Xuyên Thành Nam Phụ Si Tình Trong Sinh Tử Văn

Chương 20



Edit: Chou + Beta: Sói

_______

Chuyện tấm ảnh cũng chẳng gây ra scandal gì lớn.

Lạc Hàn đã nói với Lộ Tinh Thần rằng hắn rất không thích phải trở thành tâm điểm trong cuộc trò chuyện của người khác. Vậy nên chỉ trong thời gian ngắn Lạc Hàn đã yêu cầu các blogger xóa hết toàn bộ ảnh, cũng xóa sạch những topic về chuyện này.

Giới nhà giàu từ sáng đến tối lúc nào chẳng lòi ra mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, dư luận cũng đã nhanh chóng chuyển qua mấy tin tức ân oán tình thù linh tinh.

Lộ Tinh Thần cũng đã thuận lợi qua được vòng bán kết, cuối cùng còn cậu, Từ Tiêu, Lê Nhất Chu với hai bạn học nữa cùng vào chung kết.

Không biết nên xem là may mắn hay là bất hạnh mà trong cuộc thi trước đó Lộ Tinh Thần không bốc trúng nhóm của Từ Tiêu với Lê Nhất Chu, thành ra trận cá cược của cậu với Từ Tiêu vẫn giữ nguyên sự hồi hộp cho đến phút cuối.

Cũng chẳng biết là ai bóng gió sau lưng, ngày càng nhiều người biết đến trận cá cược của cậu với Từ Tiêu, mấy ngày nay không ít bạn học đến hỏi Lộ Tinh Thần sao vậy, sao mà nghĩ không thông lại đi đánh cược với Từ Tiêu vậy?

Tối hôm ấy lúc ngồi đọc sách Lộ Tinh Thần còn kể lại chuyện cho Lạc Hàn nghe: "Em cảm thấy ánh mắt bọn họ nhìn em cứ như nhìn một đứa ngốc vậy, anh có thấy em ngốc không?"

Lạc Hàn nhìn cậu bằng ánh mắt thương hại.

Bỏ đi, cậu không hỏi nữa.

Bây giờ cậu mới thấy mình giống đứa ngốc nè.

Tối nay Lạc Hàn hiếm khi không làm việc, hắn ngồi bên cạnh xem Lộ Tinh Thần học.

Lộ Tinh Thần vô cùng có thiên phú, lúc trước là do chưa quen với một số thứ, cho nên mới thường xuyên đến hỏi Lạc Hàn.

Sau một thời gian chuẩn bị cho vòng bán kết, bây giờ cậu cũng đã có thể thuận buồm xuôi gió nắm được một cách tổng quát được những kiến thức mới.

Giờ Lộ Tinh Thần đã hoàn toàn có thể về phòng tự học, có điều chẳng ai để ý đến, hai người cứ cơm nước xong xuôi là lại dính vào nhau trong thư phòng của Lạc Hàn, cùng làm việc học tập.

Lạc Hàn nhìn Lộ Tinh Thần ngáp mấy cái liên tục, chân mày hơi cau lại, hắn đứng dậy đi ra ngoài.

Lộ Tinh Thần chăm chú đọc sách, một lúc sau ngẩng đầu lên mới phát hiện người bên cạnh đã biến đâu mất.

Cậu nhìn một vòng, cuối cùng nghe thấy tiếng nước sôi truyền ra trong căn phòng trải chiếu Tatami bên cạnh.

Biết Lạc Hàn vẫn còn ở đây, Lộ Tinh Thần bèn duỗi người một chút rồi tiếp tục chuyên chú đọc sách.

Một lúc sau, tiếng của Lạc Hàn vang lên từ bên phòng trải chiếu Tatami: "Lấy giúp tôi cái khăn qua đây."

Lộ Tinh Thần từ trong biển tri thức hoàn hồn lại đáp: "Tuân lệnh."

Lạc Hàn nói tủ nào ngăn nào cho Lộ Tinh Thần đi lấy nhưng Lộ Tinh Thần nhất thời đếm nhầm, cậu mở phải một ngăn kéo mà bên trong toàn là những hộp nhỏ được sắp xếp ngay ngắn, trong mỗi hộp đều có một cặp khuy măng sét.

Cậu quay đầu lại nhìn Lạc Hàn còn đang trong phòng trải chiếu Tatami, bên trong còn vang ra tiếng nước sôi cùng tiếng leng keng khẽ của thủy tinh va vào đồ sứ.

Lộ Tinh Thần đóng ngăn kéo lại rồi mở cái bên cạnh ra. Cậu lấy một chiếc khăn tay trắng, sau đó cầm đi vào phòng trải chiếu Tatami.

Lạc Hàn đang ngồi xếp bằng ngay ngắn bên trong, hắn vương một tay nhận lấy khăn trong tay Lộ Tinh Thần, tay còn lại đưa cậu một cốc trà.

Cốc trà cổ điển, sắc trà trong vắt, cầm lên hít một hơi, cậu có thể cảm nhận được linh hồn đang mệt mỏi rã rời của mình được hương trà thanh thuần đánh thức trở lại.

Lộ Tinh Thần là tay mơ cũng có thể nhận ra trà và cốc đều là đồ tốt, chứng tỏ Lạc Hàn rất có nghiên cứu về mặt này.

Cậu thổi nhẹ lớp khói trên miệng cốc rồi đưa lên miếng nhấp thử một ngụm.

Một nhấp này đầu tiên là nếm ra vị đắng của trà, vị đắng ấy lưu luyến trong miệng một lúc rồi đọng lại trong cổ họng.

Nhưng cũng vì vậy mà trong khoang miệng giờ đây chỉ ngào ngạt hương thơm ngọt của trà.

Lộ Tinh Thần uống thêm một ngụm, vẫn như vậy.

Cậu ngậm một miệng đầy hương thơm ngọt, cho Lạc Hàn một cái like.

Ánh mắt Lạc Hàn mang theo ý cười nhàn nhạt, hắn hơi rũ mắt: "Học tiếp đi."

·

Sáng sớm, Lộ Tinh Thần vừa xuống dưới nhà đã nhìn thấy mọi người ai cũng bận rộn, trên tường cũng được trang trí đủ thứ.

"Chị Nặc, sao trong nhà náo nhiệt quá vậy?" Lộ Tinh Thần không có theo hai anh em họ Lạc gọi Hứa Nặc là mẹ.

Thật ra là cậu gọi không được, cũng may Hứa Nặc không để ý mấy chuyện này, cũng đồng ý để Lộ Tinh Thần gọi bà là chị.

Bà cảm thấy mỗi khi nghe cái miệng nhỏ của Lộ Tinh Thần gọi hai tiếng "chị Nặc", cả người đều trẻ ra rất nhiều.

"Con với Lạc Hàn lúc đi nhận hôn thú không liếc qua ngày sinh của nó à?"

Lộ Tinh Thần sững người: "Hôm nay là sinh nhật Lạc Hàn sao?"

Tiểu Phương đi ngang qua nói: "Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật của cậu cả ạ."

Lộ Tinh Thần sửng sốt bất ngờ, cậu tự lầm bầm một mình: "Sao anh ấy không nói tiếng nào."

"Cậu Lộ tặng mình cho cậu cả là được rồi, không cần chuẩn bị quà cáp gì đâu." Tiểu Phương cúi đầu cười trộm, bình thường cô cũng hay nói chuyện thân thiết với Lộ Tinh Thần, lá gan cũng lớn, nói xong còn sợ Lộ Tinh Thần giận nên nhanh chóng chạy đi mất.

"Cái con bé này!" Hứa Nặc nhìn Tiểu Phương chạy ra ngoài, bà quay lại nói với Lộ Tinh Thần, "Lúc trước con chưa biết nên chắc cũng chưa chuẩn bị quà gì đâu nhỉ. Hôm nay có tiết không, bây giờ mua có kịp không?"

Lộ Tinh Thần đáp: "Hỏng rồi, cả ngày hôm nay đều có tiết."

Hứa Nặc suy nghĩ một lúc, nói: "Vậy con nghĩ xem có muốn mua tặng chồng con cái gì không, lát nữa mẹ nhờ người đi mua giúp."

Trong đầu Lộ Tinh Thần lập tức nghĩ tới mấy hộp khuy măng sét được sắp xếp ngay ngắn tối hôm qua thấy.

Hộp tủ rất lớn, lúc đó cậu chỉ nhìn lướt qua, chắc cũng khoảng cả trăm chiếc hộp, nói cách khác là có hơn cả trăm cặp khuy măng sét khác nhau.

Mỗi một cặp đều rất tinh xảo, nhìn qua còn có dáng vẻ cũ kỹ của năm tháng, có lẽ là chủ nhân có lòng nên được giữ gìn rất cẩn thận.

Cậu nghĩ Lạc Hàn nhất định là thích mấy cái khuy măng sét này.

"Con muốn tặng khuy măng sét cho anh ấy."

Hứa Nặc đang trang trí tường đột nhiên dừng lại: "Lạc Hàn nói với con rồi à?"

Lộ Tinh Thần có chút không hiểu: "Nói gì ạ, hôm nay sinh nhật mà ảnh còn không nói cho con biết." Trong giọng nói Lộ Tinh Thần lộ rõ sự tức giận không hề nhỏ.

Hứa Nặc do dự một lúc, cuối cùng vẫn chuyển đề tài: "Tình cờ là lúc ở nước ngoài mẹ có mua một đôi, cho con dùng vậy. Dù sao cũng là mua cho nó, con tặng hay mẹ tặng đều như nhau cả."

Bà mỉm cười với Lộ Tinh Thần: "Con tặng chắc là nó vui lắm."

Lộ Tinh Thần chân thành nói: "Chị Nặc thật tốt bụng."

Ở chung cũng lâu, Lộ Tinh Thần có thể nhận ra được sự nhiệt tình cùng chân thành của bà là thật.

Hứa Nặc nói cho cậu, là thật lòng muốn cho cậu.

Có lúc Lộ Tinh Thần thật không hiểu nổi, một người mẹ nhiệt tình thẳng thắn như vậy sao mà sinh ra cặp anh em Lạc Hàn Lạc Hải chẳng đứa nào giống bà cả?

Hứa Nặc tạm gác công việc qua, đi qua nhéo má Lộ Tinh Thần một cái: "Mẹ lên lầu lấy, con phải nói là con mua đấy, dù Lạc Hàn có hỏi thế nào cũng không được nói là mẹ đưa cho con."

Lộ Tinh Thần có chút không rõ, cậu đang muốn hỏi kỹ hơn thì lại nghe thấy tiếng nói chuyện của Lạc Hàn với quản gia Trương, hẳn là Lạc Hàn sắp đi qua đây.

Hứa Nặc làm một động tác im lặng rồi xoay người đi lên lầu, Lộ Tinh Thần đành tạm gác suy nghĩ này qua một bên mà quay người đi vào phòng ăn.

Ngày tháng còn dài, sau này cậu vẫn còn cơ hội hỏi kỹ.

·

Lạc Hàn không thích phô trương, gần đây thời gian hắn và Lộ Tinh Thần ở bên nhau không ít, vậy mà cũng chưa bao giờ nhắc đến chuyện sinh nhật này, suy nghĩ theo hướng đó thì hắn không chỉ không thích phô trương, mà còn không thích cả sinh nhật.

Ý của Hứa Nặc là mọi người cùng ăn bữa cơm đạm bạc là được rồi.

Sinh nhật Lạc Hàn năm nào cũng thế.

Lạc Hàn vừa về, nhìn khắp nhà trang trí bắt mắt, hắn lập tức hiểu ý của mọi người.

Lạc Hàn cau mày nhìn Hứa Nặc, trên mặt lộ ra sự bất lực.

Hứa Nặc quay qua nói nhỏ với Lộ Tinh Thần: "Mấy năm mẹ không ở đây, cái thằng này chắc cũng chẳng buồn tổ chức sinh nhật, con nhìn nó bất ngờ chưa kìa, thật là làm người ta đau lòng mà."

"..." Lộ Tinh Thần lập tức khẳng định: "Không sao cả, sau này mỗi năm chúng ta đều tổ chức sinh nhật cho anh ấy."

Hứa Nặc hài lòng gật đầu.

Lạc Hàn vừa ngồi vào chỗ, Hứa Nặc liền bắt đầu hô hào kêu chụp hình, Lạc Hàn vẫn một mặt khó chịu: "Trong nhà năm nào chẳng vậy, có gì đâu mà chụp?"

Chủ tiệc đã không đồng ý, Hứa Nặc đành thôi, mặt buồn hiu về lại chỗ ngồi.

Nhà bếp vẫn đang chuẩn bị, Hứa Nặc chờ mãi thấy chán bèn nghiêng đầu nói với Lộ Tinh Thần: "Tinh Thần, hay là chúng ta tặng quà trước đi?"

Nghe vậy Lộ Tinh Thần đang nhàm chán nghịch đũa cũng dừng lại, dưới ánh mắt của Lạc Hàn cậu lấy từ sau lưng ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo.

Quản gia Trương giúp cậu đưa qua cho Lạc Hàn.

Lạc Hàn nhận lấy, cầm ở trong tay.

Hộp rất nhỏ, nhưng có thể thấy người gói quà đã dành không ít tâm sức đóng gói, bên trên còn cột một chiếc nơ bướm đáng yêu.

Lạc Hàn nhìn qua Lộ Tinh Thần một cái, thấy ánh mặt cậu vừa hồi hộp vừa phấn khích, mới từ từ mở hộp ra.

Bên trong là một đôi khuy măng sét rất tinh xảo, vẫn là màu đồng mà hắn thích như mọi khi, điểm khác biệt chính là, trong mỗi chiếc khuy măng sét đều được khảm một ngôi sao nhỏ.

Hứa Nặc "quào" một tiếng: "Tinh Thần, cái này đẹp đó! Lạc Hàn nhất định là rất thích."

Nói xong bà chờ mãi cũng không thấy Lộ Tinh Thần nói hùa theo, quay đầu qua nhìn, mới thấy Lộ Tinh Thần đang chăm chú nhìn từng động tác của Lạc Hàn.

Bộ dạng căng thẳng đó y như là chuẩn bị xông ra chiến trường vậy..

Lạc Hàn vẫn đang nhìn cặp khuy măng sét.

Ngôi sao nhỏ dưới ánh đèn phát ra ánh sáng nhè nhẹ, không biết là ngôi sao ấy được làm bằng chất liệu gì mà màu sắc vô cùng hợp với chiếc khuy măng sét. Tổng thể vừa tinh tế đẹp đẽ, lại còn có chút đáng yêu.

Giống như Lộ Tinh Thần vậy.

Rõ ràng là tuổi tác tính cách mọi thứ đều không giống nhau, vậy mà khi ở chung lại hòa hợp hơn cả mong đợi.

Ánh mắt của Lạc Hàn vẫn dừng trên người Lộ Tinh Thân, hắn vẫn luôn nhìn cậu.

Lộ Tinh Thần bị hắn nhìn mãi cũng ngượng, cậu thu tầm mắt lại: "Thật ra hôm trước lúc em lấy đồ cho anh vô tình nhìn thấy khuy măng sét trong hộp tủ, nghĩ là anh thích sưu tầm cái này nên mới quyết định tặng anh một đôi khuy măng sét."

Dứt lời cậu ngẩng đầu lên nhìn Lạc Hàn, trong đôi mắt ngoài trừ hồi hộp còn tràn đầy mong chờ: "Anh có thích không?"

"Bộp" Lạc Hàn đóng hộp lại.

Trong phòng ăn lập tức yên tĩnh không còn một tiếng động, ngay cả tiếng nói chuyện rôm rả của dì đầu bếp bên ngoài cũng không còn.

Lộ Tinh Thần có thể nghe thấy rõ tiếng thở của chính mình, dồn dập dồn dập, nhịp tim cũng thế.

Người đàn ông đột nhiên đưa tay về phía cậu, giọng nói trầm ấm, từng câu từng chữ đều lọt vào trái tim cậu.

"Cậu qua đây, giúp tôi đeo lên."

______________

Tác giả có lời muốn nói:

Châm ngôn của Lạc tổng: Không làm tâm điểm trong cuộc trò chuyện của người khác.