Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 197: Chúng Đệ Tử Kiếm Trì: Đỗ Tiểu Thư Rất Đáng Sợ!



Mấy người liền vào thành. Dọc đường, Chân Lợi Kiếm hướng Đỗ Thải Hà nói một chút tình hình gần đây. Theo như lời y, Đao Sơn mới dạo trước bị một lão già tìm tới cửa gây sự, khiến Đao Vương phải tự thân xuất mã đánh một trận. Tuy tin tức thắng bại không truyền được ra ngoài, thế nhưng có vẻ Đao Vương không bại thì cũng bị thương, do dạo thời gian này, Đao Sơn cực kỳ thu liễm, không có động tĩnh gì lớn. Về phần kẻ đến phá phách là ai, không chỉ Đỗ Thải Hà, mà người của Kiếm Trì cũng vô cùng tò mò, thế nhưng không nghe ngóng được chút thông tin nào cả.

Song Vô Song đi bên cạnh, vừa nghe hai người Chân, Đỗ nói chuyện, vừa âm thầm đánh giá lại vị Đỗ tiểu thư trước mắt này.

Kỳ thực, danh tiếng của bốn vị cao đồ của Bích Mặc tiên sinh ở Kiếm Trì trong thời điểm hiện tại, nổi bật nhất không phải Toái Đản Cuồng Ma Lý Thanh Vân, không phải Thanh Tước Thánh Nữ Tạ Thiên Hoa, cũng chẳng phải Tiểu Thực Thần Trương Mặc Sênh, mà lại chính là cô bé họ Đỗ nom nhỏ nhắn, bình thường, không có chút gì nổi bật này. Thế nhưng, cái danh tiếng này cũng… không tốt cho lắm.

Sau cơ hội tiếp xúc luận bàn lần trước, lại thêm những thông tin từ chính miệng năm người đám Phùng Thanh La từ bí cảnh đi ra, dạo gần đây, đám đệ tử trẻ tuổi ở Kiếm Trì truyền tai nhau một cái thuyết pháp, rằng:

“Lý Thanh Vân kỳ thực ngoại trừ trong trường hợp sinh tử đấu nhất định sẽ hỏi thăm hai hòn trứng của ngươi ra, thì thực ra là một kẻ khù khờ, dễ nói chuyện. Tạ thánh nữ mặc dù thông minh tuyệt đỉnh, ra tay cũng có lúc tàn nhẫn, nhưng chung quy thù oán vẫn sẽ quang minh chính đại mà tính toán với ngươi. Trương thiếu trang chủ lại càng không đáng sợ, người ta thậm chí tính ra còn là thông gia với Kiếm Trì, lưỡng tình tương duyệt với Phùng thánh nữ nhà mình.

“Thế nhưng vị tam đồ đệ Đỗ Thải Hà thì lại khác! Nàng ta đến sư huynh sư tỷ đồng môn cũng có thể hố, lại còn xuất kì bất ý, vô cùng khó đề phòng. Tuy nàng ta sẽ không hại chết ngươi, thế nhưng sống không bằng chết, thân bại danh liệt, khóc không ra nước mắt thì lại đều là sự tình nằm trong khả năng.”

Có câu, “minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng”, lại cũng có câu “sĩ khả sát, bất khả nhục”. Thành thử, sau khi nghe cái thuyết pháp kia, đám đệ tử trẻ tuổi của Kiếm Trì đều đồng lòng nhất trí: trong bốn vị đệ tử của Bích Mặc tiên sinh, ai cũng có thể đắc tội, tuyệt không thể đắc tội Đỗ Thải Hà!

Đắc tội với ba vị kia, chỉ cần không phải là loại thù hận không chết không thôi, cùng lắm là quỳ xuống xin lỗi, dựa vào giao tình hiện tại giữa cổ viện và Kiếm Trì, hẳn là vẫn có thể êm đẹp giải quyết. Thậm chí, tội không thể tha may ra vẫn còn có thể chết một cách thống khoái. Thế nhưng, đắc tội với Đỗ tiểu thư, chính là không biết lúc nào mặt mũi, thanh danh gây dựng cả đời có thể bị vứt hết!

Nhất là từ sau khi mấy vị khuê mật của Phùng thánh nữ lỡ lời lộ ra một tin tức rằng:

“Dưới trướng Bích Mặc tiên sinh, có một vị Đại Yêu vô cùng nhỏ mọn, xấu tính, không thèm nói lý lẽ. Đắc tội với y, y sẽ không làm việc mất mặt mũi như lấy tu vi ra giết hại ngươi, thế nhưng thủ đoạn hành hạ cho ngươi sống không bằng chết, khóc không ra nước mắt thì dư thừa. Phùng thánh nữ cũng chỉ vì lần đầu đến cổ viện có chút lỗ mãng, mà bị hắn nhân lúc khó khăn liền kéo vào kỹ viện, hù dọa một phen, đến bây giờ thỉnh thoảng nằm mơ còn gặp ác mộng…”

Người xưa từng nói, “gần mực thì đen, gần đèn thì sáng”. Với bản tính sẵn có của Đỗ Thải Hà, lại ngày đêm ở gần thằng cha kia, đích thị chính là “tiền đồ vô lượng”! Thành thử, không cách nào biết nàng ta còn có thể “tiến bộ” đến cái trình độ gì nữa đây?!

Kỳ thực, mấy hôm trước, khi nghe tin cao đồ của cổ viện lần này có đến Đại Hàn, chúng đệ tử Kiếm Trì nguyên bản còn nhao nhao tranh phần đi cùng Hàn Ngọc Sương. Vậy mà khi biết người đến chính là vị Đỗ tiểu thư nổi danh xấu tính kia, thì toàn bộ đám đệ tử liền dứt khoát đổi chiến tuyến, cùng Phạm trưởng lão tới nơi hội quân chờ trước. Tuy nói kết giao với Lão Thụ cổ viện là chuyện tốt, nên tranh thủ, thế nhưng nhỡ khéo quá hóa vụng, không bắt được gà lại mất nắm thóc, đã không tăng được hảo cảm lại trót mà đắc tội vị tiểu thư này, thì sợ là chỉ còn nước khóc ra tiếng hải thú!

Thế là cuối cùng, cũng chỉ còn hai người Chân Lợi Kiếm và Song Vô Song là dám cùng đi với Hàn Ngọc Sương đến đón Đỗ Thải Hà.

Song Vô Song còn đang suy nghĩ miên man thì trong lòng chợt nhảy một cái. Y liếc về phía mẹ mình thì quả nhiên Hàn Ngọc Sương cũng đã nhận được “huyết mạch cảm ứng”, thậm chí xem chừng là còn trước cả hắn. Lúc này liền nghe Hàn Ngọc Sương nói:



“Ba đứa cứ tiếp tục dạo phố, ta có chút chuyện cần giải quyết trước!”

Nói đoạn, liền quay người, hướng về phía dòng máu Hàn gia kia mà bước. Chân Lợi Kiếm thoáng nhíu mày rồi cũng chỉ nhún nhún vai, tạo thủ thế mời, tiếp tục quan tâm việc dẫn Đỗ Thải Hà đi dạo phố. Đỗ thị kỳ thực cũng tò mò tại sao Hàn trưởng lão rời đi, thế nhưng thấy không tiện hỏi nên cũng chỉ tiếp tục đi theo họ Chân. Song Vô Song đứng nhìn về phía mẹ hắn vừa mất hút một lúc, rồi mới lắc đầu, quyết định đuổi theo hai người Chân Lợi Kiếm.

oOo

Ban nãy mải nghe chuyện có người đến Đao Sơn kiếm chuyện nên Đỗ Thải Hà cũng không quá để ý, nhưng hiện tại, nhìn xung quanh thì giật mình nhận thấy thành Bạch Đế có chút khác với lần trước nàng đến đây.

Ở ngoài đường, có quá nhiều... đàn bà phụ nữ. Từ thiếu nữ mười mấy đến bà cụ tám mươi, từ tiểu thư khuê các đến phụ nữ đã có chồng con, từ phù hào con quan đến bần nông thương lái, có thể nói là già trẻ xấu đẹp nghề nghiệp gì cũng đủ cả. Mà tất cả những chị em cô bác này dường như xếp thành một hàng dài, phía xa xa còn xúm lại như đang vây quanh cái gì.

Tiến lại gần hơn xem xét, họ mới biết, hóa ra, phụ nữ toàn thành Bạch Đế thế mà vây quanh một vị... thầy bói trẻ tuổi.

Thấy mấy người Song Vô Song đi về phía quầy bói, nhiều vị tiểu thư trên đường còn nhìn họ bằng ánh mắt bất thiện, có người thậm chí còn mở miệng nói:

“Không được chen hàng, mau xuống cuối xếp đi!”

Những lời này đương nhiên đám Chân Lợi Kiếm bỏ ngoài tai, họ cũng không phải đến đây để xem bói.

Lúc đi ngang qua quầy bói, Đỗ Thải Hà có chút tò mò nhìn sang, cũng muốn biết thầy bói này có tài gì mà đông khách đến như vậy. Kết quả là, thấy người xong, liền ngây ngẩn mất mấy giây.

Cô nàng không quá quan tâm chú trọng chuyện nữ nhi yêu đương, lại cũng không phải là chưa nhìn qua trai xinh gái đẹp, công tử tiểu thư đài các. Lần đi Võ Bảng hội còn gặp không ít vương công quý tộc, hoàng tử công chúa. Thậm chí, chả nói đâu xa, nếu luận về tướng mạo cùng khí chất, cả đại sư huynh lẫn nhị sư tỷ của nàng đều không tầm thường. Thế nhưng, vị trước mắt này quả thật cũng chỉ có thể dùng hai chữ “kinh diễm” để hình dung!

“Khó trách các chị em lại chạy tới đông đến vậy!”

Đỗ Thải Hà thầm nhủ.

Nàng ta đơn thuần chỉ là ngạc nhiên trước nhan sắc của thầy bói nọ nên mới thất thố trong chốc lát, chứ trong lòng thực chẳng hề có tâm tư gì khác. Thế nhưng, vào mắt Chân Lợi Kiếm lại bị y hiểu khác đi.



Trong lòng họ Chân dâng lên một cảm giác khó chịu khó diễn tả thành lời, ánh mắt nhìn thầy bói nọ lạnh đi vài phần. Y khịt mũi khinh thường, nói:

“Điêu trùng tiểu kỹ mà cũng dám ở đây diễu võ dương oai, lừa dân gạt chúng!”

Giọng y cố tình không nhỏ lại nên hiển nhiên đều lọt vào tai thầy bói trẻ tuổi.

Lã công tử Lã Vọng Thiên ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên trước mắt, hơi cau mày, nói:

“Vị huynh đài này là đang vũ nhục khả năng bói toán của tại hạ sao?”

“Mấy tên thầy bói đường phố các ngươi chả phải toàn là phường lừa đảo sao? Nếu có thực tài thì cũng chẳng ở đây kiếm mấy đồng bạc lẻ!”

Nữ nhân bầu quanh quầy bói rất đông, hiển nhiên khi nghe Chân Lợi Kiếm buông lời nhục mạ Lã công tử thì mặt đều biến sắc. Có người liền lên tiếng:

“Mắc mớ gì tới cậu hả vị công tử này? Lã Vọng công tử ở đây xem bói cho chúng ta hay không, lừa đảo hay thực tài, cũng chả ảnh hưởng đến bát cơm của nhà cậu!”

“A, họ Lã? Thế chẳng phải càng rõ là phường lừa đảo sao? Chả lẽ ngươi thực sự cho mình thành con hoang của Vọng Thiên Cung Lã cung chủ ở dân gian?”

Chân Lợi Kiếm cười lạnh.

Lã Vọng Thiên nghe vậy thì nhíu mày. Hắn đích xác là con của lâu chủ Vọng Thiên lâu, nhưng chính là thiếu chủ hàng thật giá thật chứ nào phải con hoang gì? Lần này hắn chạy tới đây là để điều tra hành tung của cái đám Trang Bức thần giáo suốt ngày giả danh thầy bói kia, thuận tiện trải nghiệm cảm giác làm người bình thường luôn.

Lã gia ở Đại Thục là thế gia lâu đời có truyền thống về bói toán, bắt đầu từ thời ông tổ Lã Ông khi Lục Quốc còn sơ khai. Truyền thừa tới nay đã mấy chục đời, Lã Vọng Thiên lại là độc tôn đời này, được chú bác cả họ thương yêu chăm sóc, từ bé đến lớn gần như là hoàng tử trong cấm cung. Tuy hắn về lý thuyết cái gì cũng biết, rất có gia giáo, lại cũng nổi tiếng khắp Huyền Hoàng giới, thế nhưng đây cũng là lần đầu tiên được tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Thành thử, người ngoài biết danh hắn nhưng không ai biết mặt. Mà bản thân Lã Vọng Thiên, do có công vụ trên người, không muốn lộ danh tính, nên khi báo danh liền bỏ chữ “Thiên” đi, chỉ xưng “Lã Vọng”.

Cũng vì nguyên do từ bé tới lớn Lã thiếu lâu chủ được nuôi như cây trong nhà kính, nên hoàn toàn không rõ khái niệm về xấu đẹp tại Huyền Hoàng giới. Thế nên mới có chuyện hắn chỉ giấu tên chứ không hề cải trang qua dung mạo, mang một cái bộ mặt có thể đồ sát toàn bộ nữ nhân thành Bạch Đế này ra giữa đường lớn mở quầy.

Lại nói, Lã Vọng Thiên kỳ thực cũng là thiên kiêu đương thời, tu vi tuy không tính là quá cao nhưng thiên phú trong bói toán thì tuyệt đối là ngàn năm có một. Chả thế mà tuổi hắn còn chưa hai mươi đã có cái biệt hiệu Tiểu Thần Toán. Trước nay chưa có một ai, bao gồm cả cha chú trong nhà, dám nghi ngờ khả năng của hắn. Hiện giờ, họ Lã bị Chân Lợi Kiếm nhục mạ chính là lần đầu tiên, hiển nhiên tâm tình vì vậy mà xấu đến cực điểm.