Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại

Chương 86: Cùng thầy Quý sinh con?



Khi Lý Phương cùng người nhà biết tin, đôi chân của họ như nhũn ra, nhờ mọi người đỡ lấy mới có sức ra tới nơi, mặt mũi đều tràn đầy bi thương.

Những người đến cùng thay họ bất bình.

"Còn nói Lý Đào bỏ trốn, Bạch Cường mỗi ngày đều tới nhà ngươi tìm phiền toái, lại còn lấy đi một khoảng tiền lớn, kết quả là người cũng đã chết."

"Đúng vậy a, thật đáng thương."

Lý phương đã khóc đến tê tâm phế liệt, cô ấy không muốn nghe những điều này một chút nào.

Cô ấy không nhìn thấy thi thể và cũng chưa xác nhận điều đó, nhưng trong lòng cô ấy có linh cảm rằng đó chính là chị gái mình.

Cô ấy đã nói rằng chị gái mình không thể bỏ trốn được, khoảng thời gian trước cũng đã cảm giác không ổn, nhưng cô ấy vẫn hy vọng rằng chị gái mình thực sự chỉ bỏ trốn và sống ở một nơi khác.

Nhưng bây giờ nó chỉ là tưởng tượng của cô ấy.

Họ nhanh chóng đến nhìn thi thể, mặc dù đã thối rữa nhưng là người nhà, nhìn thoáng qua quần áo của Lý Đào là nhận ra.

Đó thực sự là Lý Đào, Lý gia khóc như mưa, sau khi khóc xong, bọn họ liền tìm đến nhà của Bạch Cường, liều chết xông vào đánh hắn.

"Có phải là ngươi giết chết Lý Đào không, cái đồ lòng dạ nham hiểm độc ác này!"

Bạch Cường giãy dụa, nói rằng không phải hắn làm, hăn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Khi cảnh sát đến, họ cũng nghi ngờ hắn ta và yêu cầu hắn hợp tác điều tra, Bạch Cường muốn phủ nhận nhưng hắn đã sớm không thể chối cãi.

Bởi vì bằng chứng đã được tìm thấy.

Bạch Cường nhìn thấy bằng chứng được tìm ra cũng không thèm chớt mắt, cũng không giả vờ nữa, nói thẳng là hắn đánh chết thì sao, dù sao đây cũng là vợ của hắn!

Nội tâm Bạch Cường cứng rắn đáp trả, hắn ta cũng không cảm thấy áy náy chút nào.

"Vợ tôi không nghe lời nên bị đánh chết, quan viên chính trực khó phá việc nhà, ai có thể quản được? Tôi chôn cô ấy trên núi Tử Lưu, nơi được coi là trong nghĩa trang của nhà họ Bạch. Các người còn muốn gì nữa?"

Bạch Cường ầm ỉ đến lợi hại, cuối cùng pháp luật nói với hắn ta rằng những gì hắn ta làm là chuyện pháp luật có thể quản được.

Bạch Cường nhanh chóng bị kết án, pháp luật cho hắn biết rằng ở xã hội mới đánh chết một người nào đó đồng nghĩa với việc trả giá bằng mạng sống của hắn ta, vợ hắn ta cũng không ngoại lệ.

Vụ án của Bạch Cường đã gây chấn động khắp các thị trấn và làng mạc, trở thành vụ án nổi tiếng, vì vậy Bai Qiang đã bị kết án cũng thật nặng, nói phải bị trừng phạt nghiêm khắc và những việc như vậy sẽ kiên quyết chấm dứt trong tương lai, các tờ báo cũng đặc biệt đưa tin.

Ban đầu Bạch Cường vốn không phục, luôn cảm thấy mình đúng, cho đến khi hắn phát hiện ra Lý Đào đang có thai.

Sau khi xác định pháp y, Lý Đào đã mang thai hơn hai tháng.



Bạch Cường cuối cùng cũng chịu im lặng sau khi biết tin, cũng phối hợp giải thích cụ thể quá trình phạm tội.

Đánh chết Lý Đào, kỳ thực chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn.

Trước kia Bạch Cường rất yêu Lý Đào, nhưng sau này mọi người luôn nói rằng hắn không xứng với Lý Đào cho nên trong lòng luôn khó chịu, lòng tự trọng của đàn ông khiến hắn bắt đầu trở nên chán ghét Lý Đào.

Sau khi cha mẹ ra đi, hắn bắt đầu vò đã mẻ không sợ sứt*, hắn ta thường xuyên đối xử rất tệ với Lý Đào, giẫm đạp chèn ép cô ấy, trong chuyện vợ chồng vẫn luôn hành hạ cô, dẫn đến không thể có con.

(破罐子破摔: Ẩn dụ là sau khi mắc khuyết điểm, sai lầm hay thất bại thì bỏ qua không sửa chữa, hoặc cố tình phát triển theo chiều hướng xấu hơn.)

Không có con đã trở thành tội của Lý Đào, Bạch Cường đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong, nhưng hắn ta không ngờ Lý Đào lại vùng lên sau khi kiếm được tiền vì đến chỗ Mục Kinh Trập.

Mọi người lại bắt đầu khen ngợi Lý Đào và khuyên nhủ Bạch Cường phải thay đổi bản thân, Bạch Cường lại nghe thấy những lời nói chói tai đó, cho dù Lý Đào như công cụ kiếm tiền cho hắn nhưng hắn khi tiêu vẫn không cảm thấy thoải mái. Lúc đó Bạch Cường đã uống vài ngụm rượu nên không kìm được đã đánh Lý Đào, cuối cùng đã đánh chết người.

Sau khi đánh chết Lý Đào, Bạch Cường không nhận tội mà nghĩ ra một cách - nói rằng Lý Đào đã bỏ trốn cùng ai đó.

Có rất nhiều người chạy trốn khắp mười dặm tám trấn, trong đó có một số người thật sự bỏ chạy, nhưng ai mà biết chuyện gì xảy ra, nói không chừng là bị giết chết sau đó đem chôn, dù sao mọi người cũng tin tưởng là đủ rồi.

Vài năm nữa, chỉ cần bịa ra tin tức gì cô ấy gửi về, nói rằng cô ấy sẽ "sống" ở nơi đó mãi, thế là xong.

Bạch Cường đã khéo léo tận dụng điều này và đã thành công.

Thành công khiến Bạch Cường càng tự tin hơn và hắn cảm thấy mình có thể được nước lấn tới.

Cuộc sống không có vợ thật là buồn, không ai nấu ăn, không ai kiếm tiền, không ai chăm sóc, không ai trút bầu tâm sự.

Bạch Cường lại thấy em dâu Lý Phương cũng có thể kiếm được tiền và ưa nhìn nên cuối cùng đã đem chủ ý đánh lên người Lý Phương.

Hắn ta đã lên kế hoạch cho mọi thứ, ngay từ đầu cũng không coi Lý Phương ra gì, sau này liền để Lý Phương làm trâu làm ngựa chăm sóc cho hắn.

Ý tưởng mạnh mẽ, nhưng Lý Phương đã từ chối, hắn liền chuyển sang tống tiền, thậm chí còn định ăn bám Lý gia suốt đời, nhưng hắn ta không ngờ rằng thi thể của Lý Đào đã bị tìm thấy.

Sự việc về Lý Đào đã kết thúc một cách ầm ĩ, kỳ nghỉ hè này quá náo nhiệt.

Vì chuyện của Lý Đào, Thiệu Nam bắt đầu đọc sách luật trở lại và Mục Kinh Trập cũng không ngăn cản cậu.

Sau nhiều ngày trì hoãn, Mục Kinh Trập đã mang mấy đứa trẻ đi đến trường nghệ thuật huyện.

Quý Bất Vọng lo lắng muốn chết: "Mấy người mấy ngày nay còn chưa đến, tôi còn muốn đi tìm đây."

"Có chuyện nên phải trì hoãn." Mục Kinh Trập nhìn Quý Bất Vọng: "Anh biết tôi ở đâu?"

Quý Bất Vọng thành thật gật đầu: "Biết, ở trong danh sách học sinh có địa chỉ."

Mục Kinh Trập: "...Đã hiểu."



Đem mấy đứa trẻ đi học ngoại ngữ, Quý Bất Vọng một mực nhìn Mục Kinh Trập không chớp mắt.

Đã lâu không gặp, Mục Kinh Trập có chút không quen.

"Quý Bất Vọng, anh có thể kiềm chế bản thân không?"

"Chỉ là đã quá nhiều ngày không gặp, tôi muốn nhìn thêm phần của mấy ngày trước nữa."

"Anh có thể nhìn thấy tôi, có lẽ anh cũng có thể nhìn thấy những người khác, anh thử xem có đúng như vậy không đi?"

Đôi mắt của Quý Bất Vọng sáng lên: "Tôi cũng đã nghĩ về vấn đề này. Tôi có thể nhìn thấy cô vì chúng ta đã va đầu vào nhau, vì vậy tôi tự hỏi liệu tôi có thể nhìn rõ mọi người sau khi va vào nhau không."

"Rồi sao?"

"Sau đó tôi đụng đầu với chú Lý hai lần, nhưng đều vô dụng, chú Lý bị đánh ngất nói muốn nôn, sau này sẽ không đụng với tôi nữa."

Quý Bất Vọng vỗ đầu thở dài: "Tôi cũng đau lắm. Lúc trước còn phải chườm đá, phải mất hai ngày mới thoát khỏi nó."

Mục Kinh Trập: "..."

Chú Lý khổ quá, sẽ không trực tiếp bị đánh cho chấn động chứ?

Cô vội vàng khuyên: "Xem ra biện pháp này không có tác dụng, sau này không nên đụng phải bọn họ, nếu không có thể đụng phải mấy tên ngu xuẩn, chết không nhớ rõ bao nhiêu người."

Quý Bất Vọng thở dài: "Cô và chú Lý nói giống hệt nhau, chú Lý rất sợ tôi lại ngủ quên, dặn tôi không được đụng đầu với bất kỳ ai nữa."

"... Anh nhớ ngoan ngoãn nghe lời." Mục Kinh Trập sau khi nói xong có chút tò mò: "Anh hôn mê bao lâu rồi?"

"Bốn năm." Quý Bất Vọng mỉm cười: "Có một tai nạn, có lẽ tôi với vụ tai nạn đó có duyên, hoặc tôi có thể là một khắc tinh. Cha mẹ tôi đã chết trước đó và chỉ còn mỗi tôi sống sót."

"Lần trước anh trai tôi cũng chết, nhưng tôi sống sót."

Giọng điệu của Quý Bất Vọng rất nhẹ, nhưng Mục Kinh Trập lại nghe thấy rất nhiều nỗi buồn từ đó.

"Đừng nói nhảm, cái gì mà khắc tinh, đều là mê tín dị đoan." Mục Kinh Trập không nghĩ tới Quý Bất Vọng lại khổ sở như vậy, không khỏi vỗ vỗ cánh tay của anh.

Lúc này bọn họ đi xuống lầu, Thiệu Tây đang ngồi bên cửa sổ tình cờ nhìn thấy bọn họ.

Nhìn thấy Mục Kinh Trập và Quý Bất Vọng thân thiết như vậy, Mục Kinh Trập thậm chí còn chủ động chạm vào Quý Bất Vọng, Thiệu Tây ngay lập tức căng thẳng, không thể không nghĩ đến những gì Thiệu Đông đã nói trước đó.

Mẹ sẽ không thích thầy Quý đúng không? Mẹ sẽ kết hôn với thầy Quý trong tương lai và sinh con cho thầy Quý sao?

Cả người Thiệu Tây đều cảm thấy không khỏe, sẽ không nhanh như vậy mà đối diện với mấy đứa em trai, em gái đi?