Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao

Chương 128: Hồng nhan, xương khô



Chuyển ngữ: Trầm Yên

...........................................................

Một lát sau, Mục Trích nắm tay Thẩm Cố Dung, dẫn tới bờ sông, vốc nước rửa tay cho y.

Thẩm Cố Dung mặc cho Mục Trích giày vò chính mình, mặt không cảm xúc nhìn dòng nước lăn tăn dưới lòng bàn chân, dáng vẻ Thánh quân thanh lãnh tựa giếng cổ không gợn sóng.

Mục Trích nghe thấy sư tôn hắn đang nói: [ Miệng đau quá, Mục Trích là thú vật hay sao!? ]

Mục Trích: "......"

Tay Mục Trích chợt ngừng, nghiêng đầu nhìn về phía môi Thẩm Cố Dung.

Môi Thẩm Cố Dung hơi sưng đỏ, còn bị Mục Trích cắn rách một góc, càng thêm đỏ tươi.

Nhận thấy Mục Trích đang nhìn mình, Thẩm Cố Dung quay đầu đi, lạnh nhạt nói: "Nhìn cái gì?"

[ Tay! Rửa tay cho ta nhanh lên! ]

Mục Trích khẽ cười, tiếp tục rửa sạch bàn tay dính bẩn giúp y.

Rõ ràng tu sĩ chỉ cần một pháp quyết là có thể dễ dàng giải quyết những vật bẩn, Mục Trích lại nắm tay Thẩm Cố Dung, học theo phàm nhân rửa sạch từng chút cho y, trước đó Mục Trích đã phát hiện dù sư tôn hắn tu vi đăng đỉnh, nhưng lại rất thích cách sống của phàm nhân.

Thẩm Cố Dung ngồi trên tảng đá bên bờ sông, tay còn lại chống cằm, nghiêng đầu nhìn Mục Trích, khóe mắt y vẫn còn đỏ ửng chưa tan, được băng tiêu che hơn nửa, lại càng tăng thêm vẻ câu hồn.

"Mục Trích." Thẩm Cố Dung mở miệng gọi hắn.

Mục Trích đang lau khô từng kẽ hở ngón tay y, nghe vậy hàm hồ đáp lại: "Ừ?"

Thẩm Cố Dung nhẹ giọng hỏi: "Chuyện của Yêu chủ có liên quan tới ngươi không?"

Tay Mục Trích đột nhiên siết chặt, hắn ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Cố Dung.

Thấy phản ứng này của hắn, Thẩm Cố Dung đại khái cũng biết Yêu chủ bị buộc đến tuyệt cảnh phải chọc thủng mặt thật không thoát khỏi liên quan tới Mục Trích, hoặc là nói người âm thầm tương trợ sau lưng Thanh Ngọc chính là Mục Trích.

Ngón tay y nhẹ nhàng giật giật, nhàn nhạt nói: "Ngươi làm đau ta."

Mục Trích lúc này mới lấy lại tinh thần, gần như chật vật mà buông tay ra.

Thẩm Cố Dung rút tay về, nhẹ nhàng vuốt ve góc cạnh khuôn mặt đã căng chặt của Mục Trích, ôn nhu nói: "Nói sư tôn nghe, vì sao phải giúp Thanh Ngọc đối phó với Yêu chủ? Khi đó ngươi là đối thủ của hắn sao?"

Môi Mục Trích nhẹ nhàng giật giật, lại không nói được bất kỳ lời nào.

Nguyên nhân năm đó đồng ý giúp Thanh Ngọc đối phó với Yêu chủ không phải vì hắn, mà chỉ vì linh mạch ở Đại trạch Đào Châu, càng ở Yêu tộc lâu, hắn càng hận thấu xương Yêu chủ một tay thúc đẩy giao hẹn trăm năm này.

Nếu không vì hắn, Thẩm Cố Dung sẽ không phải bị nhốt ở Ly Nhân Phong nhiều năm như vậy.

Mục Trích mang theo hận ý, cố ý dẫn đường cho Thanh Ngọc ở ngoài sáng, lại vẫn vì nghĩa xả thân giúp hắn đi giết Yêu chủ.

Cuối cùng hắn thành công, Thanh Ngọc thuận lợi ép Yêu chủ ra khỏi Đại trạch Đào Châu, đồng thời cũng phát hiện bí mật Yêu chủ không phải phượng hoàng mà chỉ có Kinh Thế Lục mới biết.

Nhưng dù Thanh Ngọc đã ép Yêu chủ ra khỏi Đào Châu, nhưng Ly Nhân Phong vẫn không chờ được linh mạch của Yêu tộc, vì Ly Canh Lan chạy thoát.

Sắc mặt Mục Trích hơi tái nhợt, hắn thấp giọng nói: "Ta chỉ......"

Thẩm Cố Dung càng nhẹ giọng hơn: "Ừ?"

Mục Trích đối diện với ánh mắt Thẩm Cố Dung, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Ta vốn muốn làm như vậy."

Thẩm Cố Dung không ngờ mình lại nhận được đáp án này, chớp chớp mắt: "Gì cơ?"

Mục Trích nhích người lên trước, nắm lấy tay Thẩm Cố Dung ấn lên ngực mình, nặng nề mở miệng: "Ta hận ta sinh quá muộn, ta hận năm đó khi người bị bọn họ bức bách ta không thể đứng bên cạnh người, chém chết hết những kẻ tiểu nhân đó."

Hắn nhẹ nhàng cúi đầu, giọng nói đứt quãng: "Ta hận...... không thể bảo vệ người sớm hơn."

Đôi mắt Thẩm Cố Dung hơi mở lớn, y muốn đáp lại: "Ngươi đã bảo vệ ta rất tốt rồi."

Nhưng lời còn ra khỏi miệng, y lại nhớ ra người trước mặt là Mục Trích, không phải tiên sinh năm đó, dù hai người là chuyển thế thì vốn dĩ cũng không phải cùng một người.

Y nói những lời này là vũ nhục Mục Trích, cũng là khinh nhờn tiên sinh.

Thẩm Cố Dung bình tĩnh nhìn Mục Trích một lúc lâu, mới đột nhiên cười, y nói: "Chính vì nguyên nhân này nên ngươi mới liên thủ với Thanh Ngọc tính kế Yêu chủ?"

Mục Trích buồn không thốt nên lời, cam chịu.

Hắn có chút sợ hãi, sợ Thẩm Cố Dung sẽ cảm thấy hắn lòng dạ thâm sâu, không biết tự lượng sức mình, nhưng hắn lại không khống chế được muốn nói cho Thẩm Cố Dung, mấy năm nay hắn rốt cuộc đã làm bao nhiêu việc ti tiện, tính kế nhiều bao nhiêu.

Ngón tay Mục Trích đều đang run rẩy, trong cơn mơ màng hồ đồ, đột nhiên cảm giác được Thẩm Cố Dung nhẹ nhàng ôm lấy hắn.

Mục Trích ngẩn ra, mờ mịt ngẩng đầu nhìn y.

Thẩm Cố Dung cười nói: "Làm rất tốt, sư tôn thích."

Mục Trích ngẩn ngơ.

"Yêu chủ cũng không phải tốt lành gì." Thẩm Cố Dung than thở một tiếng, gối cằm lên trên vai Mục Trích, lười biếng nói: "Ta không có hứng thú với mấy chuyện vớ vẩn của hắn, hắn lại như mắc bệnh vọng tưởng bị hại, luôn cảm thấy ta sẽ hại hắn."

Mục Trích ôm lấy y, có chút nghĩ mà sợ, lẩm bẩm nói: "Sư tôn không trách ta?"

Thẩm Cố Dung bật cười nói: "Ta trách ngươi làm gì? Ngươi giúp ta tính kế kẻ thù ta còn trách ngươi, đây không phải khuỷu tay hướng ra ngoài sao?"

Mục Trích ngẩn người, cảm thấy cũng đúng.

Thẩm Cố Dung biết hắn đang nghĩ gì: "Ngươi cảm thấy ta sẽ bởi vì chuyện này mà cho rằng ngươi là đứa trẻ hư?"

Mục Trích nhíu mày, không thích từ 'đứa trẻ' này, nhưng ý tứ của những lời này cũng không khác tưởng tượng của hắn mấy năm nay lắm, hắn luôn muốn ngụy trang bản thân, để Thẩm Cố Dung vẫn cảm thấy hắn là đồ đệ dịu ngoan như khi hắn còn bé, mà không phải tiểu nhân tính kế người khắp nơi.

Hắn gật gật đầu.

Thẩm Cố Dung không nhịn được cười, y tiến đến bên tai Mục Trích, nhẹ nhàng cắn vành tay hắn, mang theo hơi thở ấm nóng dịu dàng nói: "Nhưng sư tôn lại thích đứa trẻ hư như ngươi."

Mục Trích: "......"

Cả người Mục Trích cuồn cuộn khí huyết, bị những lời này của Thẩm Cố Dung hút hồn đến suýt nữa lại đè y lên tường làm bẩn.

Thẩm Cố Dung rửa sạch sẽ tay, bắt đầu tiếp tục nghiên cứu xem làm thế nào để tìm được chỗ Ly Canh Lan ẩn thân.

Mục Trích nói: "Có lẽ Tịch Vụ biết."

Thẩm Cố Dung lại lắc đầu: "Nếu Ly Canh Lan có thể lợi dụng ma thức trong thần thức điều khiển Tịch Vụ, thì sẽ không để nàng tiết lộ ra nơi mình ẩn thân."

Y nói xong, mũi chân vừa nhấc lên liền đối diện với ánh mắt của một con linh xà cách đó ba bước.

Thẩm Cố Dung: "......"

Linh xà: "......"

Thẩm Cố Dung yên lặng lùi bước về.

Mục Trích đi lên trước một bước, che trước mặt y, liếc nhau với con linh xà héo úa ủ rũ kia, nhận ra con này đúng là con bên cạnh Tịch Vụ kia.

Con rắn vốn đã bị Mục Trích ném xuống tường thành không biết vì sao đột nhiên chạy tới đây.

Con rắn kia rõ ràng đã khai mở thần trí, nước mắt lưng tròng, lưỡi rắn thè ra, đầu nhỏ đung đưa như muốn biểu đạt cái gì.

Mục Trích nằm vùng ở Yêu tộc rất lâu, miễn cưỡng có thể hiểu một chút ngôn ngữ Yêu tộc, hắn đi lên trước, cúi người xuống cạnh con rắn kia, nghe nó xì xèo không ngừng.

Một lúc sau, Mục Trích quay đầu lại, nói: "Sư tôn, nó nói nó nhớ rõ đường tới chỗ Ly Canh Lan."

Thẩm Cố Dung đang chụm tay áo đứng bên cạnh, nghe vậy kinh ngạc quay đầu lại: "Nó biết?"

Mục Trích nâng con rắn nhỏ tới, gật đầu: "Vâng, nó có thể dẫn đường cho chúng ta."

Trong cơ thể rắn nhỏ có linh lực và thần thức của Thẩm Tịch Vụ, theo bản năng thân cận với Thẩm Cố Dung, còn nhoài ra muốn bò lên người Thẩm Cố Dung.

Thẩm Cố Dung giơ tay, tỏ vẻ: miễn. Y không muốn tiếp tục bị quấn đến nhũn nhừ tay nữa.

Có rắn nhỏ dẫn đường, ít nhất hai người không cần như ruồi nhặng không đầu đi loạn khắp Hàm Châu nữa.

Bởi vì Thẩm Cố Dung đã đến, toàn bộ Hàm Châu thần hồn nát thần tính, khắp nơi đều có ma tu qua lại tuần tra, muốn tìm ra Thẩm Cố Dung.

Thẩm Cố Dung nghênh ngang đi cùng Mục Trích trên phố dài, pháp quyết ẩn thân của Đại Thừa Kỳ có thể khiến tất cả mọi người đều không nhìn thấy bọn họ.

Hai người đi theo hướng rắn nhỏ chỉ, băng qua phố dài Hàm Châu, cuối cùng trực tiếp ra khỏi Hàm Châu, tới một hồ nước ngoài cổng thành.

Rắn nhỏ: "Xèo xèo xèo!"

« Đạp nước mà qua, đến giữa hồ sẽ thấy một căn nhà gỗ, chính là chỗ đó. Thánh quân có thể hôn hôn ta không? »

Mục Trích: "......"

Mục Trích mặt không cảm xúc ném rắn nhỏ vào trong nước.

Rắn nhỏ: "Xèooooo!"

« Áaaaaaa! »

Thẩm Cố Dung hiếu kỳ hỏi: "Nó vừa nói gì thế?"

Mục Trích lấy khăn lau qua tay, nhàn nhạt nói: "Nó nói Ly Canh Lan ở chính giữa hồ."

Thẩm Cố Dung nhìn thấy con rắn nhỏ trên người dính một phiến lá, ướt dầm dề bò lên trên bờ kia, mất tự nhiên rụt về sau một chút, không tiếp tục hỏi nhiều.

Mục Trích đang muốn theo Thẩm Cố Dung cùng qua đó, Thẩm Cố Dung lại nói: "Hàm Châu có lẽ đã tập hợp đủ mười ba Dịch Quỷ, ngươi đi xử lý chúng trước đi."

Mục Trích sửng sốt, nhìn góc mặt Thẩm Cố Dung, hiểu ra y muốn mình rời khỏi đây, một mình đến gặp Ly Canh Lan, hơi do dự: "Sư tôn?"

Thẩm Cố Dung cười với hắn, nói: "Đi thôi."

Mục Trích biết một khi Thẩm Cố Dung quyết định việc gì thì đều sẽ không dễ dàng thay đổi, đành phải gật nhẹ đầu: "Vâng."

Hắn xoay người rời đi, khi đến cổng thành bỗng quay đầu lại, Thẩm Cố Dung vừa rồi còn đứng bên bờ lúc này đã biến mất không thấy, tựa như sương trắng dung nhập vào sương khói mịt mờ trên hồ.

Thẩm Cố Dung đi trên mặt nước như giẫm lên đất bằng, chụm tay áo rộng phết đất, thong thả bước qua mặt nước, xung quanh khói sóng mênh mông, sương trắng lững lờ.

Lâm Hạ Xuân hoá thành hình người đi theo sau y, con ngươi vô thần nhìn chằm chằm lục bình dưới lòng bàn chân, lẩm bẩm nói: "Nếu ta là cây lục bình này thì tốt rồi."

Thẩm Cố Dung cũng không quay đầu lại, nhàn nhạt nói: "Tới rồi."

Lâm Hạ Xuân nhìn căn nhà gỗ nhỏ cách đó không xa, có chút kháng cự ngồi xổm trên mặt nước, nhỏ giọng nói: "Bẩn."

Thẩm Cố Dung cong môi cười: "Không phải ngươi thích máu nhất sao?"

Lâm Hạ Xuân rầu rĩ nói: "Hắn quá bẩn."

Thẩm Cố Dung khẽ cười một tiếng, ngoắc ngón tay nói: "Dù bẩn cũng phải tới."

Lâm Hạ Xuân yên lặng một lát, mới lặng lẽ đứng lên, đuổi kịp Thẩm Cố Dung.

Càng ngày tới gần nhà gỗ, con ngươi Thẩm Cố Dung càng tỏa sáng, hô hấp cũng có chút dồn dập.

Lâm Hạ Xuân hỏi: "Ngươi rất vui vẻ?"

Thẩm Cố Dung liếm môi, lẩm bẩm nói: "Đúng vậy."

Lâm Hạ Xuân yên lặng phát run, cảm thấy chủ nhân nhà mình quả thật là ma quỷ, thế nhưng lại có ham thích với loại chuyện này như thế.

Sợ hãi, phát run, nhưng lười phản kháng.

Lâm Hạ Xuân đi theo Thẩm Cố Dung, cuối cùng cũng tới căn nhà gỗ nhỏ giữa hồ kia. Nhà gỗ không biết đã tồn tại bao lâu, cỏ nước lan tràn bò lên tận nóc nhà, xanh biếc như hòa thành một thể với mặt hồ.

Toàn bộ sương trắng trong hồ giống như bị cái gì hấp dẫn, vây quanh nhà gỗ, chậm rãi ngưng tụ thành một vòng tròn.

Thẩm Cố Dung thong thả ung dung giẫm lên bậc thang gỗ, gỗ kia quá cũ, khi giẫm lên còn phát ra tiếng 'kẽo kẹt' như oán than.

Lấy tu vi Thẩm Cố Dung mà còn không thăm dò được người trong nhà gỗ này, xem ra Ly Canh Lan đã bố trí không ít pháp trận che giấu khí tức.

Thẩm Cố Dung đi đến bên chiếc cửa bị cỏ nước che lấp, lười biếng hừ một tiếng ra hiệu, Lâm Hạ Xuân do dự một lúc, mới không tình nguyện tiến lên, thay Thẩm Cố Dung không muốn ô uế tay cầm chốt vặn mở ra.

Cửa nhẹ nhàng hé mở, một luồng ánh sáng trút vào, chiếu sáng trận pháp huyết sắc dày đặc trong phòng.

Ly Canh Lan ngồi trên xe lăn gỗ đối diện cánh cửa, nghe thấy tiếng mở cửa thì hơi ngẩng đầu, ma đồng đỏ đậm chậm rãi lộ ra ánh sáng quỷ dị, nhìn thẳng tắp về phía Thẩm Cố Dung.

Thẩm Cố Dung không chút để ý đi lên trước, nhẹ nhàng gật đầu thi lễ, cười nói: "Đại sư huynh, lâu rồi không gặp."

Tầm mắt y đảo qua tay và hai chân Ly Canh Lan không thể nhúc nhích, cuối cùng rơi xuống gương mặt đã hoàn toàn thay đổi kia.

Thẩm Cố Dung tu vi Đại Thừa Kỳ dễ dàng nhìn thấu lớp ngụy trang trên mặt Ly Canh Lan, nhìn thấy gương mặt tràn đầy vết thương được che giấu dưới lớp mặt nạ linh lực, ngụy trang thành dáng vẻ tuấn mỹ phi phàm kia, bất giác bật cười.

Dưới mặt nạ hồng nhan, là xương khô xấu xí.

"Thật là buồn cười," Thẩm Cố Dung dùng tư thế nho nhã lễ độ, lời nói lại hoàn toàn không buông tha người ta: "Sư huynh vẫn để ý gương mặt kia của mình đến vậy sao?"

Ly Canh Lan mặt không cảm xúc nhìn y.

Thẩm Cố Dung cười nói: "Vậy thì tốt quá, năm đó ta hủy hoại gương mặt ngươi trước thật đúng là lựa chọn sáng suốt."

Y nhẹ nhàng giơ tay, Lâm Hạ Xuân đóng cửa phòng lại, toàn bộ nhà gỗ nhỏ lập tức bị bao trùm trong bóng tối.

Thẩm Cố Dung bấm tay bắn ra một ngọn lửa ở giữa không trung, chiếu sáng nửa bên mặt hai người.

Thẩm Cố Dung vén tay áo, nhàn nhạt nói: "1138 mạng người ở Hồi Đường Thành, đổi lấy 1138 nhát đao trên người ngươi, vụ mua bán này hẳn không lỗ."

Lâm Hạ Xuân không biết nghĩ tới cái gì, trên khuôn mặt vẫn luôn đờ đẫn chậm rãi lộ ra vẻ thảm không nỡ nhìn, con ngươi lại giống như khát máu, lóe lên từng chút ánh sáng đỏ đậm.

"Năm đó bởi vì Ly Nam Ương và Yêu chủ ngăn cản, sư huynh mới chỉ chịu một nửa. "

Thẩm Cố Dung hơi nghiêng đầu, ngọn đèn dầu chợt lóe, trong khoảnh khắc ánh sáng vụt tắt, nụ cười trên mặt y đã hoàn toàn biến mất.

Khuôn mặt y lãnh lệ, khắp người lạnh lẽo tựa sứ giả câu hồn đến từ địa ngục.

"Một nửa còn lại, chúng ta tiếp tục đi. "

...........................................................

⁕ Tác giả có lời muốn nói:

- Ai trong các ngươi là phản diện thế?

Lâm Hạ Xuân ngồi xổm trong góc tường yên lặng vẽ vòng tròn: Nếu ta là ngọn lửa kia thì tốt rồi.

Trầm Yên khoanh chân ngồi cạnh, vỗ vỗ đầu rắn nhỏ: Nhóc đáng thương, có hứng thú bỏ chủ theo ta không?