Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 142: Chân Tướng Sự Việc



Lý Thanh Vân không thể làm cách nào khác, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.

Giáng Long Thập Bát chưởng, bị phá.

Không Minh quyền, bị phá.

Nhất Dương chỉ, bị phá.

...

Cậu chàng chân đạp thân pháp Cổ Mộ không ngừng lui lại, hai tay liều mạng sử dụng võ công, chưởng đánh quyền đập, hi vọng tiêu hao bớt được oai lực một đao này của Lạc Thủy Thanh.

Thế nhưng... cơ hồ hết thảy đều là dã tràng se cát.

Một đao này không phải do Lạc Thủy Thanh chém, mà do đích thân Nhậm Ngã Cuồng phát đao. Ngay cả khi thân thể vẫn còn ở ngũ cảnh, nhưng cảnh giới thực sự đã sớm tiến sâu vào Vụ Hải.

Cho dù chân khí có hạn, thì lí giải và vận dụng cũng không phải cường giả Vụ Hải bình thường có thể so sánh được.

Hà huống, hiện tại Nhậm Ngã Cuồng cũng không chỉ có tu vi ngũ cảnh đơn thuần, mà là cường giả đã vào Vụ Hải hàng thật giá thật.

Lý Thanh Vân đã bị ép lui đến tận mép võ đài, chỉ cần lui thêm một bước nửa là nghiễm nhiên bại trận.

Thế nhưng, giữa cậu chàng và ngôi lầu lại có một bức tường chân khí rất mỏng, khiến Lý Thanh Vân có dùng sức chín trâu hai hổ đi nữa cũng không cách nào lùi thêm một bước.

Tạ Thiên Hoa lòng như có lửa đốt, vội vàng đứng dậy, Thanh Sắc thần quang phóng về phía lôi đài, định bụng đánh vỡ màn chân khí để Lý Vô Danh có thể ra khỏi vòng chiến đấu.

Số là, trong lúc quan sát mấy tên đệ tử Đao Sơn, Tạ Thiên Hoa bất giác nhớ đến Hùng Đại Phong. Tên này sử dụng một vật có thể phát động công kích của cường giả Vụ Hải đánh lén cô nàng, xuất kỳ bất ý làm cô nàng trọng thương suýt chết.

Thế là, Tạ Thiên Hoa bất giác nghĩ đến một chuyện.

Trang Bức thần giáo có thể dịch dung, có thể giả khí thế, chỉ thiếu thủ đoạn công kích. Thế nhưng, nếu như chính chủ phong ấn một đòn toàn lực vào một vật tùy thân, đưa cho bọn hắn, vậy thì chẳng phải vạn vô nhất thất kín không kẽ hở hay sao?

Bình thường, các thế lực lớn, nếu muốn thiên kiêu nhà mình có thủ đoạn giữ mạng thì cũng chọn cường giả đã vào Vụ Hải. Dù sao, chưa nói đến chuyện thực lực chênh lệch, quan trọng hơn là khả năng khống chế chân khí.

Cường giả đã vào Vụ Hải khống chế chân khí của mình tốt hơn cường giả ngũ cảnh rất nhiều, thế nên pháp bảo hộ thân có chứa công kích của họ có thể dùng đi dùng lại được, chỉ cần cung cấp chân khí là xong. Trái lại, nếu là cường giả chưa vào Vụ Hải thì đều là thứ chỉ dùng được một lần, sau khi phát công, chân khí càn quét sẽ khiến bảo vật vỡ vụn ngay.

Thành thử, Tạ Thiên Hoa nhất thời không nghĩ theo hướng người của Đao Sơn sẽ để đệ tử phong ấn công kích vào một vật, để cho giáo chúng Trang Bức thần giáo mang theo.

Cho đến khi Tần Trảm dùng một đòn công kích đánh Đỗ Thải Hà rồi đầu hàng ngay, cô nàng mới nghi ngờ.

Cứ thế mà suy luận, Tạ Thiên Hoa mới đi đến một khả năng rợn tóc gáy:

Nếu như cả bảy tên đệ tử kia đều là giả thì sao?

Nếu bảy giáo chúng của Trang Bức thần giáo chỉ mang một người cùng vào bí cảnh, thì người đó có thể có được tu vi bước vào Vụ Hải hay không?

Chính vì không dám chắc, nên cô nàng mới dặn Lý Thanh Vân đánh cầm chừng, lúc có biến là phải chịu thua ngay. Hơn ai hết, Tạ Thiên Hoa biết tuy ông sư huynh nhà mình có chiến lực cực kỳ không hợp thói thường, nhưng còn chưa phải đối thủ của kẻ đã bước vào Vụ Hải.



Thanh Sắc thần quang bắn được nửa chừng, thì đã nghe trên đầu có tiếng quát lạnh:

“Trận đấu còn đang diễn ra, người ngoài không được can dự. Nếu còn tái phạm, tước quyền thi đấu.”

Chỉ thấy Đông Phương Hoàng Sam vung tay một cái, Thanh Sắc thần quang của Tạ Thiên Hoa đã hóa thành bong bóng mà tan biến.

Nói thì chậm, mà mọi chuyện diễn ra cơ hồ chỉ trong vài giây. Lúc Thanh Sắc thần quang vừa bị hóa giải thì Lý Thanh Vân cũng vừa lúc bị dồn đến chân tường, không nơi trốn chạy.

Cực chẳng đã, cậu chàng mới nghiến răng, quát:

“Liều thì liều!”

Lý Thanh Vân đưa song chưởng tới, đánh một đòn về phía đao khí. Một đao của Nhậm Ngã Cuồng – lão tổ Đao Sơn – đánh ra quả thực là kinh người, so với đôi bàn tay gầy yếu của cậu chàng quả thực là không khác nào châu chấu đá xe, xe bò húc xe tăng cả.

Chưởng, đao tương hội.

Phụt!

Lý Thanh Vân phun một búng máu lớn, hai bàn tay không ngừng bị cắt xé đến độ phun máu rào rào. Kinh mạch, mạch máu cả người trướng căng, trên đầu cổ vai chân lộ gân xanh, đau đớn đến nỗi cậu chàng hét không thành tiếng. Trong trí nhớ của Lý Thanh Vân, từ khi sinh ra đến giờ ngoại trừ cái lúc bị người trong họ Lý tước đoạt Võ Thánh chi hồn thì chưa lần nào cậu chàng phải chịu sự thống khổ đau đớn đến nhường này.

Cuối cùng, cậu chàng cũng không cách nào chống đỡ được, hai tay bị đao khí đánh dạt ra, đao ảnh dội thẳng lên trước ngực.

Lý Thanh Vân phun máu, ý thức mờ dần, sau đó lịm đi.

“Sư huynh!”

Tạ Thiên Hoa hét lên thảng thốt, Thanh Sắc thần quang phóng ra chói lòa, nháy mắt khiến bảy tên đệ tử Đao Sơn – bảy tên giáo chúng Trang Bức thần giáo – không còn chốn dung thân, tan biến thành hư không, bị lực tịnh hóa của Thanh Sắc thần quang hóa tán mất.

Kể từ lúc bái Nguyễn Đông Thanh làm thầy, đây là lần đầu tiên cô nàng đại khai sát giới.

Tạ Thiên Hoa vực Lý Thanh Vân dậy, chỉ thấy toàn thân cậu chàng càng lúc càng lạnh, sắc mặt tái nhợt cả đi thì không khỏi hốt hoảng. Cô nàng vội vàng tìm mấy món đan dược trị thương, cạy miệng nhét cho Lý Thanh Vân, lại dùng chân khí hòa tan dược lực khắp thể nội, nhưng thần sắc cậu chàng cũng chẳng khá khẩm lên được. Trái lại, dược lực tiến vào cơ thể Lý Thanh Vân lập tức bị một luồng đao kình hung tợn xoắn tan thành mây khói.

Nhậm Ngã Cuồng đứng trên võ đài, đao gác lên vai, nói:

“Đừng cố nữa. Đao khí trong người nó chưa tán, thì cho dù là thần tiên cũng khó cứu. Chuẩn bị sẵn quan tài đi thôi.”

Gã vừa nói đến đây, thì bỗng chốc mặt đỏ tấy lên, một ngụm máu nóng chực chờ phun ra ngoài, nhưng y miễn cưỡng nuốt trở vào. Nhậm Ngã Cuồng hít sâu, thử nội thị thì mới phát hiện trong cơ thể cũng trúng phải một đòn ám kình khủng khiếp đang tàn phá khắp nơi.

“Ta... ta trúng đòn khi nào?”

Nhậm Ngã Cuồng nghiến răng, thử sử dụng sức mạnh trùng đồng hòng hóa giải luồng khí tán loạn trong thể nội, nhưng lại hoài công vô ích. Điều này khiến lão hết sức kinh hãi, vội vàng lục lọi ký ức của Lạc Thủy Thanh xem rốt cuộc ba người kia có lai lịch thế nào.

Không làm thì thôi, vừa mới thực hiện, lão đã phải á khẩu nghẹn lời.

Bích Mặc tiên sinh? Trấn áp Lão Thụ cổ viện? Thằng nhóc vừa làm khó nguyên thân của lão lại là... một phàm nhân?

Nhậm Ngã Cuồng nghiến răng.

“Có lẽ tin đồn tên Nguyễn Đông Thanh kia là chí cường giả từ thiên ngoại đến là thật! Mẹ kiếp! Thứ quái lực chết tiệt này rốt cuộc phải phá giải như thế nào?”



Phải biết, trùng đồng của lão còn có tên là Tịch Diệt chi đồng, có thể làm tan rã bất luận loại đại đạo, chân khí nào. Vô luận là chân khí, văn khí, đạo khí, phật tức, hay yêu khí, quỷ khí. Chỉ cần là sức mạnh nguyên bản của Huyền Hoàng giới, trùng đồng của Nhậm Ngã Cuồng đều có thể giải quyết.

Mà nay, trùng đồng của lão lại lực bất tòng tâm trước thứ ám kình vừa thình lình xuất hiện trong người.

Thành thử, Nhậm Ngã Cuồng mới nghi ngờ Nguyễn Đông Thanh là cường giả đến từ thiên ngoại, mới có thể tạo ra một thứ sức mạnh vừa giống chân khí, lại vừa lạ lẫm này.

Lão không cách nào đối phó với ám kình trong người, chỉ có cách dùng sức mạnh của trùng đồng bao bọc nó lại, cách li, đoạn quăng vào một góc trong thể nội trấn áp.

Tạ Thiên Hoa cuống lên, lục trong nhẫn chứa đồ, thì bất giác thấy hai thanh kiếm lấy được ở chỗ hồ nước, có cái bàn cờ khổng lồ lúc này đang sáng lên lòe lòe. Rỉ sét trên thân kiếm từ từ tróc xuống, hai thanh kiếm tỏa ra ánh sáng một đỏ một xanh từ từ ghép lại thành một thể. Cô nàng không khỏi lấy làm lạ, bèn cắn răng, thử lấy thanh kiếm ra khỏi nhẫn chứa đồ.

Kiếm vừa xuất hiện, ánh sáng trắng nhu hòa đã từ trên thân kiếm phát ra, rơi xuống bao bọc lấy Lý Thanh Vân.

Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lý Thanh Vân bỗng nhiên ho ra một búng máu bầm. Vết đao chém rợn người ngay trước ngực nhanh chóng kết vảy, lên da non, đoạn từ từ khép lại bằng tốc độ chóng mặt.

“Thứ này?”

“Chuyện này?”

Người trong lầu, người ngoài lầu, ai nấy đều thấy ngạc nhiên kinh hãi. Nhất là năm người Kiếm Trì, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào thanh kiếm lạ không rời nổi mắt. Thân là kiếm khách, đệ tử Kiếm Trì, đương nhiên là có lòng yêu kiếm như mạng.

“Kiếm tốt. Nếu như Kiếm Trì chúng ta có được...”

Chân Lợi Kiếm lẩm bẩm.

Phùng Thanh La hắng giọng, nói:

“Sư huynh, chú ý lời nói.”

“Đương nhiên là ta sẽ không cường đoạt của kẻ khác rồi, nhưng công khai mơ ước thèm thuồng vẫn được chứ? Người mà...”

“Kiếm này không tầm thường. Nhà ngươi cũng thấy khát chiến hả Di Hận?”

Nhậm Ngã Cuồng thì vỗ lên thân ma đao Di Hận, lẩm bẩm.

Đông Phương Hoàng Sam bỗng nhiên đưa tay, thanh quái kiếm kỳ lạ bỗng nhiên bay vút về phía cô nàng. Cô gái áo vàng cầm kiếm trong tay, giơ lên cao, nói:

“Lăng Sương kiếm đã xuất thế, chỉ chờ võ lâm minh chủ!!!”

Vừa dứt lời, thì đám hộ vệ đã đánh đàn tung hoa, phóng lụa bốn bề, khung cảnh tráng lệ sa hoa chẳng khác nào lễ đăng quang của đương triều hoàng đế cả.

Theo đó, hai bên bờ sông, tiếng dân chúng reo hò vang dội, rền rã như sấm đánh.

“Võ lâm minh chủ!”

“Võ lâm minh chủ!!!”

“Sản phẩm này không phải là thuốc và không thể thay thế thuốc chữa bệnh, xin vui lòng đọc kỹ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng.”