hắn cầm thanh đao lên, tay kia giơ bó đuốc đích thân đi đầu.

Rừng cây rụng khá nhiều lá, che mất mặt đất ban đầu.

Chủ tướng cảnh giác quan sát, muốn tìm xem trận mưa tên khi nãy được bắn ra từ đâu.

Sponsored | DiscoveryFeed

Đám tiểu tốt giơ tấm thuẫn, run rẩy theo sau.

Chủ tướng giẫm một chân lên đám lá khô, cả người đột nhiên hụt xuống, rơi vào một cái hố sâu, trong rừng cũng bắt đầu trận mưa tên thứ hai.

Đám tiểu tốt kinh hãi hét vang.

Vì có mưa tên nên có muốn tiến lên ứng cứu cũng không kịp, chỉ lo quay đầu bỏ chạy.

Có tên tiểu tốt đi phía sau không biết tình hình hỏi: “Đại tướng quân đâu?”

Tên bỏ chạy đáp: “Đại tướng quân đang đi bỗng nhiên không thấy đâu nữa.”

Trong khu rừng quỷ dị này, câu này càng đồn càng xa, sau đó khi có người hỏi chủ tướng, đáp lại sẽ là “đại tướng quân bị âm binh bắt đi rồi”, “đại tướng quân chết rồi”.

Cuối cùng, tin chủ tướng quân Trần đã chết lan truyền nhanh như tên bay.

Trong rừng khắp nơi đều là lửa quỷ, thỉnh thoảng lại có binh lính chạm phải cơ quan trong lúc hoảng loạn, bị dây mây treo lên hoặc đạp phải hố sâu rơi xuống hoặc đúng trúng những thân cây to bay tới…

Xung quanh đen kìn kịt, hoàn toàn không nhìn rõ, những tiếng hét thảm thiết khiến quân Trần xanh mét cả mặt, có kẻ còn tè ra quần.

Binh lính vào rừng lác đác chỉ có vài người chạy ra, ai nấy hồn vía lên mây, hét toáng lên với đám quân đợi bên ngoài chưa kịp đi vào: “Mau chạy đi! Trong rừng có âm binh quấy phá! Sở thái tử thỉnh âm binh trợ giúp!”

Tiểu tướng canh giữ bên ngoài quát hỏi: “Đại tướng quân đâu?”

Đám tiểu tốt khóc như mưa như gió: “Chết rồi! Chết cả rồi! Chúng ta bắn rất nhiều tên nhưng không làm gì được đám âm binh đó!”

Khu rừng đằng sau lại có những tiếng hét thảm thiết vang lên, đám tiểu tốt chạy khỏi đó nào dám dừng lại, tiếp tục chạy tới.

Đám tiểu tốt bị tên tiểu tướng hỏi cũng không dám dừng lại lâu, vội chạy thục mạng.

Một đội quân mấy vạn người, cuối cùng trở thành một nhúm cát lỏng lẻo.

Không đợi họ rút theo đường cũ, hai bên núi bỗng có tiếng hò reo chém giết rung trời.

Quân Trần đã rã rời, làm sao có thể là đối thủ của quân Sở.

Lúc tinh thần hoảng loạn, thậm chí chúng còn không biết kẻ đánh nhau với mình rốt cuộc là người hay quỷ.

Đợi khi chủ tướng bò lèn khỏi hố với cái đầu toàn lá khô, còn chưa kịp thở dốc đã bị một thanh kiếm gác vào cổ.

“Ồ, cũng khá ghê, tự bò lên được.”

Mấy binh lính đứng sau cầm đuốc, chủ tướng quân Trần nhìn thấy người chỉ kiếm vào mình là một nữ tử áo đỏ.

Không giết có phải vì bóng đêm không mà màu da nàng ta nhìn hơi tối, khuôn mặt có vẻ khí khái, trông rất lợi hại.

Chủ tướng quân Trần mắng to: “Ông đây sớm đoán được là đám nhãi nhép các ngươi giả thần giả quỷ mà!”

Lâm Chiêu dùng kiếm vỗ vỗ vào mặt hắn: “Ông già, đã rơi vào tay bà cô đây thì thành thật một chút!”