Xuyên Thành Nữ Phụ Sau Bị Vai Ác Công Lược

Chương 96: Rất giống có ai đoạt thê tử của hắn



Mùa hè nắng chói chang, mặt trời rọi vào đầu, đi bên ngoài, tầng tầng sóng nhiệt cuồn cuộn đến, thiêu người mồ hôi ướt đẫm.

Thời tiết như vậy, lúc chính ngọ trên đường đều không thấy bóng người, nóng nên mọi người đều tìm nơi hóng mát ngủ gật.

Mặc dù phồn hoa, phố xá to như kinh thành cũng trống không.

Bởi vậy, thời điểm bốn người đạp ánh mặt trời đi vào một quán trà, có vẻ phá lệ khiến người ta chú ý.

"Tiểu nhị, mang đến một ấm trà lạnh, hai đĩa rau trộn." Thiếu nữ xinh đẹp trong bốn người giương giọng nói.

Tiểu nhị lười biếng đáp: "Vâng."

Bốn người ngồi một góc trong sảnh quán trà, trên đài giữa quán trà, một vị thuyết thư* đang thuyết thư.

* Thuyết thư: dùng để chỉ nghệ thuật kể chuyện truyền thống của người Hán mà không có nhạc đệm.

Tiên sinh thuyết thư không chỉ thuyết thư, ngày thường cũng sẽ nói một chút về bát quái đầu đường cuối ngõ, hoặc là sự tích về danh nhân của triều đình võ lâm đương thời, giống với account marketing* ở hiện đại, chuyên thỏa mãn người ăn dưa.

* Account marketing: là bộ phận chuyên đảm nhiệm vai trò trung gian giữa khách hàng và doanh nghiệp trong hoạt động truyền thông và quảng cáo.

Tiên sinh thuyết thư vừa nói xong một câu chuyện xưa, uống ngụm trà nhuận giọng, vuốt râu hỏi người nghe phía dưới: "Tiếp theo chư vị muốn nghe lão phu kể chuyển gì? Chuyện trời nam đất bắc lão phu đều nắm giữ, bất luận là nghe thần tiên hay thiên tử đương triều, đều có thể kể cho mọi người."

Khách đến quán trà cũng không ít, nghe vậy sôi nổi bật cười, một người cố ý cười hỏi: "Lão tiên sinh, ông dám nói về thiên tử, vậy có dám nói về Thượng Thư đại nhân không?"

"Cái này......" Tiên sinh thuyết thư nghẹn lời.

Thiên tử có thể nói, đó là vì thiên tử tuổi còn nhỏ, chưa tự mình chấp chính, không quản ông nói gì.

Nhưng vị Thượng thư đại nhân nổi danh kia, lại là nhân vật quyền quý, ông dám cam đoan, hôm nay nếu nói không hay, ngày mai bị An thượng thư biết được, kết cục thế nào còn chưa biết.

"Sao, không dám nói hả?"

Tiên sinh thuyết thư bị một kích như vậy, não vừa chuyển, bỗng nhiên đặt chén trà xuống, cười nói: "Nếu chư vị muốn nghe chuyện trong phủ Thượng Thư đại nhân, vậy lão nhân cũng nói một chút."

"Nếu nói về chuyện mới gần đây trong phủ Thượng Thư đại nhân, nhất định là tiểu thư thượng thư xuất giá!"

"Tiểu thư thượng thư này, nghe nói là mỹ nhân, đương nhiên lão nhân chưa từng gặp bậc quý nhân này. Năm nay tiểu thư vừa mới mười tám, Thượng Thư đại nhân cực kỳ sủng ái, giữ đến bây giờ mới xuất giá, người gả càng không bình thường, chư vị đoán xem là ai?"

"Ai mà không biết chứ? Chẳng phải Minh vương sao?"

"Đúng vậy, ta cũng nghe nói, là vị chiến thần Vương gia!"

"Việc này mọi người sớm đã nghe nói, chẳng lẽ lão tiên sinh trong bụng không mực*, tới nói chuyện vụn vặt nhạt nhẽo."

* Trong bụng không mực: chỉ người kém hiểu biết

Tiên sinh thuyết thư lắc đầu, cười nói: "Chư vị hãy nghe ta nói đã, hôn sự này không đơn giản như vậy đâu!"

"Hôn sự của tiểu thư thượng thư, kỳ thật sớm đã định là năm sau, chỉ là tin tức chưa truyền ra. An tiểu thư tuổi trẻ xinh đẹp, sao chịu gả cho Minh vương lớn tuổi hơn nàng? Haiz...... Nàng liền trực tiếp đào hôn!"

"Ấy! Việc này là thật?" Chúng khách ồn ào.

"Tất nhiên là thật, lão nhân nói đều là tin tự mình lấy được, hôm nay nói xong ngày mai liền thôi. Mọi người xem hôn sự này gấp thế nào, nghe nói sau đó tân nương qua cửa, Minh vương vẫn trên đường về kinh."

"Là rất vội, nếu nói như thế, An tiểu thư ngược lại không phải nữ tử đàng hoàng, đào hôn...... Chặc chặc." Một khách nhân cảm thán, nâng chung trà lên uống, lại đột nhiên cảm giác cổ họng cực kỳ khát khô, uống hết một chén cũng không đủ.

Lúc sau khách nhân đó vẫn luôn rót đầy ly, rót đến một bụng nước trà, cơ hồ bụng nứt vỡ ra, không dựng chuyện về An tiểu thư không đàng hoàng nữa.

Nhưng đây chỉ là nhạc đệm, không có ai chú ý, ngay cả chính khách nhân cũng nghĩ vì thời tiết hôm nay nóng nực, hắn lại không chú ý tới, trong một góc đại sảnh một công tử bạch y ốm yếu ngồi nhàn nhạt nhìn hắn một cái, đầu ngón tay thon dài thoáng hiện lên một tia sáng bạc.

Thấy mọi người hứng thú, tiên sinh thuyết thư tiếp tục nói: "Sau khi An tiểu thư đào hôn, lại gặp gỡ một công tử tuổi trẻ tuấn mỹ, khi hai người quen biết chưa từng dùng tên họ thật, dù sao chỉ là bèo nước gặp nhau. Lại không ngờ công tử kia đối với An tiểu thư nhất kiến chung tình, về đến nhà suy tư không buồn ăn uống, lại không tìm thấy giai nhân."

"Hiện giờ An tiểu thư bị Huyền Y Vệ mà Thượng Thư đại nhân vào cung mời, theo chính miệng An tiểu thư nói, bên ngoài nàng trải qua rất nhiều khổ cực mới hiểu được trong nhà tốt thế nào, về nhà liền nói với cha mẹ đồng ý xuất giá."

"Vì thế hôn sự vốn đã định xong liền làm như vậy, chư vị cũng biết, Minh vương ở đất phong không có việc gì thì không được hồi kinh, nhưng thật ra ngài ấy có một người con trai hiện giờ đang ở kinh thành, liền lệnh thế tử đại diện ngài ấy thành hôn, không cần theo giờ lành......"

"Chưa từng nghe nói con trai thay phụ thân thành thân, cũng là một chuyện lạ." Khách nghe xong nghị luận sôi nổi.

Tiên sinh thuyết thư nói: "Không sai, lão nhân cũng là lần đầu tiên nghe nói. Chư vị còn không biết, phía sau còn có chuyện xưa!"

"Lại nói ngày ấy hai bên trao đổi thiếp canh, An tiểu thư ngồi sau bình phong, nghe thấy Minh thế tử nói chuyện, lập tức vui mừng khôn xiết chạy ra. Hoá ra, Minh thế tử lại là vị công tử tuấn mỹ nàng gặp được bên ngoài, hai người từng kết bạn, hiện giờ cố nhân gặp lại, chẳng phải là hỉ sự sao!"

"Này, chẳng lẽ An tiểu thư cùng Minh thế tử có tư tình?"

"Như vậy xem ra, chẳng phải là hỉ sự sao! Quả thực là mừng vui gấp bội! Cha cưới vợ, người cưới lại chính người trong lòng mình, tương lai sẽ không có tiết mục phụ tử tranh chấp chứ!" Có người bỡn cợt cười nói.

"Lão nhân không nói như vậy nha, chư vị đừng nói loạn, lão nhân chỉ kể một chuyện xưa mà thôi!"

Quán trà ầm ĩ, mọi người nói nói cười cười, thật náo nhiệt.

Duy chỉ có bàn trong góc kia sắc mặt mỗi người khác nhau, không thấy chút vui mừng nào.

Thiếu nữ thanh y cẩn thận nhìn trộm sắc mặt nam tử bạch y đối diện, nhỏ giọng nói: "Bùi Tịch, huynh, huynh đừng nghe những người đó nói bậy, đây là kể chuyện xưa, đều không phải thật, chúng ta đi tìm An Cửu, nghe chính miệng cô ấy giải thích, cô ấy nhất định là bị bắt......"

"Không cần." Bùi Tịch đột nhiên buông ly trà, đế ly đập lên bàn tạo ra tiếng vang thanh thúy.

Khuôn mặt tái nhợt của hắn không mang theo chút huyết sắc nào, khiến mặt mày càng đen càng trầm, như ngọc đen.

"Ba ngày sau không phải ngày nàng thành hôn sao? Chúng ta cùng tham gia tiệc cưới." Hắn phút chốc giương mắt, một đôi mắt đen sâu không thấy đáy.

Thời gian ba ngày thoáng qua.

Sáng sớm tinh mơ An Cửu đã bị kéo từ trong ổ chăn ra, rửa mặt, chải đầu, mặc quần áo, mắt An Cửu còn nhắm, nàng một thân trang phục đã chuẩn bị xong.

Khi An Cửu mơ mơ màng màng tỉnh lại, liền thấy một tấm gương trước mặt, trong gương phản chiếu một khuôn mặt thiếu nữ tươi đẹp kiều diễm, nàng rất ít trang điểm cổ đại, ai biết đồ trang điểm nơi này có an toàn không, cho nên ngày thường An Cửu nhiều nhất chỉ thoa chút son môi.

Giờ khắc này, thiếu nữ trong gương đã trang điểm xong, làn da càng thêm trắng nõn tinh tế, má hồng như hoa đào, mặt mày phác hoạ tinh tế, vốn mắt đào hoa quyến rũ câu người, nhìn ai cũng giống liếc mắt đưa tình.

Giữa trán vẽ hoa điền đỏ tươi quyến rũ, càng hút tầm mắt người ta lại là môi đỏ tươi đẹp ướt át, đôi môi nhỏ nhắn mềm mại trơn bóng, giống như trái anh đào mê người hái.

Đối với khuôn mặt như hoa này, bản thân An Cửu cũng không nhịn được nhìn đi nhìn lại.

Quan trọng nhất chính là, nàng còn mặc vào áo cưới đỏ như lửa, trên đầu đội kim quan hoa lệ rất nặng.

Hôm nay là ngày nàng xuất giá.

Sau khi An Cửu thay đồ xong, trời vẫn chưa sáng, bởi vậy có thể thấy được nàng dậy sớm thế nào.

Lần này đón dâu vẫn là Minh Dập lo liệu, vốn Minh vương gửi thư nói, có thể đến kịp lúc thành hôn, lại không ngờ trên đường gặp sơn phỉ tập kích, Minh vương bị thương nhẹ, không thể không kéo dài hành trình.

Lúc trước khi nghe được tin tức này, suy nghĩ đầu tiên của An Cửu là: "Sơn phỉ là giả, phản diện mới là thật."

"Hệ thống, Bùi Tịch hiện tại ở đâu?"

【 Cách ký chủ không đến 500 mét. 】

Được lắm.

An Cửu vội vàng quay đầu nhìn khắp nơi, thấy trong phòng có một đám tỳ nữ, lúc này mới che ngực thở phào một hơi.

Trường hợp này, hắn hẳn là không đến mức đơn thương độc mã* vọt tới cướp dâu đâu nhỉ.

* Đơn phương độc mã: một mình

Thời gian còn sớm, nhà trai còn phải cưỡi ngựa dạo phố mới đến đón tân nương, An Cửu ngồi ở mép giường chán đến chết, dần dần, không ngăn nổi cơn buồn ngủ, đầu bắt đầu gật gật.

Phủ Thượng thư hôm nay gả nữ nhi, trong phủ người đến người đi, khách khứa ngồi đầy, khắp nơi đều là tiếng người ầm ĩ.

An Cửu không biết mình ngủ lúc nào, dù sao khi tỉnh táo lại, là bị tỳ nữ đánh thức, ngoài phòng trời đã sáng choang.

Canh giữ ở bên cạnh nàng vẫn là Cát Hương, lúc trước nàng để lại tin ở Cửu Phương Thành, Cát Hương về phủ thượng thư cũng không bị trách móc nặng nề, sau khi An Cửu trở về tiếp tục cho nàng làm thị nữ bên người.

"Tiểu thư, thế tử đã chờ bên ngoài, chúng ta nên đi ra thôi." Cát Hương cầm lấy khăn voan đỏ, đội lên đầu An Cửu.

Đột nhiên động tác của nàng dừng lại, kỳ quái nói: "Tiểu thư, lỗ tai người làm sao vậy, bị muỗi đốt sao?"

An Cửu theo bản năng giơ tay sờ sờ vành tai, sờ phải tai sưng to.

"......"

Đột nhiên nàng nghĩ đến cái gì, vươn tay, chỉ thấy xung quanh nốt ruồi đỏ ở ngón áp út xuất hiện một vệt đỏ loang lổ, như là bị cắn một cái lại dùng sức mút, mới có thể xuất hiện vết bầm không đau không ngứa này.

Tên này là chó hả!

Nếu không phải An Cửu có hệ thống, còn có góc nhìn thượng đế, nhất định sẽ bị dọa thảm.

Cho rằng mình đã chạy thoát, kết quả vẫn bị ác ma nhìn chằm chằm, hắn rõ ràng có thể bắt bạn, lại lựa chọn lặng yên xuất hiện bên cạnh bạn, ở hôn lễ của bạn, tạo lên thân thể bạn một dấu vết, tỏ rõ chủ quyền của hắn.

Cũng là đang nói với bạn, bạn vĩnh viễn trốn không thoát.

Khiến bạn sống trong sợ hãi bất an, bị tra tấn bởi đao nhọn vô hình trên đỉnh đầu, không được bình yên.

Má, ngẫm lại thật biến thái!

"Trên tay vậy mà cũng có, đây là muỗi gì, đốt ra vết lớn như vậy!" Theo động tác của An Cửu, Cát Hương cũng nhìn thấy dấu vết trên ngón tay nàng, nhất thời sửng sốt.

An Cửu: Muỗi to như người.

"Bỏ đi, không sao đâu, đừng lo lắng, đừng lỡ giờ lành." An Cửu rũ tay, tay áo đỏ che đầu ngón tay.

Nhắm mắt làm ngơ.

Khăn voan đỏ rơi xuống, tầm nhìn tức khắc trở nên nhỏ hẹp, chỉ có thể thấy mũi chân mình.

An Cửu được đưa vào đại đường, bà mối đưa qua một đoạn lụa đỏ bảo nàng cầm, nàng nắm lấy, một đầu khác của lụa đỏ là thế tử Minh Dập phong thần tuấn lãng, mặc một bộ áo gấm đỏ thẫm.

"Tân lang tân nương đúng là trời đất tạo thành một đôi......" Có khách nhân không hiểu nhỏ giọng nói.

Ngay sau đó đã bị nhắc nhở: "Nói cẩn thận! Đó là Minh thế tử, An tiểu thư là gả cho cha thế tử!"

"Cái gì? Ta còn tưởng bọn họ là một đôi, nhìn xứng đôi như vậy mà!"

Người nọ vừa dứt lời, liền cảm giác quanh thân một trận rét lạnh, rõ ràng là ngày hè nóng bức, lại không nhịn được rùng mình.

Hắn quay đầu nhìn, lơ đãng bắt gặp ánh mắt của một vị công tử trẻ tuổi cách đó không xa.

Đối phương thế nhưng cũng mặc hồng y, lớn lên tuấn tú như ngọc, chỉ là sắc mặt tái nhợt ốm yếu.

Con ngươi đen như mực không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt dọa người cực kỳ, rất giống có ai đoạt vợ hắn.