Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại

Chương 173: Trở về nhà



Mục Kinh Trập và Thiệu Đông bên này vì quá bận rộn cho nên không có chú ý đến cuộc báo thù của lũ nhỏ.

Trước Tết Nguyên đán, mọi người đều mua sắm rất nhiều, Mục Kinh Trập và Thiệu Đông quá bận rộn để chú ý đến những điều này.

Trước Tết Nguyên đán, mọi người sẽ luôn mua những thứ mà họ không mua nổi trong năm, chẳng hạn như mua quần áo cho con cái, mua hoa cài đầu mới, mua đồ ăn nhẹ, trái cây mà họ thường không mua được, rồi đến thăm họ hàng.

Điều này khiến hai công việc kinh doanh của Mục Kinh Trập cực kỳ phát đạt, hoa cài đầu thì không cần phải nói, hàng hóa tồn đọng đã được giải quyết trước Tết Nguyên đán vài ngày, các nhân viên còn phải tăng ca.

Đồng thời, giấy vệ sinh và băng vệ sinh tại nhà máy giấy cũng bán rất chạy.

Mà bán chạy nhất là trái cây đóng hộp, nước trái cây và nước quả óc chó, bọn họ đã bắt kịp thời cơ, vì chất lượng cao và giá rẻ nên người dân trong toàn huyện đã mua rất nhiều. Hơn nữa còn bán được ra ngoài tỉnh, xem như là một phát súng khởi đầu vang dội.

Cùng lúc đó, Mục Hàn và những người nhặt ve chai lang thang bên ngoài mấy tháng cũng lần lượt trở về.

Bọn họ ở bên ngoài làm công việc hôi hám và bẩn thỉu nhất, nhưng khi trở về, bọn họ chính là người mặc những bộ quần áo và đôi giày tươm tất nhất, tắm rửa sạch sẽ xong, còn mang theo quà về cho người thân trong gia đình, ngăn nắp gọn gàng.

Bọn họ giữ đúng lời, kiếm ra tiền sẽ quay về, 8 trong số 10 gia đình sẽ dự định xây gian phòng mới trong năm tới, một số thì dự định mua xe đạp.

Khoảng thời gian ngắn ngủi vài tháng, họ đã kiếm được số tiền mà ở nhà cày cuốc vất vả mấy năm cũng không thể tích góp được.

Trước Tết Nguyên đán, điều mọi người thảo luận nhiều nhất là đội đi nhặt ve chai, Mục Hàn cũng nằm trong số đó, hắn là người ít nói nhất, nhưng mọi người đều biết rằng hắn kiếm được nhiều tiền nhất, anh ta mới là người kiếm được số tiền khổng lồ, còn bọn họ chỉ là những người nhỏ bé.

Mọi người khen ngợi Mục Hàn, nhưng Mục Hàn lại rất khiêm tốn: "Tôi thì tính là gì, cũng chỉ là chân chạy vặt."

Người lợi hại đứng sau chính là Thiệu Đông, Thiệu Đông mới là đầu não của bọn họ, không có Thiệu Đông làm sao hắn có thể nghĩ nhiều như vậy.

Trước Tết Nguyên đán, thôn Đại Đông vô cùng náo nhiệt, mọi người tấp nập đến nhà của đội nhặt ve chai hỏi thăm, đội nhặt ve chai lại đến nhà Mục Hàn.

Năm nay là năm đầu tiên gia đình Mục Đằng tách ra để ăn tết, còn nghĩ rằng nó sẽ vắng vẻ, nhưng trên thực tế, nó còn sôi động hơn cả phía Mục gia, mọi người đều đến chúc tết và mang theo quà.

Bà Mục không ngờ đứa cháu trai năm xưa bà không thèm để ý lại thành đạt, thấy bên kia ồn ào náo nhiệt, mà bên mình lại vắng tanh vắng ngắt, ngay cả Mục Tuyết cũng không kiếm được cháu rể giàu có cho bà ta, bà ta thật sự chán nản.



Tuy nhiên, vợ chồng em Ba Mục gia cứ liên tục hướng về đám người Mục Đằng, trong ngoài lời nói có chút phàn nàn, ban đầu họ tin tưởng Mục Tuyết, kiên quyết không phân gia, nhưng tại sao trong nhà bây giờ vẫn như vậy?

Mục Tuyết bị từ hôn, nhà rể giàu có cũng không còn, ngược lại là đám người Mục Hàn lại kiếm được rất nhiều tiền, nếu trước đây kiên quyết phân gia, bọn họ có thể cùng Mục Hàn kiếm được tiền.

Hắn muốn nói vài câu tốt đẹp, muốn Mục Hàn có thể dẫn theo người chú Ba như hắn cùng kiếm tiền, nhưng Mục Hàn đã không còn là Mục Hàn của mấy tháng trước, vẫn còn nhớ rõ người chú Ba này 'bỏ đá xuống giếng'*, Mục Hàn ngoài miệng cười cười nói vài lời đuổi hắn đi.

( Bỏ đá xuống giếng: thành ngữ chỉ về việc 1 người bị sa cơ, sa sút lại còn bị nhiều người khác hùa vào giẫm đạp.)

Sau đó mang theo mấy món quà năm mới, thận trọng qua nhà chị gái chúc tết, cũng là cho Thiệu Đông – cháu ngoại kiêm luôn ông chủ của hắn.

Những người đi cùng hắn đều biết rằng mặc dù Mục Hàn rất lợi hại, nhưng Thiệu Đông mới là người đứng đầu, cho nên từng người một cũng đi theo qua chúc tết.

Nhà của Mục Kinh Trập đã trở thành nơi náo nhiệt nhất trong cả thôn, đêm giao thừa, từng nhà đưa tới biết bao nhiêu đồ ăn ngon, bàn ăn hầu như không còn chỗ trống.

Nhìn bàn ăn thịnh soạn, Thiệu Đông và những người khác tràn ngập cảm xúc.

Chỉ một năm trôi qua, cuộc sống của bọn chúng đã trải qua biết bao nhiêu thay đổi kinh thiên động địa, còn nhớ năm ngoái chỉ vì ăn hai miếng thịt gà mà bị mắng, nhưng năm nay đã thay đổi hoàn toàn.

Những năm trước ăn tết, Triệu Lan sẽ giết một con gà, chân và cánh gà đều là của đám Thiệu Phúc, bọn chúng chỉ có thể nhìn, nhiều lắm cũng chỉ lấy được đầu gà, nhưng ngon nhất là cái mào gà ở trên đầu cũng sẽ bị Thiệu Phúc cắn đi, rồi mới đến lượt bọn chúng, năm người chia nhau một cái đầu gà.

Nếu tâm trạng của Triệu Lan tốt, bọn chúng có thể kiếm được ít thịt ít xương, nhưng tâm trạng không tốt, một bát canh gà cũng khó có được.

Trẻ con trong thôn ai cũng mong đến Tết, chỉ có chúng là chưa từng mong, vì tết đối với chúng cũng chẳng khác gì ngày thường.

Nhưng năm nay bọn chúng mới biết tại sao trẻ con trong thôn lại mong đến tết, bởi vì nó thực sự hạnh phúc và rộn ràng.

Mẹ mua giấy đỏ, để bọn chúng viết câu đối dán lên tường, còn mua đèn lồng, trong nhà rộn ràng hương vị Tết, rộn rã tiếng cười.

Sau bữa cơm, mẹ kể chuyện cho bọn chúng, rồi cả nhà cùng nhau đón giao thừa, trong thôn nơi đâu cũng tràn ngập hạnh phúc.

Biết rằng mục đích con cái đón giao thừa là để kéo dài tuổi thọ cho cha mẹ, mấy đứa trẻ cố gắng mở to mắt để giữ tuổi cho Mục Kinh Trập.

Mục Kinh Trập đã biết về phong tục này trước đây, chỉ là khi đó cô không có cha mẹ, cho nên cũng không cần phải giữ cho ai, nhưng bây giờ cô đã có Lý Chiêu Đệ và Mục Đằng, bất kể đó là sự thật hay không thì cô vẫn phải cẩn thận đón giao thừa giúp bọn họ.



Mục Kinh Trập giữ tuổi giúp Lý Chiêu Đệ và Mục Đằng, năm đứa trẻ lại giữ giúp Mục Kinh Trập, ngoại trừ Thiệu Trung không nghĩ nhiều, đám người Thiệu Đông một mực canh chừng cho mẹ, còn ở trong lòng thương lượng với ông trời một chuyện: bọn chúng là vì mẹ mà canh giữ, không có giữ cho cha, hy vọng phúc khí không bị phân tán, toàn bộ đều dồn hết phúc khí cho mẹ.

Thiệu Kỳ Hải, người ở xa hàng trăm km, đã cố gắng hết sức nhưng không thể quay lại trước Tết Nguyên đán, nhưng may mắn là bọn hắn cũng đã tìm thấy tung tích của hai kẻ chạy trốn cuối cùng.

Tết Nguyên đán có một ý nghĩa đặc biệt, dù bạn là ai, địa vị ra sao thì khi Tết đến, bạn vẫn mong muốn được về quê.

Hai người đó cũng vậy, không thể không về quê ăn Tết, đám người Thiệu Kỳ Hải chờ đã lâu cũng có cơ hội tóm được.

Sau khi Thiệu Kỳ Hải và Giang Phong xác nhận người này, bọn họ đã hỗ trợ cảnh sát thực hiện vụ bắt giữ cuối cùng.

Cuối cùng, toàn bộ bọn người đều bị bắt, đưa ra trước công lý, nhưng Thiệu Kỳ Hải không hiểu tại sao, hắn luôn cảm thấy lạnh sống lưng.

Từ ngôi nhà của kẻ tình nghi đi ra, Thiệu Kỳ Hải nhìn về hướng nhà mình, trong lòng thầm nói xin lỗi với các con và Mục Kinh Trập.

Hắn liều mạng hoàn thành công việc để quay về trước năm mới, nhưng sau cùng hắn vẫn không làm được.

Bên kia, Mục Kinh Trập, Thiệu Kỳ Dương và đám trẻ Thiệu Đông đợi đến lúc mười hai giờ để chào đón ngày đầu tiên của năm mới, vừa qua mười hai giờ, Mục Kinh Trập đã bắt đầu nấu bánh sủi cảo đã được gói từ trước.

"Nào, lại đây ăn đi." Sau khi nấu xong, Mục Kinh Trập gắp ra chén cho mọi người: "Khi ăn nhớ cẩn thận đừng dùng lực quá mạnh, đừng cắn chặt hai răng lại, nếu cắn phải tiền xu, có nghĩa là năm mới sẽ gặp nhiều may mắn."

Cuộc sống vốn dĩ bình thường, cơ hội ăn sủi cảo không nhiều như vậy, cho dù có tiền làm sủi cảo, cũng không để ý nhiều như vậy, huống chi năm đứa trẻ, ngay cả Thiệu Kỳ Dương cũng là lần đầu tiên ăn tết như thế này.

Nghe những gì Mục Kinh Trập nói, anh vừa phấn khích vừa mong chờ, thận trọng cắn xuống.

"A, mẹ, con cắn trúng rồi!"

"Quá tốt rồi, Tiểu Bắc của chúng ta năm nay nhất định sẽ gặp may mắn."

"Mẹ, con cũng nhận được rồi!" Thiệu Đông, Thiệu Tây, Thiệu Nam, Thiệu Trung và thậm chí Thiệu Kỳ Dương cũng lần lượt nhận được đồng xu.

Vốn dĩ chỉ có một cái bánh chứa tiền xu mà thôi, nhưng Mục Kinh Trập cảm thấy rằng may mắn nhất định sẽ đến với tất cả mọi người, vì vậy cô đã gói nhiều thêm vài cái, sau khi mọi người ăn xong, cô lần lượt gửi lời chúc đến từng người.