Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 270



Tần Tranh hỏi thế chủ yếu là vì cảm thấy Sở Thừa Tắc đã nghĩ sẵn cách rửa tiền rồi thì chắc chắn rất am hiểu quy trình này.

Không ngờ Sở Thừa Tắc lại cau mày thật chặt. “Không cần đâu, tiền tài của đám hôn quân vô đạo kia lẽ ra nên dùng cho bách tính trong thiên hạ mà.”

Tần Tranh không hiểu tại sao y đào hết vàng bạc châu báu trong mộ nhà người ta mà lại có thể ăn nói hùng hồn như thế, chẳng là có gốc gác rất lớn?

Nhưng nghĩ kỹ lại, trong lịch sử, chuyện quật xác lên đánh còn có thì việc dùng vàng bạc trong mộ tính là gì đâu, dù gì đó đâu phải phần mộ tổ tiên mình.

Có điều Tần Tranh vẫn rất tò mò về kiếp trước của y nên hỏi: “Trước kia Hoài Chu hẳn cũng là bá chủ một phương nhỉ?”

Sở Thừa Tắc khẽ mím môi, lần này đến lượt y nhìn Tần Tranh, ngập ngừng không dám nói.

Tần Tranh chưa bao giờ thấy Sở Thừa Tắc có biểu cảm như vậy, cô nghi hoặc hỏi: “Không thể tiết lộ à?”

“Không phải.”

Sở Thừa Tắc nhìn cô, nói: “Ta họ Sở, là người Lũng Tây.”

Tuy Tần Tranh cũng hơi ngạc nhiên vì kiếp trước y cũng mang họ Sở nhưng nghĩ đến quy luật trùng họ tên khi xuyên sách, cô lập tức trấn tĩnh, chỉ nói: “Vậy thì thật là có duyên.”

Sở Thừa Tắc khẽ mím môi, tiếp tục nói: “Vừa sinh ra ta đã khắc chết mẫu thân mình, bị cho là kẻ xúi quẩy, còn trong tã lót đã bị đưa vào chùa tu hành.”

Tần Tranh thoáng cảm thấy quá khứ của y nghe hơi quen nhưng trước mắt, cảm xúc của cô đa phần là thấy đau lòng thay cho y nên nhất thời không nhớ ra, chỉ an ủi: “Phụ nữ sinh nở vốn là chuyện bước một chân vào cửa tử. Mẫu thân chàng mang thai chín tháng mười ngày, chắc chắn mang theo mong đợi chào đón chàng ra đời, nếu bà còn sống hẳn sẽ không muốn nghe người khác nói chàng là kẻ xúi quẩy. Người khác nói thế nào là việc của họ, chàng tuyệt đối không được cho là như vậy.”

Tất cả mọi ấn tượng của Sở Thừa Tắc về mẫu thân mình chính là: bà bị y khắc chết.

Vì lớn lên trong chùa, nhà Phật đề cao tứ đại giai không nên từ nhỏ, tình thân đối với y cũng là chuyện rất lạnh nhạt, thỉnh thoảng người của Sở gia ở Lũng Tây đến chùa dâng hương sẽ tiện thể ghé thăm y một lát, và “sát tinh” chính là cách họ gọi y.

Có lẽ vì quan hệ với người nhà quá mỏng manh, những tăng lữ tu hành trong chùa cũng không ai đề cập đến cha mẹ huynh đệ của mình nên Sở Thừa Tắc chưa từng đặt người nhà họ Sở trong lòng. Với y mà nói, những người đó chẳng qua chính là duyên phận kiếp trước mà nhà Phật hay nói.

Sau khi mẫu thân y qua đời, cái người y gọi là phụ thân cưới thê tử khác, có con trai con gái đầy đủ, gia đình hoàn mỹ, không liên quan gì đến y. Tuy nhiên mỗi lần gặp y ông ta đều trách mắng một chặp, giống như muốn dùng cách thức ấy để chứng tỏ người đàn ông ấy vẫn còn nhớ đến mẫu thân y vậy.

Năm xưa, Sở Thừa Tắc còn chưa vào đời đã vào cửa Phật nên cảm thấy có lẽ vị thí chủ kia bị điên rồi, bây giờ đã vào chốn hồng trần, nhìn lại chỉ thấy khá tức cười.

Sau này, chiến loạn nổi lên, phụ thân y – tiết độ sứ của vùng Lũng Tây – chết trận, sư phụ trong chùa nói duyên trần của y chưa dứt, bảo y xuống núi chịu tang xong thì không cần về chùa nữa.

Mẹ kế một lòng đề phòng y, sợ y trở về tranh đoạt gia sản với con trai bà ta nên không ngừng tung tin y khắc chết mẫu thân, thậm chí việc phụ thân y tử chiến cũng là vì trước đó không lâu đi thăm y, dính sự xúi quẩy của y. Người của Sở gia coi y là tai họa, là sao chổi.

Đời trước, y chỉ chịu ơn sinh của Sở gia, dập đầu ba cái trước linh đường của phụ thân là rời khỏi nhà họ Sở, một mình đi vào doanh trướng của quân địch để báo thù, trả lại ơn sinh.

Mẹ kế ước gì y đi thật nhanh, nhưng sau khi y đi lại khóc lóc kể lể mắng y là đồ bất hiếu, diễn đủ trò khiến trưởng lão trong tộc gạch tên y khỏi gia phả.