Xuyên Thành Ác Nữ Bị Nghe Trộm Tiếng Lòng

Chương 7: Hạ độc nam phụ



Edit: kimlinh6798

Nghe nói hôm nay thái phó cảm thấy thân thể không khỏe, thế nên Diệp Khanh Oản quyết định mang cháo cá tới cửa hỏi thăm.

Đối với việc nàng tới Liễu Thịnh không có gì ngoài ý muốn, rốt cuộc ai sáng sớm còn ra sức mắng hắn, hắn vẫn còn nhớ rõ.

Nhưng nhìn đến cảnh nàng nịnh nọt mang cháo sang không những thế còn nhiệt tình thổi thổi mới đưa cho hắn làm hắn bỗng nhiên có chút sợ hãi.

Nàng không phải sẽ hạ độc hắn thật đi?

Liễu Thịnh bê chén cháo lên làm bộ muốn uống nhưng dư quang lại liếc trộm nàng.

Đang mải chăm chú nhìn chằm chằm vào bát cháo, Diệp Khanh Oản bỗng chú ý tới ánh mắt của hắn, nàng lập tức di dời ánh mắt, ngồi nghiêm chỉnh lại.

Liễu Thịnh trong lòng liền hiểu rõ, tiểu nha đầu này... đúng là dám hạ độc hắn.

Diệp Khanh Oản thấy hắn vẫn bưng bát cháo quấy tới quấy lui, thổi tới thổi lui nhưng lại không hề ăn lấy một miếng, bản thân nàng có chút gấp gáp.

"Thái phó, người còn thổi gì nữa, mau ăn đi còn chờ gì nữa"

"Chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra rồi?"

"Không có khả năng, thuốc xổ này không phải là không mùi không vị sao?"

Diệp Khanh Oản buồn rầu không thôi, rốt cuộc không nhịn được mở miệng nói:


"Thái phó, vì sao người lại không ăn, cháo cá nếu lạnh, ăn sẽ bị tanh."

Liễu Thịnh nhướn mày một cái sau đó dứt khoát bỏ chén cháo xuống.

"Cháo này có mùi không thích hợp."

"A?"

Diệp Khanh Oản nhanh chân chạy tới bưng bát cháo lên cẩn thận quan sát một hồi, sau đó đưa lên mũi ngửi ngửi.

Hương vị hoàn toàn bình thường, không đúng ở chỗ nào?


"Có thể là cá này không còn tươi nên nấu lên có mùi hơi thối."

"Thối" Diệp Khanh Oản ngửi lại, khuôn mặt hoang mang nói: "Không thối, rất thơm nha."


"Ở đâu thơm, thối như vậy ngươi không ngửi thấy sao?"

Diệp Khanh Oản lắc đầu: "Không ngửi thấy"

Liễu Thịnh "Sách" một tiếng, múc một muỗng cháo đưa tới miệng nàng: "Ngươi ăn thử xem thối hay không thối."

Diệp Khanh Oản nhanh chóng ăn một miếng sau đó chắc nịch nói: "Không hề thối chút nào"

"Sao có thể, ngươi cẩn thận ngửi lại xem"

"Ta ngửi rồi, ăn rồi, thật sự không thối"

Liễu Thịnh tỏ vẻ không tự tin nói: "Chẳng lẽ ta bị bệnh nên khứu giác xảy ra vấn đề?"

"Chắc chắn là như vậy." Diệp Khanh Oản cuối cùng cũng tìm được nguồn gốc của vấn đề, cá rõ ràng vừa được bắt từ sông lên, sao có thể thối.


Liễu Thịnh có chút buồn rầu: "Hóa ra là như vậy...Không đúng, ta vẫn cảm thấy cá có vấn đề, không tin ngươi nếm thử lần nữa xem."


Nói xong cái thìa lại hướng miệng nàng đưa tới, Diệp Khanh Oản cũng tự nhiên mở miệng nếm một ngụm: "Không có vấn đề gì, ngọt thanh, rất ngon, một chút đều không thối." =))


Liễu Thịnh thấy thế liền cố gắng kìm lại để không bật cười thành tiếng.


"Chắc là do ta bị bệnh, khứu giác xảy ra vấn đề, cháo cá này chắc chắn không có việc gì."

Diệp Khanh Oản nghe vậy vừa lòng gật đầu: "Đúng vậy, cháo cá này ta..........."

Lời còn chưa nói xong bụng nàng đột nhiên kêu lên hai tiếng "Ọt ọt"

Này......

Nàng cúi đầu nhìn bát cháo cá bị chính mình nếm hai ngụm, thiếu chút nữa chửi mẹ nó.

Liễu Thịnh, coi như ngươi giỏi!

"Diệp tiểu thư, ngươi làm sao vậy, sao lại ôm bụng, ngươi không thoải mái sao?" Liễu Thịnh nén cười, giả mùa sa mưa nói, trên mặt tràn ngập sự đắc ý.

Diệp Khanh Oản tự vác đá đập vào chân mình, phi thường tức giận mà không dám nói gì, chỉ có thể trưng ra khuôn mặt tươi cười:

"Thái phó, cái này...ta...ta khả năng sáng nay dậy sớm ăn phải thứ không sạch sẽ.... muốn...muốn đi nhà xí."
Nói xong cũng không đợi Liễu Thịnh đáp lời liền ôm bụng chạy như bay rời đi, chạy đến nhà xí bắn ra ào ạt.

Giải quyết xong còn không quên ngồi một lúc cho mông thoáng sạch, lúc này mới từ nhà xí đi ra.

Lão thái phó âm hiểm quả nhiên đã sớm nhận ra cháo có vấn đề....

Chờ nàng run rẩy từ nhà xí trở về, Liễu Thịnh đã đổi một thân thường phục đứng ở cửa chờ nàng.

"Thái phó muốn đi ra ngoài sao?"

"Đúng vậy, đi thôi."

"Ta cũng phải đi?"

"Đúng vậy."

Diệp Khanh Oản:...

Không được, nàng đã lãng phí nửa ngày trời chỉ để tới đáp lễ hắn, buổi chiều nàng không muốn lại ở cùng hắn một chỗ đâu.

"Chuyện này, thái phó ta còn có việc..."

"Ta thấy bát cháo này xác thật rất mới mẻ có tin ta ngay bây giờ liền cho người đưa tới cho tướng gia."

"Ta không có việc gì thái phó, hôm nay ta rảnh rỗi cả ngày."
Liễu Thịnh lúc này mới vừa lòng đi ra ngoài.

Diệp Khanh Oản cố gắng trưng ra gương mặt tươi cười nhưng khi hắn quay người đi gương mặt lập tức trở nên suy sụp.

Ngao ô...Cắn chết ngươi

Trên đường đi không ai nói chuyện với ai câu nào, thẳng đến khi xe ngựa dừng lại ở trước cửa của Cẩm Y Vệ.

Cẩm Y Vệ nhìn thấy bọn họ tới liền nhanh nhẹn đưa lót chân, đỡ bọn họ đi xuống.

Sau đó bọn họ đi một đường đi xuyên qua đại môn Cẩm Y Vệ, đình viện, hạ viện, nhà giam, cuối cùng là đi xuyên qua một hành lang dài âm u ẩm ướt đi vào một gian phòng kín, không có cửa sổ.

Cửa phòng vừa mở ra mùi ẩm mốc cùng mùi máu tươi xộc thẳng vào mũi, khiến nàng không nhịn được phải che mũi lại.

"Thái phó..."

"Đi vào thôi."

Diệp Khanh Oản tuy không tình nguyện nhưng vẫn ngoan ngoãn theo vào, trong phòng chỉ có một chiếc giường gỗ, trên giường đặt một khối nữ thi được trùm vải bố màu trắng.
Đã chết đi sống lại nhiều lần như vậy nàng sớm đã chết lặng, đến khi nhìn thấy thi thể cũng không có cảm giác gì.

Edit: kimlinh6798

Chỉ là có điểm không hiểu được, hắn mang nàng tới nơi này để làm gì?

Không phải là để gϊếŧ người diệt khẩu đi...

Nhưng thật nhanh nàng liền phát hiện mình suy nghĩ nhiều, bởi vì tiếng cãi cọ ồn ào chửi bới của hai người đàn ông nào đó đã đem nơi này biến thành một cái chợ.

Hai người này nàng đều biết, một là Lương công tử - nhi tử của Lương xa bá, một người là Lục công tử của Vĩnh Xương Bá tước.

Cả hai đều là khách quen của các thanh lâu, bản thân thì không có chí tiến thủ, cả ngày lưu luyến chỗ ong bướm, ỷ vào trong nhà có một chút thế lực liền kinh nam bá nữa, không phải thứ tốt đẹp gì.

Hôm nay không biết vì sao lại chạy đến tận nhà giam của Cẩm Y Vệ, không những thế còn cãi nhau để mặt đỏ tai hồng.
Diệp Khanh Oản lắng nghe một chút thì nhận ra đại khái, chuyện là Lương công tử muốn vu cáo chuyện Lục công tử muốn hạ độc hắn ở Di Hồng Lâu.

Nhưng Lục công tử lại nói Lương công tử sai nữ nhân quen biết của hắn tại Di Hồng Lâu hạ độc mình, chẳng qua nàng ta làm không nổi ngược lại tự làm độc chính mình mà chết.

Bên nào cũng cho là mình đúng.

Cẩm Y vệ thật sự không có biện pháp nào nên phải mời Liễu Thịnh tới, dù sao cả hai cùng là bá phủ, bọn họ cũng không có chứng cứ nên không dám đắc tội bên nào.

Liễu Thịnh không chỉ là thái phó mà hắn còn là người đứng đầu Cẩm Y Vệ, tìm hắn tới là thích hợp nhất.

Diệp Khanh Oản yên lặng đứng sau Liễu Thịnh không nói một lời.

Hai người này cũng thú vị quá đi, trong cốt truyện căn bản thì không có màn này, bọn họ tự cho mình thêm đất diễn.
"Ngươi đừng có chống chế, trong phòng chỉ có hai người, hiện tại nàng ta đã chết còn ngươi vẫn đang khỏe mạnh ở đây, ngươi nói ngươi không làm gì ai mà tin" Lương công tử chỉ vào Lục công tử kêu gào nói.

Lục công tử không chịu yếu thế: "Ngươi cũng là thứ không tốt đẹp gì? Năm đó ngươi cùng thứ nữ Hạ gia làm chuyện xấu ở Ngọc Thanh Quan đừng tưởng ta không biết?"

Ái chà?!

Tâm hồn Diệp Thanh Oản đang lửng lơ liền bị kéo lại, chuyện xấu của thứ nữ Hạ gia tại Ngọc Thanh Quan.

Trong cuốn tiểu thuyết này nhắc tới Hạ gia không phải là nhà Hạ Tuyết Kiến sao?

Chẳng lẽ là chuyện năm đó tỷ tỷ nàng ta bị hủy trong sạch buộc phải tự sát?

Nguyên lai là hắn ta làm cái chuyện này a, theo nguyên tác thì từ đầu đến cuối đều không nói rõ là ai làm, quả nhiên không phải là thứ tốt đẹp gì.
Bất quá...Diệp Khanh Oản khinh thường liếc hắn một cái, nhìn tướng hắn đã thấy sự xui xẻo, chắc chắc không sống được bao lâu.

Chỉ qua hai tập, Lương gia liền trêu chọc nữ chính.