Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại

Chương 104: Khắc tinh



Quý Bất Vọng nhìn bóng lưng đang chạy của hắn, cau mày, không hiểu sao anh không hề có ấn tượng gì với kiểu tóc và giọng nói như vậy, nhưng lại cảm thấy người này không vừa mắt, giống như đã từng gặp qua ở đâu đó rồi, cảm giác cũng không tốt lắm.

Bất quá một cơn gió thổi qua, Quý Bất Vọng không có thời gian để nghĩ về nó nữa.

"Chúng ta mau trở về đi."

Thời tiết mặc dù ấm áp nhưng toàn thân đều ướt sũng, không nhanh chóng thay quần áo sẽ dễ bị cảm lạnh.

Vết xước trên chân Mục Kinh Trập cũng cần được xử lý.

Ở phía bên kia, Thiệu Kỳ Hải và Giang Phong đã gặp nhau.

Giang Phong vừa nhìn thấy Thiệu Kỳ Hải đã xin lỗi: "Anh Hải, em xin lỗi, là do em không theo kịp và để lão ta chạy trốn nên mới xảy ra một sự cố lớn như vậy."

"Không phải lỗi của cậu, cậu chỉ có một mình, sao có thể gánh hết mọi việc." Thiệu Kỳ Hải lắc đầu: "Tình huống thế nào?"

"Anh Hải, chúng ta đoán không sai, đồ vật của chúng ta mất đi đều bị bọn chúng giấu ở dưới đáy hồ, Lão Ngư được giao đến lấy đồ."

Giang Phong nói đến đây ánh mắt phẫn nộ, nhưng trong mắt lại không khỏi lấp lóe: "Không nghĩ tới nhân cơ hội chúng ta không có chú ý, lão lại muốn bắt người làm con tin, nhưng cũng quá xui xẻo khi đụng phải người kia."

"Lão Ngư ở trong nước thật đáng sợ, chúng ta đều phải đề cao cảnh giác, không ngờ lần này thuyền lại lật úp trong rãnh nước. Anh Hải, em không dám lại gần, anh biết bọn họ là ai không?"

Thiệu Kỳ Hải: "..." Đó là con trai và vợ của hắn.

Giang Phong trước đó đã đi dò hỏi tin tức, nhưng anh ta lại chưa thấy qua người, vì vậy cũng không biết Mục Kinh Trập và Thiệu Tây.

Thiệu Kỳ Hải nghe được lời nói Giang Phong, càng nghĩ càng sợ, vẫn là không giải thích được.

Lão Ngư này là xảo quyệt nhất, xuống nước là biến mất, thủ đoạn tàn nhẫn, hắn và Giang Phong hợp sức đuổi theo lão ta hai lần, bản thân không dám khinh thường lão chút nào, cuối cùng lại bại trận trong tay Mục Kinh Trập?

Lúc hắn bơi qua có bao nhiêu là tuyệt vọng, hắn còn cho rằng Mục Kinh Trập và Thiệu Tây sẽ ngã xuống.

Kết quả Mục Kinh Trập không chỉ cướp lại Thiệu Tây mà còn khiến Lão Ngư nằm xuống, nếu không phải tận mắt chứng kiến, hắn còn cho rằng đó nhất định là gạt người.

Nhưng thực tế là như vậy, chắc Lão Ngư cũng không ngờ điều khiến lão phải thua cuộc rơi vào tay một người không biết bơi như Mục Kinh Trập.

Cho nên đừng tưởng trẻ con dễ xử lý, đụng vào đứa nhỏ, sau lưng đứa nhỏ còn có người mẹ liều chết.

Thiệu Kỳ Hải ánh mắt phức tạp, Giang Phong cũng nhìn ra hắn có cái gì không đúng.

"Sao vậy? Anh Hải?"



Thiệu Khải Hải do dự nói, sau đó lắc đầu: "Không có việc gì."

Kỳ thật là rất có chuyện muốn nói, nhất thời không biết như thế nào nói cho Giang Phong.

Chẳng lẽ nói cái người lợi hại kia chính là chị dâu của cậu? Và Quý Bất Vọng hiện đang đi theo chị dâu của cậu vì lý do gì? Có vẻ như anh ta muốn cạy góc tường của tôi?

Giang Phong vốn là vì hắn lo lắng, nghe được lời này nhất định sẽ nổ tung.

Thiệu Kỳ Hải suy nghĩ thành một mớ hỗn độn, cho đến khi nhìn thấy con dao mà Giang Phong đưa cho.

"Anh Hải, anh nhìn xem, đây là con dao mà Lão Ngư mang theo."

Thiệu Kỳ Hải cầm lấy con dao, nhìn ánh sáng băng giá trên đó, không biết vì sao mà rùng mình, cảm giác rất không ổn.

Có một nỗi đau không thể giải thích được trong lồng ngực hắn, như thể nó đã xuyên thấu trái tim của hắn.

Giờ khắc này, Thiệu Kỳ Hải chưa từng nghĩ tới, nếu không phải Mục Kinh Trập hôm nay gặp nạn, Lão Ngư kia còn tìm một đứa trẻ khác làm con tin, hắn vì cứu con tin sẽ bị một đao giết chết, một đao đâm thẳng đến tim, một phát chí mạng.

Cho nên trong sách, hắn đã thực sự chết mà không có cơ hội quay trở lại.

Hơn nữa bởi vì hắn trước đó giả chết, cộng thêm sự tình tương đối đặc biệt, hiển nhiên hắn cứu người là vì chính nghĩa, nhưng cuối cùng không ai biết, nhất định không thể công khai.

Thiệu Kỳ Hải không biết rằng mình đã đi tới địa ngục một chuyến, nhưng hắn dường như cũng cảm nhận được điều đó, cảm thấy tim đập dồn dập tràn đầy sợ hãi, hắn đập vào ngực một cái để điều hòa hơi thở, cất con dao đi.

"Sắp đến giờ đóng lưới rồi." Cần tăng tốc độ lên.

Thiệu Kỳ Hải cho rằng nguyên nhân khiến hắn hồi hộp là do hôm nay Mục Kinh Trập bị liên lụy.

Nếu không thu lưới, hắn sợ Mục Kinh Trập, Thiệu Tây và những người khác cũng sẽ bị liên lụy, dù sao cũng là vì Mục Kinh Trập mà Lão Ngư đã bị bắt.

Lão Ngư và băng đảng đứng sau lão ta là một nhóm những kẻ liều lĩnh chuyên buôn lậu vào các ngành công nghiệp béo bở khác. Thiệu Kỳ Hải và những người khác lại mở một công ty vận tải cho nên vô tình bị cuốn vào.

Người vì tiền mà chết, có quá nhiều thứ liên quan, nếu Mục Kinh Trập và Thiệu Tây đều là mục tiêu, thì hắn chịu đựng lâu như vậy có ích lợi gì? Hắn nhất định phải giữ cho họ được an toàn.

Thiệu Kỳ Hải nghĩ đến điều này có chút phiền não, tự hỏi liệu mình có nên chú ý đến sự an toàn của họ trước và bí mật bảo vệ họ hay không.

Mục Kinh Trập đối với điều này đều không biết một chút gì, trở lại nhà khách thay quần áo, nghỉ ngơi một lúc rồi lên đường trở về.

Trong chuyến đi này đều gặp phải những rắc rối, vẫn là nên về sớm một chút, tránh trong nhà lo lắng.



Trên đường trở về, Mục Kinh Trập cảm giác được tâm tình của Thiệu Tây rất kỳ lạ: "Tiểu Tây, con không khỏe sao?"

Thiệu Tây lắc đầu, Mục Kinh Trập sờ sờ trán của cậu, thấy nhiệt độ bình thường, liền nắm lấy tay cậu: "Tiểu Tây, đừng sợ, mọi chuyện đã kết thúc rồi."

Thiệu Tây gượng cười, từ từ rút khỏi tay Mục Kinh Trập và nhắm mắt lại.

Mục Kinh Trập nhìn về phía bàn tay trống không: "Tiểu Tây trước kia không phải rất thích nắm tay của mẹ, giống cái đuôi nhỏ đi theo mẹ sao? Sao đột nhiên lại không như thế nữa?"

Thiệu Tây ngẩn ra: "Con muốn ngủ."

Mục Kinh Trập do dự không nói, đêm qua cậu ngủ vẫn phải nắm tay cô đi ngủ.

Nhưng thấy sắc mặt Thiệu Tây không tốt, Mục Kinh Trập cũng không hỏi thêm nữa, khoác cho cậu một chiếc áo: "Vậy con đi ngủ đi, đến nơi ta gọi con dậy."

Thiệu Tây ậm ừ một tiếng, cố gắng chống lại ý muốn kéo tay và ôm lấy mẹ.

Bây giờ cậu vẫn còn sợ hãi, cậu chỉ muốn tạo ra những kỷ niệm vui vẻ, nhưng suýt chút nữa đã giết chết Mục Kinh Trập.

Đây có lẽ là điều nực cười nhất.

Nghĩ lại liền sợ hãi, Thiệu Tây không khỏi nghĩ tới chính mình ra ngoài ngắn ngủi có mấy ngày như vậy, liền có rất nhiều chuyện phát sinh.

Đầu tiên là Tiểu mập mạp, sau đó là bị bắt cóc, mỗi lần đều dọa đến mẹ còn làm liên lụy không ít, Thiệu Tây biết rõ lúc đầu Mục Kinh Trập cũng sợ hãi, càng không nói sau này thiếu chút nữa mất mạng.

Thiệu Tây cảm thấy mình quá xui xẻo, như thể bị thần may mắn không tồn tại với cậu, bất kể đi đâu cũng có thể gặp xui xẻo và rơi vào nguy hiểm.

Huống chi, cậu cũng sẽ liên lụy đến người khác, mẹ chính là bị cậu làm liên lụy, nếu không thì đã không gặp phải chuyện này.

Nghĩ kỹ lại, khoảng thời gian này Mục Kinh Trập gặp phải không ít phiền phức, những phiền toái này ít nhiều đều có liên quan đến cậu, đến các anh chị em của cậu, dù sao Mục Kinh Trập cũng bởi vì trở thành mẹ của cậu mà gặp phải bao nhiêu phiền phức.

Trước đây cậu đã nghe rất nhiều lời nghị luận trong thôn, nói chúng là khắc tinh nên mới hại chết cha mẹ mình, trước đây cậu không muốn tin, nhất là khi biết Thiệu Kỳ Hải còn chưa chết.

Nhưng bây giờ cậu chợt tin rằng có lẽ cuộc sống của chúng, đặc biệt là của cậu thực sự rất tồi tệ, nếu không làm sao có thể có nhiều điều xui xẻo như vậy?

Thiệu Kỳ Hải không cần bọn chúng, đại khái là do sợ liên lụy, cha ruột Thiệu Kỳ Hải chạy trốn, chỉ có Mục Kinh Trập ngu ngốc nuôi mấy đứa nhỏ không có quan hệ huyết thống.

Lúc trước Thiệu Tây thích Mục Kinh Trập trở về bao nhiêu thì bây giờ lại lo lắng bấy nhiêu, không khỏi nghĩ sau này có lẽ mình nên tránh xa mẹ, để mẹ không gặp xui xẻo.

Cậu thực sự không muốn làm tổn thương mẹ mình nữa, hôm nay may mắn thoát được, nhưng lần sau thì sao?

Cậu không thể đảm bảo may mắn mọi lúc, vì vậy tốt nhất là cậu nên tránh xa mẹ, phải không?