Xuyên Sách: Tiểu Tình Nhân Bá Đạo Của Bạch Thiếu

Chương 45



Để đến khi về già nếu cô vẫn không có ai bên cạnh, thì vẫn có thể tự lo được cho bản thân mình…

Mà cô ấy lại là một người con hiếu thảo, vì không muốn bố mẹ được ra đi thanh thản, cô ấy nuốt nước mắt vào trong lòng…

Mặc dù không thích ngành kinh tế, nơi thương trường cạnh tranh đầy khóc liệt, nhưng vì để bố mẹ yên lòng…

Cô ấy liền nuốt hết nước mắt giấu kín vào sâu thẳm trong thâm tâm, cố gắng thi đậu vào ngành đại học kinh tế…

Với số tiền tiết kiệm ít ỏi của bố mẹ để lại, cô ấy không thể dựa vào đó mà sống được…

Cô ấy nhanh chóng đi khắp nơi xin việc làm, nhưng với khuôn mặt xấu xí, cô ấy liên tục bị từ chối…

Bất lực cô ấy đành ngồi xuống ghế đá trong công viên, nhìn vào khoảng trời rộng mênh mông mà nghĩ đến bố mẹ…

Khi nghĩ đến bố mẹ, cô ấy như được tiếp thêm sức mạnh, lần nữa tự cổ vũ chính mình, sau đó đứng dậy tiếp tục đi xin việc…

Trong lúc đi ngang qua cửa tiệm áo cưới, cô ấy chợt nhìn thấy trên bảng ghi ba chữ…

“Tuyển nhân viên…”

Lúc đầu cô ấy định sẽ vào trong nộp hồ sơ, nhưng ngay khi vừa đẩy cửa chuẩn bị bước vào, bàn chân cô ấy chợt khựng lại…

Nghĩ đến nơi này là cửa hàng váy cưới, nơi trọng đại, cũng là nơi đẹp nhất của tất cả các cô gái…

Một người xấu xí như cô ấy làm sao có thể xin vào đây được chứ…

Sau đó cô ấy liền xoay người rời đi, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào cửa hàng váy cưới, một cách đầy quyến luyến…

Vừa đi được một đoạn, cô ấy lại nhìn thấy một tên cướp đang móc bóp của một phụ nữ trung niên…

Không một chút sợ hãi, cô liền lao đến ôm chặt lấy tên đó, biết rõ mình không thể bắt giữ được tên đó, cô liền vội vã hét lớn để mọi người giúp mình bắt tên móc túi…

“Hắn ta là kẻ móc túi, mọi người mau đến giúp cháu một tay để bắt hắn đi…”

Lúc đầu mọi người không biết có chuyện gì đang xảy ra, bọn họ không ngừng xì xào to nhỏ…

“Có chuyện gì vậy…”

“Không biết có chuyện gì nữa…”

“…”

Nhưng khi nghe cô ấy bảo tên đó là trộm, liền lao vào giúp đỡ, khống chế tên móc túi, giao cho cảnh sát…

Sau cú vật lộn vừa rồi, trên người cô ấy có vài vết thương đang chảy máu, nhưng hình như cô ấy không quan tâm lắm…

Nhanh chóng mang chiếc ví trả lại cho người phụ nữ trung niên kia…

“Dì à, ví của dì đây…”

Mà lúc này người phụ nữ trung niên kia mới phát hiện ra chiếc ví của mình đã mất, lại nhìn những vết thương trên người cô ấy mà thở dài lên tiếng…

“Cháu gái à, cháu có sao không vậy…”

“Có đáng bao nhiêu tiền đâu chứ, thân là con gái yếu ớt sao lại liều lĩnh như vậy chứ, lỡ như cháu bị gì thì làm sao đây…”

Người phụ nữ trung niên hình như không quan tâm đến chiếc ví cho lắm, chỉ tập trung vào kiểm tra vết thương trên người cô ấy…

Số tiền này mất đi vẫn có thể kiếm lại được, nhưng lỡ như cô ấy xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây…

“Cháu không sao đâu ạ, dì nhận lại ví đi ạ…”

Mặc dù vết thương vẫn có chút đau rát, nhưng cô ấy vẫn tỏ ra mạnh mẽ, đưa chiếc ví lại có người phụ nữ đó…

Bà ấy cũng lấy từ trong ví ra một ít tiền đưa đến cho cô ấy, xem như một lời cảm ơn…

“Cháu gái, cháu nhận một chút tiền này đi, sau đó đến bệnh viện kiểm tra vết thương lại một chút…”

“Sau đó hả về nhà, nếu không gia đình châu thấy sẽ lo lắng đấy…”

Cô ấy nhìn thấy liền không chần chừ mà lên tiếng từ chối ngay…

“Dạ, cháu không cần đâu ạ, dì giữ lại đi ạ…”

“Từ nhỏ bố mẹ cháu đã dạy, khi nhìn thấy kẻ xấu phải ra tay trừng trị, không thể để bọn chúng muốn làm gì thì làm được…”

“Vừa rồi cháu giúp dì lấy lại chiếc ví cũng là việc nên làm, dì không cần phải làm vậy đâu ạ…”

“Ví cũng trả lại cho dì rồi, cháu còn việc phải làm, cháu xin phép…”

Cô ấy nói xong thì xoay người đi về phía sau nhặt lấy chiếc cặp đeo vào, cầm lấy bộ hồ sơ xin việc phủi phủi lớp bụi bẩn…

…Do lúc nãy trong lúc vội vã chạy đến bắt tên móc túi, cô ấy đã vứt cặp và hồ sơ xin việc sang một bên, có lẽ vì vậy mà nó đã bám bụi…

…Mà hành động vừa rồi của cô ấy đã lọt vào mắt của người phụ nữ kia, bà ấy nhìn thấy hồ sơ xin việc trên tay cô ấy liền hiểu ra ngay…

…Sau đó bước đến chỗ cô ấy, mỉm cười lên tiếng, vừa nói ánh mắt vừa đá về phía hồ sơ…

… “Cháu gái, cháu đang tìm việc làm sao…”…

…“Dạ đúng rồi ạ…”…Cô ấy vẫn luôn lễ phép với người lớn tuổi... … “Cháu là sinh viên sao…”…

…“Vâng ạ…”…

… “Chỗ ta hình như vẫn chưa nhận được người phụ giúp, hay là cháu đến chỗ ta làm việc được không…”….

^^^“Xem như lời cảm ơn vừa rồi cháu đã giúp ta…”^^^

Người phụ nữ kia liền lên tiếng đề nghị cô ấy về cửa hàng của bà ấy phụ giúp, mặc dù cô ấy xấu xí nhưng lại rất trung thực, rất hợp với ý của bà ấy…