Xuyên Thành Ác Nữ Bị Nghe Trộm Tiếng Lòng

Chương 5: Nữ chính khóc thì liên quan gì tới ta



Sau khi phỉ nhổ cốt truyện xong nhưng hệ thống lại không có dấu hiệu muốn khen thưởng gì.

Điều đó chứng minh hệ thống không phải mỗi lần phun tào đều có khen thưởng, mỗi ngày chỉ khen thưởng có một lần thôi.

Diệp Khanh Oản đóng lại giao diện hệ thống, tiếp tục suy nghĩ về cốt truyện.

Nghĩ nghĩ một lúc nàng bỗng nhiên ở trên giường ngồi bật dậy như phát hiện ra điều gì đó rúng động.

Bản thân nàng chỉ là một nữ phụ nhỏ bé, đất diễn cũng không nhiều, ngoài thời gian phải lên sàn biểu diễn cùng đôi cẩu nam nữ kia thì thời gian còn lại nàng sẽ làm gì?

Nàng có thể làm tất cả mọi chuyện chỉ cần không ảnh hưởng đến cốt truyện là được, không phải sao?

Sau khi suy nghĩ thông suốt thì nàng nhanh chóng thay một bộ nam trang, đúng lúc hôm nay sau khi làm nhiệm vụ nàng được thưởng trăm lượng hoàng kim, nàng phải nhanh chóng đi tiêu tiền.

Một lúc lâu sau, nàng đã nằm dài trên ghế thái sư ở Di Hồng Lâu, vây xung quanh là các cô nương xinh đẹp. Mỗi người một việc, người thì bóp chân, người xoa vai, người thì ca hát khiêu vũ, tất cả đang ra sức lấy lòng nàng.

"Công tử, quả nho này rất ngọt"

"A~"

Diệp Khanh Oản há miệng nuốt trọn quả nho kia vào trong bụng, tay cũng không nhàn rỗi vươn ra nhéo nhẹ vào má cô nương đang hầu hạ nàng nói: "Tiểu bảo bối thật ngoan"

Diệp Khanh Oản ở bên trong đang ăn uống say sưa, hoàn toàn không biết rằng ở cây cầu gần đó Nam Cung Mộ Vân đang tức giận, nghiến răng phun ra từng chữ.

"Diệp Khanh Oản, ngươi mắng chửi bổn vương đến thật cao hứng."


Nhìn bảng phụ đề trước mặt từ từ mờ dần, Nam Cung Mộ Vân tức đến nghiến răng nghiến lợi. Sáng sớm ngày hôm nay, khi hắn tới thái học viện cái phụ đề kỳ quái này liền xuất hiện.


Ngay từ đầu hắn hoàn toàn không để chuyện này ở trong lòng, vốn hắn còn tưởng rằng ai đó đang bày trò đùa dai với hắn, nhưng phụ đề tối nay lại xuất hiện nên hắn không thể không hoài nghi tất cả sự tình, để chứng minh điều đó tối nay hắn mới tới đây để tự mình xác minh xem mọi chuyện có phải như Diệp Khanh Oản nói hay không, nếu như là thật, chẳng lẽ hắn chỉ là một cái nhân vật trong thoại bản thôi sao.


Đặc biệt khi tiếp xúc với Diệp Khanh Oản, hắn rõ rằng cảm thấy nàng ta chính là đang diễn kịch. Tuy rằng nàng ta diễn rất giống thật, nhưng chỉ cần quan sát cẩn thận một chút liền nhận ra tất cả những hành động của nàng ta chỉ là ra vẻ bề ngoài, căn bản không để ở trong lòng.

Tất cả ái mộ của nàng đối với hắn đều là giả.

Nữ nhân này, thật đáng giận!

Nam Cung Mộ Vân đang không ngừng suy nghĩ thì bỗng nhiên cách đó không xa truyền tới tiếng vó ngựa, hắn giật mình ngẩng đầu lên thì thấy một con ngựa hoang không biết từ nơi nào vọt tới, phi thẳng tới chỗ của Hạ Tuyết Kiến.

"Tiểu thư cẩn thận"

Nha hoàn của nàng sợ hãi kêu to, lúc này tuấn mã cách chỗ của Hạ Tuyết Kiến còn rất xa nhưng nàng ta chỉ đứng nguyên tại chỗ, trơ mắt nhìn tuấn mã tới gần.

Nam Cung Mộ Vân thấy vậy liền muốn phi thân tới cứu nhưng đột nhiên lại nhớ ra những lời Diệp Khanh Oản nói, nháy mắt liền dừng lại.


Hắn thật muốn xem, nếu như chính mình không cứu nàng, nàng ta có né được con ngựa không.

"Tiểu thư..."

Bên kia nha hoàn của Hạ Tuyết Kiến ra sức kêu gào nhưng chân vẫn không hề nhúc nhích, không hề có ý định lao ra cứu người.

Hắn càng thêm tin tưởng lời Diệp Khanh Oản nói, vậy nên liền trực tiếp khoanh tay đứng nhìn.

Khi con ngựa điên cuồng sắp va vào người, Hạ Tuyết Kiến trực tiếp ngã ra bên ngoài, thậm chí còn lăn vài vòng trên đất. Nam Cung Mộ Vân thấy thế khóe miệng không tự giác run rẩy một chút.

Nàng ta...quả nhiên là có thể tránh!

Lúc này Hạ Tuyết Kiến đang ngã trên mặt đất, trên người bị trầy xước nhẹ, nha hoàn cùng người qua đường vây xung quanh hỏi thăm, trên mặt nàng ta lại là bộ dáng dù rất đau nhưng vẫn tỏ ra kiên cường.

Hắn thờ ơ nhìn nàng đang vô cùng đáng thương ngồi dưới đất, có đau lòng hay không thì hắn không biết, nhưng hắn hiện tại muốn vạch trần nữ nhân này: "Hạ tiểu thư đừng diễn nữa, chúng ta chỉ là nhân vật dưới ngòi bút của người khác thôi."


Nhưng lời với tới miệng lại biến thành: "Hạ tiểu thư, ngươi không làm sao chứ?"

Nam Cung Mộ Vân:...

Lời đến miệng cư nhiên lại tự động thay đổi, Nam Cung Mộ Vân hiện lên ánh mắt phức tạp, xem ra nơi này thật sự là thế giới thoại bản, cho nên có những lời không thể nói ra khỏi miệng.
Hắn không kìm được thở dài một tiếng, bảng phụ đề lại một lần nữa hiện ra tước mắt.


"Cửu vương gia, ta đúng là một người vô dụng, ngay cả chính bản thân mình cũng không bảo vệ được, suốt ngày chỉ biết khóc, khó trách tất cả mọi người đều không thích ta, ngay cả cha ta cũng cảm thấy ta là một gánh nặng.


Từ nhỏ đến lớn, mọi người đều bảo ta vô dụng, không ai nguyện ý làm bạn với ta, chỉ có Cửu vương gia không chê ta..."

"Mắc ói"

"Thật là buồn nôn, tú bà mau mang cho ta ly rượu"

Tú bà?!

Nam Cung Mộ Vân nhíu mày, sau lại có một cái tú bà nào xuất hiện ở đây?

Chuyện này có quan hệ gì với một tú bà?

Không đợi hắn nghĩ xong, Ha Tuyết Kiến liến nói: " Cửu vương gia, ta đúng là một người vô dụng, ngay cả chính bản thân mình cũng không bảo vệ được, suốt ngày chỉ biết khóc, khó trách tất cả mọi người đều không thích ta, ngay cả cha ta cũng cảm thấy ta là một cái gánh nặng.
Từ nhỏ đến lớn, mọi người đều bảo ta vô dụng, không ai nguyện ý làm bạn với ta, chỉ có Cửu vương gia không chê ta..."

Nàng ta quả nhiên đem phụ đề hắn vừa nhìn thấy nói lại toàn bộ, không sai một chữ...

Nam Cung Mộ Vân thấy nàng ta đang diễn một mảng tình thâm, không biết là có phải chịu sự ảnh hưởng từ Diệp Khanh Oản hay không mà hiện tại hắn cũng có điểm buồn nôn.

Chẳng lẽ ở trong cái thoại bản này, hắn thật sự sẽ thích một nữ tử vô dụng, suốt ngày chỉ biết khóc như nàng ta sao.

Tưởng tượng đến cảnh nàng lệ rơi đầy mặt nhào vào lòng mình, bản thân Nam Cung Mộ Vân không kìm được mà run rẩy.

Không có khả năng, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, bổn vương đường đường là Cửu vương gia của Đại Vũ, bản thân sống trong hoàng cung được mệnh danh là nơi ăn thịt người không nhả xương mười mấy năm, trải qua bao nhiêu gió tanh mưa máu mới sống sót được đến bây giờ không phải vì mỗi ngày phải dỗ dành, trấn an một nữ tử chỉ biết khóc sướt mướt cả ngày.
Hắn không sợ đây là thế giới thoại bản, càng không sợ bản thân mình là một nhân vật trong ngòi bút của người khác, hắn chắc chắn sẽ không chịu sự sắp đặt nào của người khác, hắn sẽ tự dựa vào chính bản thân mình để tồn tại,

"A Phúc, đưa Hạ tiểu thư trở về"

Hạ Tuyết Kiến cả người choáng váng đến quên cả khóc.

"Cửu vương gia, ta..."

"Có việc gì?" Nam Cung Mộ Vân quay đầu nhìn nàng, cất giọng lạnh nhạt.

Hạ Tuyết Kiến há miệng thở dốc, không biết nên nói cái gì.

Rõ ràng trước đó một giây, Cửu vương gian còn dịu dàng, quan tâm nàng, như thế nào bỗng nhiên thay đổi sắc mặt.

"Nếu không có việc gì thì bổn vương đi trước"

Vừa dứt lời liền quay đầu rời đi.

Này, này...Thái độ này của hắn...Cửu vương gia

"Cửu vương gia quả nhiên cũng ghét bỏ ta... ô... ô" Hạ Tuyết Kiến không màng đến hình tượng oa một tiếng khóc lớn.
Ở trên tầng lầu khách điếm gần đó, Liễu Thịnh đang hăng hái xem diễn thì bị tiếng rống của nàng ta dọa cho giật mình, một ngụm trà trong miệng lập tức phun ra.

"Ha ha ha, không ngờ thế giới này lại thú vị đến như vậy, trước kia sao ta lại không nhận ra cơ chứ?"

"Công tử, người nói gì vậy, nô tài không hiểu?" Thạch Hộc đang đứng bên người hắn nói lên thắc mắc.

"Không có gì, chỉ là ta phát hiện ra một số chuyện mắc cười thôi." Liễu Thịnh cười gian nói, ánh mắt hắn từ từ lạnh dần, trầm giọng nói: "Còn phát hiện thêm... một người ngu ngốc."

"A?" Thạch Hộc bị hắn nói ngốc liền ngẩn ra: "Công tử chính là ái mộ cô nương đó?"

"Ái mộ" Liễu Thịnh suy nghĩ một hồi liền cảm thấy không thể, bản thân hắn chỉ cảm thấy nàng thú vị.

Nàng ta biết hết mọi chuyện sẽ diễn ra, biết hết kết cục của mọi người, có phải từ trước đến giờ nàng ta phải miễn cưỡng sắm vai nữ phụ hay không.
"Thạch Hộc, khi nào hồi phủ ngươi tự mình chọn một chút trang sức và mấy tấm lụa tốt đem tặng cho Diệp tiểu thư."

Ta phải để cho nàng ta được hưởng đãi ngộ của nữ chính, xem nàng ta có thể tiếp tục cam tâm diễn vai phụ hay không? Liễu Thịnh cảm thấy đầy hưng phấn, giống như một người lang thang đói bụng nhiều ngày, đang nhìn chằm chằm con mồi, từng bước một đưa con mồi vào trong bẫy.

Sau khi rời khỏi cây cầu, Nam Cung Mộ Vân do dự mãi một hồi, sau đó đi tới Di Hồng Lâu.

Diệp Khanh Oản!