Xuyên Thành Pháo Hôi Phật Hệ Tốt Số Nhất

Chương 39



Hồ sơ của Hạ Uyển trước mặt Kỳ Thiệu Thành, anh đã lật đi lật lại hồ sơ này và đọc nó vô số lần, thậm chí quen thuộc với nó đến mức có thể lặng lẽ đọc thuộc lòng.

Hồ sơ không có vấn đề gì, vậy chỉ có người là có vấn đề.

Tuy nhiên, Kỳ Thiệu Thành cũng đã ở chung với Hạ Uyển và người nhà, nếu người thay đổi người trong nhà không có khả năng không biết được.

Loại bỏ tất cả những điều không thể, chỉ để lại một trong những khả năng ly kỳ nhất.

Kỳ Thiệu Thành buông tệp hồ sơ, cầm lấy áo khoác, chuẩn bị đến trường của Hạ Uyển một chuyến.

Vì để Kỳ Thiệu Thành điều tra đặc vụ một cách suôn sẻ, phía trên cho anh một lệnh điều tra cao hơn. Ngoại trừ một số vấn đề liên quan đến mức độ bảo mật cao, còn lại đều có thể điều tra hợp pháp.

Dễ dàng điều tra bảng điểm của trường vào học kỳ trước với lệnh khám xét ở cấp độ này.

Để che dấu, Kỳ Thiệu Thành trước tiên kiểm tra các lớp khác rồi mới chuyển sang lớp của Hạ Uyển.

Thành tích tiếng Anh của Hạ Uyển trước đây đừng nói ưu tú, ngay cả đạt tiêu chuẩn đều cách xa lắm, cơ bản đều tập trung khoảng 30 - 40 điểm, nhưng thành tích ngữ văn cũng không tệ, mấy môn còn lại trình độ thì giống nhau, hoàn toàn khác với những gì Tống Hà nói với anh trước đó.

Kỳ Thiệu Thành còn muốn so sánh chữ viết tay trước kia với bây giờ của Hạ Uyển, nhưng được nhà trường cho biết cái bài thi lúc trước không còn lưu trữ, đành phải từ bỏ.

Bây giờ bằng chứng trong tay Kỳ Thiệu Thành cũng đủ chứng minh vấn đề là Hạ Uyển này cũng không phải "Hạ Uyển".

Chỉ là Hạ Uyển này biết rõ sự tình phát sinh trước kia trên người "Hạ Uyển", nếu không cũng không có khả năng lâu như vậy không có ai phát hiện không thích hợp, chữ viết hẳn là không có biến hoá quá lớn, dù sao Lâm Thanh Thanh vẫn luôn chung lớp với Hạ Uyển này.

Một khi phát hiện không thích hợp, manh mối trong quá khứ sẽ rõ ràng lên.

Kỳ Thiệu Thành nhớ tới ngày đó ở Cục Công An, Hạ Uyển lần đầu tiên nhìn thấy mình, thần sắc có chút kỳ quái, giống như đã quen biết mình, sau này lại tín nhiệm không rõ nguồn gốc.

Trước đó Hạ Uyển và Tống Hà ở trong sân nói về chuyện của mình, vốn tưởng rằng chỉ là chuyện tâm sự của hai chị em, nhưng mà ngày đó Hạ Uyển rõ ràng cố ý nói to hơn như đang cố ý nói cho người khác nghe, lúc Hạ Uyển nhìn thấy mình vẻ mặt bất ngờ không phải là giả bộ, con bé không biết mình ở ngoài cửa, vậy chỉ còn lại có một người nằm ở trong phòng là Tống Vĩnh Trường.

Hạ Uyển muốn nói cho Tống Vĩnh Trường nghe, bởi vì Tống Vĩnh Trường biết quan hệ anh em của mình với Tống Hà, con bé cũng biết quan hệ của mình và Tống Hà, thậm chí còn cho rằng mình tới Hạ gia trang là tới tìm Tống Hà.

Như vậy lần đó Tống Hà bị thương ở ngoài ruộng con bé nói câu nói kia cũng dễ hiểu, con bé cho rằng mình là đi tìm Tống Hà, cho nên sau đó thấy mình bỏ lại Tống Hà mà đi theo, con bé mới kinh ngạc nói một câu, "Hồi nãy anh đi tìm em?"

Kỳ Thiệu Thành nghĩ tới tâm tư của mình tư, thấp thấp ngắn ngủi mà cười hừ một tiếng. Hóa ra mọi việc con bé làm đều dựa trên việc biết trước nguyên nhân và hậu quả của vấn đề. Phải nói rằng đó là vì thương Tống Hà, mà không phải như anh nghĩ là thích anh.

Giáo viên giúp Kỳ Thiệu Thành mang hồ sơ đến hơi lo lắng khi nhìn thấy bộ dáng này của anh, có chút lo lắng hỏi: "Đồng chí Công an, có chuyện gì vậy?"

Kỳ Thiệu Thành lắc đầu nói: "Không có, làm phiền thầy, hôm nay là nhiệm vụ bí mật, xin đừng tiết lộ nó cho người khác."

"Uyển Uyển, em đã về rồi, mau tới ăn cơm đi." Tống Hà thấy Hạ Uyển có chút mỏi mệt, cố ý tránh hỏi chuyện thi đấu, kêu cô ăn cơm trước.

Hạ Uyển lấy ra chứng chỉ ba tốt của thành phố trong túi và đặt nó trên bàn và đi ăn tối.

"Chà, hôm nay anh Kỳ sao còn chưa có tới?" Hạ Uyển đã quen với việc đại lão mua một ít thức ăn mỗi ngày và đến ăn cơm cùng nhau. Bỗng nhiên hôm nay không thấy còn có chút không quen. Đương nhiên Hạ Uyển sẽ không thừa nhận là cô nhớ thức ăn do đại lão mang đến.

Truyện chỉ được đăng tải tại Wattpad và dembuon

Tống Hà cũng không rõ lắm, nói: "Có thể là anh ấy có chuyện phải giải quyết."

Hạ Uyển không nghĩ nhiều, đại lão có thể ăn cơm cùng hai cô nhiều bữa như vậy cô cũng đã thực ngoài ý muốn. Hiện tại còn chưa có xuất ngũ mà đại lão có thể ở đây lâu như vậy hẳn là có nhiệm vụ phải thực hiện rồi, mỗi ngày nếu rảnh rỗi hoài như vậy mới làm người ta thấy kỳ quái.

Sau khi ăn xong, Tống Hà không cho Hạ Uyển đi rửa chén, nói: "Nguyên ngày hôm nay em cũng mệt mỏi, để chị rửa cho, em đi khoá cổng đi."

Hạ Uyển không tranh với Tống Hà, đành phải lắc lắc hai tay dính nước, đi ra ngoài khóa cổng.

Còn chưa đi tới cửa, Hạ Uyển cảm thấy không ổn, nhờ ánh trăng mờ mờ, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng bên hông cổng.

"Anh Kỳ, làm em sợ muốn chết, anh một mình đứng đây làm gì vậy......" Hạ Uyển rón ra rón rén đi qua, mới phát hiện thì ra là Kỳ Thiệu Thành.

Kỳ Thiệu Thành duỗi tay giữ chặt cánh tay Hạ Uyển, kéo cô từ trong cổng tới góc tường.

Đây là thời gian cổng nhà mọi người đều đóng lại, toàn bộ đường phố đều tối tăm và yên tĩnh.

"Em rốt cuộc là ai?" Kỳ Thiệu Thành buông Hạ Uyển ra, nghiêng người dựa vào tường.

Hạ Uyển trong lòng một lộp bộp, nhưng vẫn cố chống đỡ nói: "Anh Kỳ, anh đang nói gì vậy, em là Hạ Uyển mà."

Kỳ Thiệu Thành đi tới một bước, cúi người nói bên tai Hạ Uyển, thì thầm chi tiết những gì mình phát hiện. Mỗi lần nói một cái, anh đều cảm thấy thân thể Hạ Uyển không có khống chế mà run lên một chút.

Càng nói cả người Hạ Uyển không ngừng run rẩy, Kỳ Thiệu Thành không thể nói tiếp được nữa, thở dài nói: "Còn cần anh tiếp tục nói không?"

Lúc này, mặt trăng bị mây đen che khuất cũng dần xuất hiện. Ánh trăng nhẹ nhàng chiếu vào mặt Hạ Uyên. Hạ Uyển chỉ cảm thấy lạnh từ đầu đến chân, đầu óc trống rỗng, không nói được gì.

Kỳ Thiệu Thành nhìn vẻ mặt tái nhợt của Hạ Uyển, môi hơi run rẩy, thậm chí còn đỗ mồ hôi lạnh trên trán, thật là bị doạ sợ tới rồi. Đột nhiên cảm thấy mình hơi quá đáng, em ấy vẫn còn nhỏ, dọa em ấy làm gì không biết.

"Thôi quên đi......" Kỳ Thiệu Thành thấp giọng mắng một tiếng, từ bỏ, anh hơi ngồi xổm xuống đối diện với Hạ Uyển, nói, "Chuyện này chỉ có anh biết, anh không nói cho ai biết."

Tiếp theo anh vươn tay sờ đầu Hạ Uyển, nhẹ nhàng nói rằng đừng sợ.

Kết quả là không biết câu nào chạm đến thần kinh của Hạ Uyển, sợi dây căng chặt của cô đột nhiên dãn ra, bắt đầu ngồi xổm cả người trên mặt đất khóc, không khóc thành tiếng, chỉ có cơ thể run lẩy bẩy đến mức hít thở không thông.

Thật ra Hạ Uyển rất sợ hãi, vừa mở mắt ra đã ở một hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm khiến cô sợ vô cùng, người nhà họ Hạ đối tốt với cô, cô cũng cảm thấy sợ hãi, học chung với Lâm Thanh Thanh hoặc là ở chung với các bạn cô cũng thấy sợ, nhưng cô không thể để người khác phát hiện nên cũng không dám thể hiện nỗi sợ ra ngoài. Chỉ tới khi rời Hạ gia trang, bên người không có ai quen biết mới khiến cô nhẹ nhõm hơn.

Chỉ có ở chung với Kỳ Thiệu Thành và Tống Hà sẽ hơi thoải mái một chút, không chỉ là vì họ là nhân vật trong sách cô quen thuộc nhất, mà còn vì họ cũng không quen phía "Hạ Uyển", tiếp xúc và hiểu biết đến đều là bản thân mình.

Chỉ là Hạ Uyển đã quên mất đại lão là một người thông minh sắc sảo cỡ nào.

Hiện tại Hạ Uyển thậm chí còn nghĩ giờ khắc này rốt cuộc cũng tới, cuối cùng cũng có người vạch trần thân phận của cô, cô không còn phải sống với nỗi lo lắng đề phòng hay luôn cảm thấy tất cả là do mình đánh cắp cuộc sống của người khác.

Kỳ Thiệu Thành bị đau đầu vì hành động của Hạ Uyển, sau đó ngồi xổm xuống cố gắng an ủi cô.

Nhưng Hạ Uyển giống như tìm được rồi một con đường để phát tiết, cơ bản là dừng không được. Sau lại khóc tới mình đều thấy ngượng ngùng, phát hiện Kỳ Thiệu Thành ngồi xổm bên người, trực tiếp vùi mặt trên vai anh.

Ánh trăng lại bị mây đen chặn, trời lại tối xuống, Hạ Uyển khóc cũng lâu.

Kỳ Thiệu Thành lúc đầu thẳng lưng, cứng đờ người tùy ý Hạ Uyển dựa, nhưng cô khóc lâu đến nỗi Kỳ Thiệu Thành nhịn không được vươn tay vỗ nhẹ vài cái vào lưng xem như an ủi.

Sau một lúc, Tống Hà cảm thấy không thích hợp bắt đầu ra cửa tìm người, "Uyển Uyển, em ở đâu?"

Hạ Uyển nghe được tên mình theo bản năng đứng lên, nhưng chân đã sớm tê rần, đứng lên nhanh quá làm trước mắt tối sầm, do cô khóc quá nhiều dẫn tới não bị thiếu oxy.

Kỳ Thiệu Thành đứng lên nhanh hơn Hạ Uyển, thấy Hạ Uyển không đứng vững vội duỗi tay ra đỡ.

Tống Hà đã tới cổng, nhìn hai người ngoài cửa có chút bối rối, nói: "Anh Kỳ, anh tới rồi sao không vào." Tiếp theo cô mới chú ý tới mặt mũi Hạ Uyển đầy nước mắt, hoảng sợ: "Uyển Uyển, em bị sao vậy?"

Hạ Uyển không nói chuyện, cẩn thận khẽ nâng mắt liếc vị trí cô mới dựa một cái, nhưng trời tối quá cô nhìn không ra. Hình như vừa rồi cô khóc ướt hết vai của đại lão rồi, cũng quá xấu hổ.

Tuy rằng Kỳ Thiệu Thành thấy không rõ, nhưng có thể nhận thấy được động tác của Hạ Uyển, anh buồn cười cúi đầu nhìn Hạ Uyển, nói với Tống Hà: "Không có việc gì, hôm nay tranh cử căng thẳng quá. Thật vất vả kết thúc nên em ấy giải phóng cảm xúc một chút."

Tống Hà đỡ Hạ Uyển chân bị tê vào nhà ngồi, đưa một cái khăn ấm cho cô, nói: "Lau mặt đi, mèo hoa nhỏ."

Kỳ Thiệu Thành cũng đi theo vào phòng, khi anh nhìn thấy giấy khen trên bàn, tiếp tục nói giúp Hạ Uyển: "Đây không phải giành được ba tốt thành phố sao, còn tưởng rằng em thi không đậu."

Tống Hà cũng cảm thấy có chút buồn cười, khóc lợi hại như vậy làm cô tưởng xảy ra chuyện gì.

Hạ Uyển xấu hổ đến đỏ mặt, không muốn lấy khăn lông che mặt ra.

Kỳ Thiệu Thành biết cô hiện tại không muốn thấy mình, phát hiện cảm xúc của Hạ Uyển dần dần bình thường, cho nên anh rời đi trước.

Tống Hà không biết nội tình, cô chỉ cho rằng Hạ Uyển ngượng ngùng, cũng chu đáo ra cửa tiễn Kỳ Thiệu Thành, chừa cho Hạ Uyển một không gian riêng, làm cô đợi một láto.

Lúc Tống Hà từ ngoài trở về, Hạ Uyển đã nằm trên giường hình như ngủ rồi. Tống Hà nghĩ cô khóc mệt nên không có làm phiền, cũng tắt đèn lên giường ngủ.

Khi nghe trong phòng vang lên tiếng hít thở nhẹ nhàng của Tống Hà, Hạ Uyển mới chậm rãi mở mắt.

Chuyện hôm nay xem như đã qua đi, nhưng sau này phải làm sao bây giờ? Phải nói hết sự thật cho đại lão sao?

Tới giờ phút này, Hạ Uyển mới phát hiện ở trong lòng mình Kỳ Thiệu Thành chiếm một vị trí rất đặc biệt, nếu đổi lại là một người khác, kể cả là Tống Hà, cô cũng sẽ không muốn thẳng thắn nói ra hết ý tưởng của mình.

Nhưng Kỳ Thiệu Thành, từ đầu đến cuối đều khiến cho cô có một loại tín nhiệm không nói nên lời.