Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 242



Lão thần cười bảo: “Bệ hạ quên rồi à. Nếu khi xưa không tung tin Thẩm Ngạn Chi tạo phản là vì trả mối thù đoạt hôn thê ra, làm sao có thể khiến Tần Quốc Công ở trong triều bị bài xích? Rồi làm sao việc thái tử hoang dâm vô đạo có thể truyền đi khắp nơi?”

Sở Dương Đế có bất mãn thái tử đến đâu thì cũng phải chú ý thể diện của hoàng gia. Việc thái tử đòi cưới con gái Tần gia trên triều đã đủ mất mặt rồi, nếu khiến toàn thể bách tính đều biết thì hoàng thất cũng bị ảnh hưởng theo. Vì thế lúc đầu, ở Biện Kinh không có bao nhiêu người biết thái tử phi từng có hôn ước với Thẩm Ngạn Chi. Đúng lúc này, lời đồn được truyền ra, thái tử, thái tử phi, Thẩm thế tử trở thành đề tài trà dư tửu hậu của bách tính.

Lý Tín xem thường. “Chẳng qua là một nữ nhân, Sở thái tử bỏ ả ta là được.”

Lão thần lắc đầu. “Tần Quốc Công dùng cái chết để tỏ chí hướng, nếu Sở thái tử bỏ con gái Tần gia thì sẽ không thoát được ngòi bút cay nghiệt của Tần đại công tử. Cứ để chúng cắn nhau đi.”

Lý Tín nhớ đến những bài viết lên án mình của Tần Giản là lòng lại giận đùng đùng. Bọn văn nhân này quả thật là miệng lưỡi chanh chua cay nghiệt đến nỗi khiến người ta phải nghiến răng.

Ngặt nỗi Tần gia lại rất có sức ảnh hưởng trong giới tri thức, những bài văn bài thơ đó bị truyền đi khắp nơi, hắn giết được một người nhưng không thể giết được hàng vạn người đọc sách trong thiên hạ.

Đợi Sở thái tử bỏ con gái Tần gia, để đám nho sinh cổ hủ ấy đi mắng hắn cũng tốt.

Lý Tín lập tức nói: “Cứ làm theo lời khanh nói đi.”

——

Sở Thừa Tắc bắt đầu dùng người của Lục gia ở kinh thành nên đương nhiên những cơ sở ngầm ở kinh thành cũng được vận dụng.

Mối quan hệ rắc rối giữa phu thê thái tử và thế tử Thẩm gia về cơ bản được truyền khắp kinh thành, ngay cả con nít ba tuổi cũng biết. Có điều trước kia khi nhắc đến chuyện này, bách tính đều nói thái tử hoang đường, hoàng thất Sở Quốc ngu muội.

Lần này câu chuyện đã đổi hướng, ai nấy đều nói “nếu thái tử phi không có dung mạo hồng nhan họa thủy như thế thì sẽ không khiến thái tử u mê, càng không khiến thế tử Thẩm gia quyến luyến khó quên, cuối cùng phản bội triều trước.”

Tất cả đều trở thành lỗi của Tần Tranh, thậm chí có người cay nghiệt hơn còn mắng có lẽ Tần Tranh đã dùng thủ đoạn gì mê hoặc cũng nên.

Lời đồn mới này vừa tung ra, cơ sở ngầm đã báo đến tai Sở Thừa Tắc.

Sở Thừa Tắc nhớ đến những bộ truyện đã đọc với Tần Tranh lúc trước, khẽ nhướng mày. Những thứ ấy… cũng không hoàn toàn là vô ích.

Y cầm bút lên viết một bức thư, sai người đưa đến cơ sở ngầm ở kinh thần.



Tần Tranh ở Thanh Châu, hoàn toàn không biết về cơn sóng gió vừa nổi lên cách đó ngàn dặm này.

Mãi đến khi Lâm Chiêu ôm cuốn truyện thịnh hành nhất hiện nay xuất hiện trước mặt cô với vẻ mặt cảm động. “A Tranh tỷ tỷ, thì ra tỷ đã làm nhiều việc cho điện hạ đến thế.”

Tần Tranh hoàn toàn ngơ ngác.

Lâm Chiêu thấy cô không hiểu bèn vội chỉ vào cuốn truyện trên tay. “Cuốn sách này tuy không dùng tên của tỷ và điện hạ nhưng nghe nói là phỏng theo chuyện của tỷ và điện hạ đấy.”

Tần Tranh nhận lấy, nghi hoặc nhìn lướt qua. Nhân vật trong truyện đúng là phỏng theo cô và Sở Thừa Tắc nhưng nội dung thì khác xa.

Trong sách, thái tử không biết cầu tiến, bị thái tử phi xách tai bắt phải đọc binh thư, sử sách, quốc sách luận. Thái tử không biết chiêu hiền đãi sĩ, thái tử phi bèn đích thân tiếp xúc với họ, còn tận tình khuyên bảo, chỉ dạy thái tử…

Sách mô tả thái tử từ một kẻ vô dụng trở thành anh tài đều do công của thái tử phi.

Tần Tranh xem xong, ý nghĩ đầu tiên là: Ai viết bậy viết bạ định mưu hại cô thế?

Cô vội hỏi Lâm Chiêu. “Cái này mua ở đâu ra vậy?”