Xuyên Thành Manh Sủng Cứu Vớt Nam Phụ Hắc Hóa

Chương 1: Bé mèo con x ảnh đế hắc hóa (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

- Edit: Tiểu Manh Manh_Manh_Kha_Ai

_________________________________

"Cập nhật một tin tức mới nhất, thành phố của chúng ta vài ngày trước phát hiện một thi thể nam giới, trải qua nhiều cuộc điều tra, là Lâm mỗ diễn viên điện ảnh và truyền hình. Có thông tin cho rằng Lâm mỗ trước đây mới vừa lấy được giải thưởng Ảnh đế Bạch Lộ (Cò Trắng), khi còn sống chưa từng kết thù với người khác, nguyên nhân cái chết cảnh sát còn đang cố gắng điều tra, không bài trừ khả năng tự sát, đài chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi và đưa tin."

Thành phố mới lên đèn*.

[* Nguyên văn là 'Hoa đăng sơ thượng' (华灯初上): có nghĩa là ngọn đèn có ánh sáng đẹp vừa mới được thắp lên, và nó thường được dùng để miêu tả cảnh thành phố ngay sau khi màn đêm buông xuống.]

Ánh đèn sáng rực lấn át ánh sao đến một chút cũng không dư thừa, bầu trời giống như bức màn bị vẩy mực, bao phủ cả tòa thành phố trong đó.

Trên màn hình lớn chính giữa quảng trường, nữ MC mặt không biểu tình cập nhật nhanh một tin tức tử vong.

Giọng nói rơi xuống, màn hình lớn chợt lóe, lại quay về quảng cáo đã cắt trước đó.

Chỉ dư lại nhóm người qua đường sững sờ tại chỗ.

"Lâm mỗ? Không phải là Lâm Hoặc đi..."

"Không thể đi, mấy ngày trước không phải còn nhảy nhót rất vui vẻ sao?"

"Ngoại trừ Lâm Hoặc thì không còn người khác a, giải Ảnh đế Bạch Lộ!"

"Ha hả, nếu là hắn, tôi đây chỉ có thể nói chết rất tốt, một đại nam nhân hắt nước bẩn cho Hân Hân, có ghê tởm hay không a!"

Lời của cô gái vừa ra khỏi miệng, hai đồng nghiệp của cô ấy cũng lộ ra ánh mắt không đồng ý.

Người qua đường chung quanh cũng hoặc nhiều hoặc ít trách cứ nhìn cô ấy.

Cô gái hoảng loạn lui về phía sau một bước nhỏ, lập tức hô lớn: "Thế nào? Tôi nói sai sao? Các người nhìn tôi như vậy làm gì! Tôi cũng không tin tất cả các người đều trong sạch, không mắng Lâm Hoặc lần nào!"

Có vài người qua đường chột dạ cúi đầu.

"Không phải nói lúc tuyết lở thì không có một mảnh bông tuyết nào là vô tội sao? Hiện tại giả vờ làm tiểu bạch hoa* cái gì a!" Cô gái cười lạnh.

[* Tiểu bạch hoa (小白花): Đề cập đến một người phụ nữ có vẻ ngoài yếu đuối, đáng thương, xinh đẹp và luôn có nước mắt trên mi, nhưng lại là một cô gái mưu mô, mạnh mẽ, quỷ quyệt, xấu xa và thường được cảm thông và yêu mến nhờ vẻ ngoài yếu ớt của mình.]

Đồng nghiệp của cô ấy sợ hãi kéo tay áo của cô ấy: "Đừng nói nữa, có người quay video."

"Quay thì làm sao? Đăng lên trên mạng vừa lúc để võng hữu bình luận phân xử!"

Cô gái hất tay đồng nghiệp ra, có lẽ là dùng sức quá mạnh, đồng nghiệp bị hất đến trên mặt đất.

"Cô gái sao cô lại như vậy? Dù kích động như thế nào đi nữa cũng không nên đẩy người a."

"Người cũng đã chết, cô không thể nói chút lời hay sao? Lớn lên khá xinh đẹp, mà tâm địa lại ác độc như vậy."

"Tôi khuyên hai người các cô cũng cách loại người này xa một chút, nói không chừng cô ta nói xấu hai người ở sau lưng đấy."

Người qua đường cuối cùng cũng tìm được cửa đột phá mà công kích, một người mở miệng, liên tiếp chính là một đám người nã pháo.

Cô gái cũng không cam lòng yếu thế.

Rất nhanh, trên đường vốn dĩ đã náo nhiệt, người tụ tập càng ngày càng nhiều, tiếng cãi nhau dần dần thăng cấp đến tiếng đánh nhau.

Cũng không có ai có thể chú ý tới, trong con hẻm nhỏ hẹp tối tăm, truyền ra một tiếng mèo kêu thật nhỏ lại thê lương.

Cùng với...

Một trận tiếng máy móc lạnh băng: "Nguyện vọng của ngài đã được hệ thống tiếp thu, Ba Lạp Lạp số 7 sẽ tìm kiếm người hoàn thành tâm nguyện thích hợp cho ngài."

___________________________________

Tập đoàn Cốc thị rốt cuộc từ doanh nghiệp nhỏ và vừa, trở thành dẫn đầu ngành sản xuất.

Đây hết thảy đều là công lao thuộc về tổng tài thứ ba của nó, Cốc Tiểu Hoa, cũng là nữ tổng tài đầu tiên của Cốc thị từ trước tới nay.

Cốc Tiểu Hoa làm việc liên tục năm ngày, gặm xong một khách hàng lớn khó tính, rốt cuộc dưới sự uy hiếp trong tim mơ hồ đau, nên rút thời gian chuẩn bị ngủ thật ngon.

Cô luôn luôn mất ngủ, lúc này dính vào gối đầu đã buồn ngủ.

Trong mơ mơ màng màng, cô nghe thấy đinh một tiếng, tiếng máy móc lạnh băng vang lên ở trong đầu: "Hệ thống hoàn thành tâm nguyện của động vật nhỏ đã trói định, Ba Lạp Lạp số 7 hết sức trung thành cung cấp các dịch vụ cho ngài, nhiệm vụ thứ nhất sắp mở ra, ký chủ có thể từ chối trong thời gian hữu hiệu, bắt đầu đếm ngược, 10, 9..."

Trong lúc Cốc Tiểu Hoa ngủ mơ hơi chau mày, cái gì mà ba lạp lạp số 7, còn ba lạp lạp tiểu ma tiên* đây này!

[* Ba lạp lạp tiểu ma tiên (巴啦啦小魔仙): Balala the Fairies/ Những nàng tiên Balala, tên hoạt hình.]

"3, 2, 1, bắt đầu truyền tống."

Trái tim của Cốc Tiểu Hoa đột nhiên co chặt, giống như bị một đôi bàn tay lớn hung hăng nắm lấy, thân thể không chịu khống chế run rẩy hai cái, ngay sau đó liền mất đi ý thức.

Ánh mặt trời chiếu lên người, Cốc Tiểu Hoa là bị nóng đến tỉnh, cô run run lông mi, mí mắt nặng ngàn cân làm sao cũng không mở ra được, trong tầm mắt tối đen, xuất hiện một chút vầng sáng màu đỏ.

Cô khó chịu trở mình, cố gắng nhớ lại xem trước khi mình ngủ, có phải đã quên kéo bức màn hay không.

Kết quả vừa động, cả người đau lợi hại, còn cùng với cảm giác hơi ngứa.

"Meo? ( Xảy ra chuyện gì?)"

Cốc Tiểu Hoa lẩm bẩm một câu, không nghĩ tới buột miệng thốt ra một tiếng mèo kêu nãi thanh nãi khí*, tinh tế nho nhỏ, giống lông chim cào ở trên đầu quả tim.

[* Nãi thanh nãi khí (奶声奶气): chỉ âm thanh của trẻ nhỏ.]

Cả người cô cứng đờ, theo tri giác chậm rãi khôi phục, cảm giác không khoẻ trên người cũng càng ngày càng nặng.

Cô hít sâu một hơi, chậm rãi mở mắt.

Góc nhìn nằm thẳng, vừa lúc nhìn thấy bầu trời xanh thẳm, tán cây tươi tốt, chỉ là khoảng cách này...

Một trận gió thổi qua, lá cây rung động sàn sạt, mang theo một vị cỏ xanh mãnh liệt.

Bồ công anh hơi lướt qua chóp mũi cô, một chút bay tới bầu trời.

Cốc Tiểu Hoa không nhịn được, đánh cái hắt xì nho nhỏ, âm cuối mang ra một tiếng meo ô mơ hồ không rõ.

Góc nhìn cực độ thấp bé và phát âm kỳ quái, làm cô nhớ tới trước khi cô chìm vào giấc ngủ, nghe thấy tiếng máy móc lạnh băng.

Trong lòng tràn đầy bất an mãnh liệt, cô cứng đờ giơ tay lên.

Một đôi móng vuốt nhỏ bị lông màu trắng bao trùm, xuất hiện trong tầm nhìn, độ cong mượt mà, không thấy rõ khe hở.

Cô run rẩy xoay ngược hai cái móng vuốt lại 180 độ, viên thịt nhỏ phấn nộn được khảm trong móng vuốt lông.

Đôi mắt Cốc Tiểu Hoa trợn to, móng vuốt đi theo mở ra, bá một chút, móng tay bén nhọn bắn ra.

"Meo! ( Tổn thọ!)"

Cô hét lớn một tiếng, đáng tiếc, bản thân hạn chế quá nhiều, tiếng kêu vừa yếu vừa nhỏ, so với kinh hãi càng giống như là bán manh làm nũng.

Cốc · nữ cường nhân · Tiểu Hoa theo bản năng che miệng lại, bán manh là không có khả năng bán manh, đời này cô cũng sẽ không bán manh!

Cô hít sâu một hơi, kinh nghiệm xử thế nhiều năm làm cô rất nhanh đã trấn định lại, cô cố gắng nhớ lại thanh âm nghe được trước khi ngủ, thử tính ở trong đầu hô một tiếng: "Ba Lạp Lạp Tiểu Ma Tiên?"

"...Ký chủ, vui lòng gọi ta là Ba Lạp Lạp số 7."

Tiếng máy móc không hề lạnh băng, ngược lại có chút bất đắc dĩ.

Cốc Tiểu Hoa lùi móng vuốt về, theo thói quen tính ôm ngực, kết quả bởi vì quá ngắn mà thất bại, đành phải lặng lẽ thả lại đến hai bên thân thể.

Ba Lạp Lạp số 7 thấy cô không nói lời nào, đành phải tiếp tục nói: "Ký chủ đại nhân, chúc mừng ngài trở thành chủ nhân đầu tiên của hệ thống tâm nguyện động vật nhỏ, nếu có thể, xin cho phép ta vì ngài ban bố nhiệm vụ thứ nhất."

Cốc Tiểu Hoa không hề nghĩ ngợi, lãnh khốc cự tuyệt: "Cảm ơn, nhưng không cần."

Ba Lạp Lạp số 7 sửng sốt.

Ngay sau đó hắn liền nghe thấy thanh âm thuộc về Cốc Tiểu Hoa, xa cách mà lễ phép: "Nếu có thể mà nói, ta càng hy vọng mi có thể đưa ta trở về."

Mặt ngoài Cốc Tiểu Hoa bình tĩnh, trên thực tế trong lòng ít nhiều có chút thấp thỏm cùng nôn nóng, Cốc thị mới vừa đi lên quỹ đạo, mỗi một phút mỗi một giây của cô đều rất trân quý.

Ba Lạp Lạp số 7 hự nửa ngày, mới khó xử nói: "Chỉ sợ không được..."

Cốc Tiểu Hoa lập tức phản ứng lại: "Ta đã chết?"

"Vâng..." Ba Lạp Lạp số 7 nhỏ giọng bổ sung, "Lao lực mà chết."

Cốc Tiểu Hoa hoảng hốt một hồi, chỉ nghe thấy Ba Lạp Lạp số 7 tiếp tục nói: "Xét thấy ngài khi còn sống có năng lực xuất sắc, chúng ta mới chọn ngài làm người xuyên qua các thế giới, nhưng chúng ta không phải là ép buộc, nếu ngài từ chối trong thời gian hữu hiệu, cũng có thể trực tiếp đầu thai chuyển thế, nhưng mà lúc ấy ngài vẫn chưa tỏ vẻ từ chối."

Cốc Tiểu Hoa co giật khóe miệng nhỏ đến mức không thể phát hiện, lúc ấy cô mơ mơ màng màng, căn bản không để trong lòng.

Cô nghĩ nghĩ hỏi: "Nói cách khác, hiện giờ ta chỉ có hoàn thành nhiệm vụ, mới có thể đầu thai, nếu không sẽ bị kẹt lại trong nhiệm vụ, vĩnh viễn cũng không ra được phải không?"

Ba Lạp Lạp số 7 ừ một tiếng, thầm nghĩ ký chủ còn rất thông minh, hẳn là sẽ không khó mang theo đi!

Cốc Tiểu Hoa cào phía dưới, lao lực mà chết...Cũng xem như chết có ý nghĩa, may mắn cô đã giúp Cốc thị trải đường thật tốt, còn lại chỉ có thể dựa vào em trai nhỏ của cô.

Cô rất nhanh sắp xếp suy nghĩ rõ ràng, áp xuống đáy lòng nhàn nhạt không cam lòng và không nỡ, nói: "Ba Lạp Lạp số 7, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."

Ba Lạp Lạp số 7 hiển nhiên không đuổi kịp mạch não của cô, kinh hoảng thất thố a một tiếng, "Ký chủ đại nhân, ý của ngài là?"

Cốc Tiểu Hoa thở dài, âm thầm khấu trừ mười điểm năng lực nghiệp vụ của Ba Lạp Lạp, "Mi có thể tuyên bố nhiệm vụ."

Tinh thần Ba Lạp Lạp số 7 rung lên, "Hợp tác vui vẻ! Hợp tác vui vẻ!"

"Lần đầu tiên có người ủy thác nhiệm vụ, nguyên chủ cũng chính là thân thể hiện tại của ký chủ, là một con mèo hoang, nó hy vọng ngài có thể cứu một nam nhân tên là Lâm Hoặc, bởi vì người này đã từng cho nó ăn."

Hệ thống vừa dứt lời, trong đầu Cốc Tiểu Hoa liền xuất hiện một màn hình ảo, có ba lựa chọn là thông tin ký chủ, mục tiêu nhiệm vụ và ba lô.

Cốc Tiểu Hoa bấm vào thông tin ký chủ một chút, toàn bộ giao diện, ngoại trừ tên của cô, chỉ có một hàng chữ: Thế giới thứ nhất đang trong quá trình tiến hành...

Cô lại click mở mục tiêu nhiệm vụ, giao diện phức tạp hơn một chút.

Một tấm ảnh chụp không thấy rõ khuôn mặt đặt ở góc trái bên cùng, mơ hồ có thể thấy được dáng người nam nhân thon dài, chân dài đặc biệt nổi bật, hoặc là nói nghịch thiên.

Bên phải ảnh chụp là thông tin giới thiệu đơn giản, Lâm Hoặc, nam, 20 tuổi, diễn viên.

Khiến cho Cốc Tiểu Hoa chú ý chính là hai số liệu thông tin cuối cùng, độ hắc hóa và độ thân mật, phân biệt là 40 điểm và 2 điểm.

Xuống chút nữa là tóm tắt nội dung cốt truyện, có điều bị phân chia thành từng khối ô vuông màu xám, chỉ có khối đầu tiên sáng lên.

Tóm tắt nội dung cốt truyện?

Dưới đáy lòng Cốc Tiểu Hoa âm thầm cân nhắc, tuy rằng đời trước cô rất bận, nhưng không phải giải trí gì cũng không tiếp xúc, xem ra nhiệm vụ của bản thân kỳ thật là xuyên sách thay đổi cốt truyện?

Cô bất động thanh sắc ấn mở ba lô, rỗng tuếch.

"Tiểu Ma Tiên, vậy phải làm thế nào mới xem như hoàn thành nhiệm vụ?"

"Ta kiến nghị ký chủ đại nhân, trước xem tóm tắt nội dung cốt truyện đầu tiên."

Ba Lạp Lạp số 7 tận chức tận trách nhắc nhở nói, "Còn có ký chủ đại nhân, ta tên Ba Lạp Lạp số 7."

"Được, số 7."

Ba Lạp Lạp số 7:...

Số 7 thì số 7 đi, cũng mạnh mẽ hơn Tiểu Ma Tiên!

Trong lòng Cốc Tiểu Hoa có đại khái, trên tay ngược lại cũng không do dự, ấn mở ô vuông duy nhất sáng lên.

Bốn chữ to nguyên nhân Lâm Hoặc chết* trực tiếp bắn ra, chỉ có một hàng chữ: Vì nữ chủ yêu nam chủ mà hắc hóa, cuối cùng chết thảm.

[* Bốn chữ 'Lâm Hoặc tử nhân' (林或死因): Nguyên nhân Lâm Hoặc chết]

Phản ứng đầu tiên của cô chính là: "Mao đầu tiểu tử*, não yêu đương?"

[* Mao đầu tiểu tử (毛头小子): chỉ thanh niên tính tình bồng bột, ham thích cái mới vì chưa nếm mùi.]

Số 7 không nhịn được, ho khan hai tiếng, "Khụ khụ, nói đúng ra là nam phụ hắc hóa!"

Cốc Tiểu Hoa hừ cười một tiếng.

Số 7 tiếp tục nói: "Cho nên, ký chủ chỉ cần giảm giá trị hắc hóa đến 0, điểm đầy giá trị thân mật, là hoàn thành nhiệm vụ."

"Giá trị hắc hóa ta hiểu, có thể bảo mệnh, nhưng vì sao ta nhất định phải điểm đầy giá trị thân mật?"

Số 7 sửng sốt, đúng vậy, vì sao cần điểm đầy giá trị thân mật?

Chẳng lẽ nói hệ thống này là lần đầu tiên đưa vào thực tiễn, chính mình cũng không biết ý đồ của người chế tác sao? Không không không, vậy còn không phải là nói cho Cốc Tiểu Hoa, năng lực nghiệp vụ của hắn không đủ?

Hắn còn đang rối rắm, màn hình ảo đột nhiên trở nên đỏ, phát ra nhắc nhở chói tai: Tích tích tích, nhân vật mục tiêu xuất hiện.

Cốc Tiểu Hoa theo bản năng ngửa đầu, đầu nằm ngang trên mặt đất, tầm nhìn đảo ngược, một nam nhân chân dài đang tới gần. (Bạn nằm thẳng, quay đầu sang trái hay phải cũng được, rồi giữ nguyên tư thế đó. Đó là tư thế mà Hoa tỷ nằm nhìn nam chính đó.)

Cô đột nhiên ý thức được, vì sao ảnh chụp của Lâm Hoặc trên màn hình ảo mơ hồ như vậy, chân dài như vậy...Hoàn toàn là dựa theo góc nhìn và ký ức của bé mèo con này!

Cô hít sâu một hơi, lập tức tiến vào trạng thái làm việc, nếu đã làm thì phải làm nghiêm túc, đây là nguyên tắc nhất quán của cô.

Cốc Tiểu Hoa xoay người một cái, vừa định đứng lên, liền phát hiện chính mình chân trước ngắn chân sau dài, thân thể mới hoàn toàn không có biện pháp khống chế, dưới chân nghiêng một cái trực tiếp ngã trên mặt đất, lăn ba vòng ngay tại chỗ, cuối cùng chân trước quỳ xuống đất, chân sau đứng thẳng, tư thế mèo vểnh mông mềm lên, miễn cưỡng đứng vững.

Cô ngẩng đầu, nam nhân đứng ngược sáng ở cách đó không xa, không thấy rõ khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi hắn nhếch lên.

Một người một mèo bất động giằng co, ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng gió thổi qua, tiếng lá cây vang lên sàn sạt.

Cốc Tiểu Hoa âm thầm nắm chặt móng vuốt, xuất sư bất lợi a!

Tích ——

Giá trị thân mật tăng thêm 2 điểm.

Cốc Tiểu Hoa:???

——————

Tư thế mèo vểnh mông mềm lên (o'∀'o)

chapter content



Những nàng tiên Balala ~~~

chapter content