Xuyên Thành Nữ Phụ Sau Bị Vai Ác Công Lược

Chương 49: Chàng là người tốt



Sau giờ ngọ hôm nay, trong phòng Bùi Tịch nghênh đón một vị khách đã lâu không thấy.

Thiếu nữ vào cửa nhìn mọi nơi, trực tiếp đi đến trường kỷ ngồi xuống, quen thuộc như đây chính là địa bàn của nàng. Sau khi ngồi xuống, nàng mới quay đầu nhìn về phía công tử bạch y trên xe lăn.

"Bùi Tịch, châm cứu cho ta."

Một câu sáu chữ, nói ra cứng rắn, cộng với khuôn mặt thối kia của nàng, vừa thấy liền biết tâm tình không tốt.

Người bình thường tìm đại phu đều là cầu giúp, chỉ có An Cửu, khí thế kiêu ngạo, đúng lý hợp tình ra lệnh, không chút cố kỵ suy nghĩ của người khác.

Cũng có lẽ là nàng sớm đã thăm dò điểm mấu chốt của Bùi Tịch, biết được dù đối với hắn như thế nào, hắn tuyệt đối sẽ không tức giận, lúc này mới không sợ hãi.

Công tử bạch y cũng xác thật tốt tính, chỉ hơi sửng sốt một chút, liền ôn hòa cong môi, một bên đẩy xe lăn lại đây, một bên quan tâm hỏi: "Tâm trạng An tiểu thư không tốt sao?"

An Cửu đã châm cứu mấy lần, sớm quen tất cả quá trình, thấy hắn tới gần liền cởi giày lên giường, vén ống tay áo lên lộ ra cánh tay.

Nàng mệt mỏi mà nhắm mắt lại, ngữ khí lãnh đạm: "Chuyện của ta không liên quan đến huynh."

Bùi Tịch mở túi kim châm ra, ngồi ở mép giường, mi mắt cong cong, nhàn nhạt cười nói: "Tại hạ chỉ là quan tâm An tiểu thư thôi, nếu An tiểu thư không muốn nói, tất nhiên không cần phải nói."

An Cửu mở mắt, liếc xéo hắn một cái, ánh mắt hiểu rõ, hừ lạnh một tiếng: "Đừng cho là ta không biết tâm tư của huynh."

Bùi Tịch hơi sửng sốt, ngân châm niết ở đầu ngón tay treo giữa không trung, hắn giương mắt nhìn nàng, thần sắc hơi kinh ngạc: "Tâm tư của ta?"

An Cửu dùng một loại ánh mắt "Huynh diễn nữa đi ta đều nhìn thấu huynh" nhìn hắn, nhỏ giọng hừ hừ nói: "Huynh đánh chủ ý lên bổn tiểu thư đây, ta đều biết."

Không đợi Bùi Tịch đáp lại, nàng lại tăng thêm ngữ khí, nhanh nói: "Không được mơ ước tới bổn tiểu thư, ta chướng mắt huynh, ta có người thích rồi, hiểu chưa? Huynh chỉ là tên què, sao huynh dám hả? Về sau nhớ không có việc gì đừng tới gần ta, chúng ta nước sông không phạm nước giếng!"

Nói liên tiếp như bánh xe đang lăn, Bùi Tịch trong lúc nhất thời cũng có chút phản ứng không kịp.

Những lời này đại khái nghẹn ở trong lòng thiếu nữ đã lâu, không phun không được.

Nói xong nàng liền nhắm mắt lại, sắc mặt cũng thoáng chuyển biến tốt lên, phảng phất dỡ xuống gánh nặng trong lòng.

Công tử bạch y sửng sốt hồi lâu cũng chưa hoàn hồn, thiếu nữ nằm một hồi không cảm giác được ghim kim, lặng lẽ xốc mi, trộm liếc hắn.

Công tử bạch y thắng tuyết, quần áo tinh khiết không tỳ vết, hắn rũ mắt ngồi ở kia, gió nhẹ xuyên qua cửa sổ gợi lên ngọn tóc hắn, trên mặt trắng nõn thanh tuấn một mảnh mờ mịt.

An Cửu mím môi, trong lòng xẹt qua một tia chột dạ.

Chết rồi, lời nói vừa rồi của nàng có phải quá nặng hay không, về sau hắn sẽ không châm cứu cho nàng nữa thì sao?

"Này...... Huynh sẽ không tức giận chứ? Bùi Tịch, huynh đừng keo kiệt như vậy nha, ta cũng không để ý huynh buổi tối ngày đó......" Nói tới đây, thiếu nữ đột nhiên im bặt, gương mặt ửng đỏ, ấp úng chuyển đề tài, "Tóm lại, về sau chúng ta coi như bằng hữu bình thường, chuyện lúc trước đều xóa bỏ, không ai nợ ai được chứ?"

Chạm phải vệt đỏ ửng lan ra bên má thiếu nữ, mắt đen nam nhân hơi lóe.

Hắn ý thức được, An Cửu đây là chắc chắn "Bùi Tịch" yêu thầm nàng, hơn nữa một chốc một lát hắn không thể làm sáng tỏ.

Nghĩ đến đây, Bùi Tịch rũ mi cười, mây nhạt gió nhẹ nói: "Vậy liền theo lời An tiểu thư."

Thấy phản ứng của hắn bình đạm, thiếu nữ ngược lại hồ nghi mà nhìn hai mắt hắn, không thể tin được sau khi bị cự tuyệt hắn còn có thể trấn định như thế.

Hoài nghi thì hoài nghi, nàng rốt cuộc không nói gì.

Đúng lúc Bùi Tịch bắt đầu hạ châm, An Cửu liền an tâm nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đêm qua nàng ngủ không ngon, vừa nằm xuống, buồn ngủ liền nổi lên. An Cửu không thể chống cự cơn buồn ngủ, dần dần lâm vào mộng đẹp.

Lần nữa tỉnh lại đã là hoàng hôn, ngoài cửa sổ ráng màu đầy trời, ánh hoàng hôn vàng óng dừng trên sàn nhà, giống rải vàng đầy đất.

An Cửu ngủ đến cả người mềm mại, đầu óc còn có chút hỗn độn, nàng chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, một cái chăn mỏng trước ngực tuột xuống.

Nàng theo bản năng tiếp được, mùi thuốc hơi đắng chát tràn đầy xoang mũi, giống y đúc hơi thở trên người công tử bạch y kia.

Nàng ngồi ngơ ngác một hồi, chợt nghe cách đó không xa truyền đến tiếng vang rất nhỏ, quay đầu nhìn lại, liền thấy một thân ảnh màu tuyết tĩnh tọa ở bên cửa sổ, tóc dài đến eo rũ ở sau người, khớp xương tay rõ ràng cầm một quyển sách, hoàng hôn vàng óng dừng trên người nam nhân, khiến khuôn mặt vốn nhu hoà của hắn càng thêm ôn nhu, từng sợi lông mi dài phảng phất như kim vũ.

Nhận thấy được tầm mắt nàng, công tử bạch y ôn nhã nhẹ xốc mi mắt, ánh mắt ấm áp nhìn về phía nàng.

"An tiểu thư tỉnh rồi?"

An Cửu lười biếng mà "Ừm" một tiếng, không nói chuyện.

Bùi Tịch tiếp tục nói: "Châm cứu đã xong, An tiểu thư tự rời đi đi, Bùi mỗ không tiễn."

An Cửu không nhúc nhích, nàng ngủ quá lâu, xương cốt đều giống như ngủ đến mềm đi, lười nhác dựa vào giường không muốn động.

Nàng nghiêng đầu, không chớp mắt nhìn chằm chằm công tử bạch y.

Tầm mắt của thiếu nữ như có như không dừng trên người nam nhân, cũng không mang cảm xúc dư thừa, tựa hồ chỉ là đang đánh giá hắn.

Bùi Tịch lại rất khó bỏ qua loại cảm giác bị nhìn chằm chằm này, không khỏi lại ngẩng đầu từ trong sách, mỉm cười hỏi: "An tiểu thư đang nhìn gì?"

Thiếu nữ ngủ đến gò má đỏ lên, mặt đầy mị thái lại còn không tự biết chớp chớp mắt, chậm rì rì nói: "Bùi Tịch, ta phát hiện, kỳ thật huynh vẫn có một ưu điểm không tồi."

"Ưu điểm gì?" Đầu ngón tay Bùi Tịch cọ xát trang sách.

Trên khuôn mặt nhỏ của An Cửu phá lệ nghiêm túc, gằn từng chữ một: "Huynh là người tốt."

Bùi Tịch: "......"

Đuôi lông mày của nam nhân khẽ nhúc nhích, nội tâm sinh ra một cảm giác vớ vẩn, phảng phất một con sói bị người khác coi như cừu, còn được khích lệ chân thành, chuyện không thể tưởng tượng được như thế, hắn bình sinh ít thấy.

Sau khi đánh giá hắn cao như vậy, thiếu nữ liền như lâm vào suy nghĩ của bản thân, thấp đầu nhỏ, cắn môi, trong biểu tình hiện lên một tia trầm tư.

Bùi Tịch hơi nhướng mày, không biết nàng lại nghĩ gì.

Mỗi lần ở bên An Cửu, nàng có thể mang đến cho hắn thử nghiệm mới lạ.

Một lát sau, thiếu nữ dần dần tỉnh từ trầm tư, đuôi mắt đỏ bừng liếc hắn, một bộ muốn nói lại thôi.

Bùi Tịch thiện giải nhân ý* nói: "An tiểu thư có chuyện muốn nói?"

* Thiện giải nhân ý: nghe lời hiểu chuyện

An Cửu gật gật đầu, chần chờ một lát, ấp a ấp úng nói: "Nếu huynh phát hiện, người huynh thích không tốt như trong tưởng tượng, huynh sẽ làm gì?"

Bùi Tịch hơi giật mình, nhìn đáy mắt thiếu nữ hiện lên một tia tìm tòi nghiên cứu.

Hắn trầm ngâm một lúc lâu, thử hỏi: "Như thế nào là tốt? Như thế nào là không tốt?"

"Ta không biết," khuôn mặt nhỏ của thiếu nữ rối rắm nhăn thành một nhúm, tâm tình hỗn độn, nàng rất nhanh hết kiên nhẫn, bực bội lắc lắc đầu, "Bỏ đi, ta nói cái này với huynh làm gì, huynh lại không hiểu."

Nàng thở dài một hơi, mê mang khi mới tỉnh dần dần rút đi.

Thiếu nữ xuống giường, đeo giày vào, ném lại một câu "Cảm tạ" có lệ liền vỗ vỗ ống tay áo nghênh ngang mà đi.

Làn váy đỏ lửa phất qua ngưỡng cửa, biến mất ở chỗ rẽ.

Thần sắc Bùi Tịch bình tĩnh trước sau như một, nữ nhân này xưa nay đã như vậy, dùng xong liền ném.

Nếu ngày nào đó nàng mang ơn đội nghĩa ngàn ân vạn tạ với hắn, hắn mới không quen.

Mặt hắn không cảm xúc rũ mắt, nghĩ lời nói vừa rồi của thiếu nữ, trong mắt đen nhánh một mảnh ám trầm sâu không thấy đáy.

Sắc trời dần tối, màn đêm buông xuống, A Thất lặng yên đi vào, khép cửa lại, nói: "Công tử, đều an bài xong. Người có lấy được bí tịch không?"

Bùi Tịch im lặng.

Hắn đến nay cũng không nghĩ ra, sao tối qua nhất thời đáp ứng nàng?

Thấy hắn trầm mặc, A Thất tức khắc hiểu lầm, nghi hoặc hỏi: "Chẳng lẽ trên tay Kim Yến Uyển không có bí tịch?"

"Không, đã lấy được."

Trên thực tế, trên tay hắn hiện tại có cuốn bí tịch mới ra lò, Bùi Tịch xem qua, đích xác không sai một chữ.

Tối qua nàng thức cả đêm, vì viết cuốn bí tịch, hôm nay mới không thể khống chế được mà ngủ ở chỗ hắn.

Nghĩ tới đây, trong lòng Bùi Tịch liền không vui.

Nếu không phải đáp ứng nàng, càng không muốn phá hư hình tượng "Phi Y" trong cảm nhận của nàng, sao hắn dễ dàng buông tha Kim Yến Uyển như thế?

Sắc mặt công tử bạch y nhàn nhạt, không muốn bàn lại đề tài này, lạnh giọng hỏi: "Đều an bài xong rồi?"

A Thất cung kính nói: "An bài xong rồi, sát thủ đã vào chỗ, ngày mai có thể hành động."

Bùi Tịch gật đầu: "Không tồi."

A Thất dừng một chút, trên mặt hiện lên một tia nghi hoặc, rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi: "Công tử, ta có một chuyện không rõ, chúng ta vì sao phải làm như vậy...... Không phải người đã lấy được bí tịch sao?"

Mấy ngày nay A Thất đều bận phát mệnh lệnh của công tử, tuy rằng từ trước đến nay hắn cái gì cũng không hỏi, chỉ lo làm, nhưng trước kia công tử phát mệnh lệnh đều để lại dấu vết, nhưng lần này hắn thật không hiểu công tử vì sao đưa ra mệnh lệnh như vậy.

Bùi Tịch bảo hắn triệu tập sát thủ Ngàn Sát Các đến gần sơn trang Kim Xà, chờ đến ngày mở bí tịch, một khi trong quá trình xuất hiện bất kỳ bất ngờ gì, liền suất lĩnh sát thủ giết chết một số người.

Hắn cho A Thất một danh sách, danh sách rất nhiều người đều là tiền bối trưởng lão của phái lớn trong giang hồ, đều là cao thủ top đầu giang hồ, Ngàn Sát Các tuy phát triển ngần ấy năm, nhưng nội tình rốt cuộc không bằng mấy môn phái trăm năm đó, huống chi những người đó không ở một môn phái, cơ hồ bao quát toàn bộ giang hồ.

Đối đầu với toàn bộ võ lâm, Ngàn Sát Các thật sự sẽ không bị hủy diệt chứ?

A Thất nghĩ không ra, hắn lại không phải người che giấu được lời nói, liền trực tiếp mở miệng hỏi.

Kỳ thật hắn còn một nghi vấn, từ khi tiến vào sơn trang Kim Xà tới nay, công tử rất chú ý Kim Yến Uyển, A Thất ngay từ đầu không hiểu nguyên nhân, hôm qua mới biết được, Kim Yến Uyển kia thế nhưng trộm bí tịch.

Sao công tử lại biết chuyện này?

Chẳng lẽ công tử biết trước?

A Thất đầy đầu mờ mịt, lúc ấy cũng hỏi qua công tử, nhưng chưa được giải đáp.

Nhưng hắn đối với công tử kính sợ lại càng sâu, chỉ cảm thấy công tử càng trở nên cao thâm khó đoán, khó có thể suy đoán.

Nghe thấy hắn dò hỏi, Bùi Tịch nhếch khóe môi, không mang theo nửa phần độ ấm.

"Vì sao làm như vậy? Tất nhiên là bởi vì bọn họ đắc tội ta." Hắn phập một tiếng mở quạt xếp, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhành xờ nan quạt bạch ngọc, mặt mày tràn đầy ý cười lạnh lùng, "Không cần lo lắng, đến ngày đó, bọn họ sẽ tự ốc còn không mang nổi mình ốc, chúng ta chỉ cần tranh thủ lúc loạn đốt lửa là được."

Bùi Tịch trước sau nhớ rõ trận chiến trước khi chết ở kiếp trước, có bao nhiêu người từng ra tay với hắn.

Cho dù kiếp này bọn họ còn chưa từng thảo phạt hắn, nhưng thì sao?

Hắn có thể nể mặt mũi của Lâm Thanh Nghiên mà buông tha Hạ Tử Kình, nhưng sẽ không bỏ qua đám ô hợp đó.

Ngày mai là ngày mở bí tịch, Ma giáo sắp đột kích, Ngàn Sát Các xen lẫn trong đó, mặc dù giết chết một số người, bọn họ cũng chỉ quy tội lên đầu Ma giáo.

Ma giáo giết người, cùng Ngàn Sát Các, cùng Bùi Tịch hắn, có liên quan gì?

Người tốt? A...... Buồn cười.