Xuyên Qua Giấc Mộng Ngàn Năm

Chương 127: Huynh đệ bất hoà



Thái Hòa đế khách sáo mời Lê Huỳnh Nhâm ngồi xuống, cười nói.

"Ngũ đệ so với những người đồng lứa thì thân thể ngươi là kiện khang nhất. Đúng là đại tướng quân hào hùng năm xưa không giống như người thường.”

Lê Huỳnh Nhâm lúc còn trẻ từng mang binh xuất chinh, vị hoàng tử chiếm được phong vị đại tướng quân này được khen tụng như là rồng trong biển người. Mà sự thật cũng là như thế. Cứ nhìn đi, hắn tuổi cũng đã lớn rồi, thế nhưng thần thái vẫn sáng láng đến thế cơ mà.

Lê Huỳnh Nhâm vuốt râu.

“Già rồi, không còn dùng được nữa. Hoàng Thượng đừng có mà chê cười thần đệ, thần đệ từng này tuổi rồi, sao có thể so với những người trẻ tuổi được.”

Thái Hòa đế cũng cười, nói.

"Đúng vậy chúng ta ai cũng già rồi... Nhưng so với đệ, ta còn muốn đuối hơn mấy phần... Haizzz..."

Hà Bảo Ngân nghe hai người dùng những lời khách sáo, khen qua khen lại lẫn nhau mà tâm thần mệt mỏi, len lén ngáp dài một cái.

Lê Hữu Quân nhìn thê tử nhà mình có chút buồn cười xoa nhẹ đầu nàng một cái.

"Ngoan..."

Thái Hòa đế không hổ là một vị vua tại vị lâu năm, nét tươi cười trên khóe miệng chưa từng đứt đoạn, tia mắt cũng vô cùng ấm áp, không hề thấy chút gì oai phong của một đế vương mà là như người một nhà đang thân mật thăm hỏi lẫn nhau.

Hai bên đưa đẩy một hồi. Mấy người Cảnh vương muốn chen lời cũng không có cơ hội chỉ có thể uống trà nghe họ nói.

Lê Huỳnh Nhâm sau khi hàn huyên một hồi mới thở dài một tiếng, nhìn Thái Hòa đế, nói.

" Đúng rồi, trên đường thần đệ hồi cung, có nghe nói mấy hoàng chất xảy ra mâu thuẫn, không biết thực hư thế nào? Mọi người đều là người một nhà, có cái gì không vui thì đóng cửa bảo nhau, đừng xốc lên để toàn thành đều biết thì không hay. Một giọt máu đào hơn ao nước lã, huống chi đây còn là anh em ruột một nhà mà. Ta nghe chuyện còn phiền tâm huống chi là Hoàng thượng. Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, trong chuyện này thật là làm Hoàng thượng phải nhọc lòng rồi..."

Lê Huỳnh Nhâm nói lời chân thành nhìn từ góc độ của một người trong nhà mà suy nghĩ, cũng đau lòng thấu hiểu cho tấm lòng của cha mẹ của Thái Hòa đế...

Lỗ tai Hà Bảo Ngân lập tức dựng thẳng lên. Hai người này vòng vo tam quốc lâu như vậy giờ mới nhớ ra rằng còn có người đang ngồi bên cạnh ha.

Sắc mặt Thái Hòa đế đột nhiên tối sầm lại. Bên cạnh Lễ Vương nhanh hơn một bước lên tiếng trước.

"Sao Ngũ Hoàng thúc lại nói vậy, quan hệ của mấy huynh đệ bọn ra vẫn luôn rất tốt, chẳng qua... gần đây Đại hoàng huynh cùng thập nhất đệ và ta có chút bất đồng quan điềm trên triều đình mà thôi, cũng không thể nói là bất hòa gì cả.”

“Thật sự chỉ thế thôi sao?”

Lê Huỳnh Nhâm ngờ vực hỏi lại, Lê Xuân Khải càng phủ nhận lại càng làm cho người ta đoán chắc việc này là đúng như lời đồn.

Lê Cảnh Ân ở bên cạnh cũng nói tiếp lời của Lê Xuân Khải.

"Đúng vậy chúng ta chỉ là có chút mâu thuẫn về quan điểm mà thôi chứ tình cảm huynh đệ vẫn bền chặt lắm. Ngũ hoàng thúc không phải quá lo lắng đâu..."

Lê Xuân Khải còn muốn nói gì đó lại bị Lê Hữu Quân đánh gãy.

“Quan hệ tốt? Vậy giờ Đại hoàng huynh phân phát số quân lương bị cắt xén ra đi! Bổn Vương cũng nhờ vậy mà có câu trả lời thỏa đáng cho binh lính thuộc hạ.”

Lê Hữu Quân mặt mày nghiêm nghị, khóe miệng nhếch lên lạnh lùng trào phúng. Hắn lại nhìn Lê Xuân Khải nói tiếp.

"Còn nhị hoàng huynh nữa, huynh cũng trả ra số ngân lượng cứu tế thiên tai năm tháng trước đi, đừng để con dân Đại Nam oán thán kêu khóc vì đói nữa..."

Lê Cảnh Ân đập mạnh một cái lên mặt bàn, chén trà rơi xuống đất, nước trà bắn tung tóe ra ướt cả sàn ngọc.

"Ta khi nào có cắt xén quân lương! Chỉ chưa đầy nửa tháng mà đã vậy, trong quân doanh các ngươi quản sự như thế đấy à! Muốn moi thêm bạc thì cũng phải nghĩ một biện pháp nào đó tôn tốt chút chứ!”

Lê Cảnh Ân dù gì cũng là trưởng tử, đã được Thái Hòa đế phân cho đảm nhiệm nhiều trọng trách nên khi nổi giận thập phần uy nghiêm.

Lê Xuân Khải cũng không nhịn nữa, chỉ vào Lê Hữu Quân mà mắng.

"Ngươi cứ một hai nói người này ăn chặn chỗ này, người kia ăn chặn chỗ nọ nhưng chứng cứ ở nơi nào? Hay cũng chỉ là người bịa đặt vu cáo mà thôi..."

Ánh mắt tối đen của Lê Huỳnh Nhâm đảo qua đảo lại giữa ba người. Sau khi suy nghĩ một lúc thì hướng Thái Hòa đế chắp tay, nói.

“Hoàng Thượng... Chuyện này vẫn nên điều tra thật kỹ, đừng để anh em một nhà, gây sự lớn tiếng, mất đoàn kết sẽ khiến uy danh hoàng thất tổn hại...”

Thái Hòa đế day day mi tâm, mệt mỏi xua tay.

"Ngươi tưởng trẫm không muốn làm rõ hay sao, nhưng sự tình rối ren... Haizzz... Bỏ đi..."

Lê Hữu Quân cả người phát lạnh tản ra hàn khí.

"Haha... Nửa tháng sao? Sắp hai tháng rồi mà còn không phát quân lương. Bổn Vương đã điều tra, hộ bộ hoàn toàn không chuyển bạc qua đây. Đại hoàng huynh muốn kiếm bạc lót túi thì cũng không nên cắt xén tiền bạc mà tướng sĩ biên quan liều mạng mới có chứ.”

Trên mặt Lê Hữu Quân không có bất kỳ biểu cảm gì, giọng nói lại lạnh lẽo tới cực điểm, càng không có một chút ý tôn kính nào, dường như kẻ làm huynh trưởng kia ở trong mắt hắn không đáng để kính trọng.

Lại nhìn đến Lê Xuân Khải hắn càng trào phúng hơn mấy phần.

"Ngươi nói ta vu oan giá hoạ không bằng chứng sao? Con mẹ nó... Còn không phải các người trong một đêm nghe thấy tiếng gió liền đốt nhà, giết người diệt khẩu hay sao?"

Lê Cảnh Ân càng nghĩ càng giận, bỗng đứng phắt lên.

“ Lão thập nhất, trong mắt ngươi, còn có người huynh trưởng này hay không hả? Coi thái độ không biết kính trên nhường dưới của ngươi kìa, bộ ngươi nghĩ ta không dám làm gì ngươi sao?”

Thấy bất hòa giữa ba huynh đệ càng lúc càng lớn, lúc người khác không chú ý, khóe miệng Lê Huỳnh Nhâm gợn lên chút nét cười âm hiểm. Chỉ trong nháy mắt mà thôi, nhanh đến nỗi người khác không dễ phát hiện.

Chỉ riêng có Hà Bảo Ngân vì luôn để mắt nhìn chằm chằm vào hắn nên biểu cảm nhẹ phớt này không qua được mắt nàng.

“ Mấy người các ngươi có thôi đi hay không... Đều câm hết cho trẫm..."

Thái Hòa đế bị bọn họ nháo đến phát hoả, âm trầm nhìn tất cả mà quát lên.

Lê Huỳnh Nhâm vội vàng lên tiếng.

" Mấy người đừng ầm ỹ nữa! Hoàng thượng cũng đã đủ phiền lòng chính sự, các ngươi thân là nhi tử không có san sẻ thì thôi đi, còn ở đó mà hồ nháo cho người phiền lòng."

Hắn hơi dừng một chút, khom người với Thái Hòa đế nói.

"Về chuyện quân lương và cứu tế từ từ rồi điều tra cho kỹ. Nếu Hoàng thượng chưa tìm được người thích hợp để điều tra, vậy cứ giao việc này cho đệ đệ này, thần đệ khẳng định sẽ điều tra ra nguyên nhân.”

Lê Huỳnh Kha khoác bộ áo của kẻ hiền lành, đứng ở trung gian khuyên giải, lại hết mực vì Thái Hòa đế vì hoàng thất mà suy tính một chút tư lợi cũng không có.

Lão già này đúng là kẻ có tâm kế. Giao sự tình cho hắn, nếu hắn làm khó dễ từ bên trong, quan hệ giữa mấy huynh đệ Lê Hữu Quân phỏng chừng càng thêm căng thẳng.

Nhưng thật bất ngờ, Thái Hòa đế nhịn xuống cơn tức giận, nói.

“Trẫm tin tưởng cách làm người của Hoàng đệ, việc này giao cho Hoàng đệ làm đi.”

Nói xong, Thái Hòa đế cho gọi Nghiêm công công, bãi giá đi Tiêu Viên điện.

Lê Huỳnh Nhâm tiến lên cùng Thái Hòa đế sóng vai đi phía trước, cách một khoảng xa với mấy người Lê Hữu Quân đi phía sau. Suốt dọc đường chỉ nghe thanh âm cười đùa chuyện vãn của hai người đi trước, còn mấy người đi đằng sau không hề mở miệng nói chuyện.

Lê Hữu Quân nắm chặt tay thê tử. Khi hai người ở cùng một chỗ thì ăn ý vô cùng, có đôi khi không cần mở miệng đã có thể biết được người kia nghĩ gì.

Tiêu Viên điện đèn đuốc sáng trưng, oanh ca yến hót, hàng loạt vũ công đang lay động ca vũ đẹp tuyệt đến khiến người ta say mê.

Tiếng đàn của nghệ nhân cung đình chỉ thoang thoảng dịu nhẹ nhưng lay động lòng người, mỗi giai điệu đều có thể dìu người nghe vào cảnh mơ màng. Một ít đại thần nghe nói Nhâm Vương hồi Kinh để hiến vật quý, nên ai nấy đều cố gắng đến tham dự dạ yến, xúm đông xúm đỏ quanh Nhâm Vương ôn chuyện ngày xưa.

Hà Bảo Ngân bưng chén rượu nhấp một ngụm nhỏ, rượu ngon thuần chất từ từ thấm vào trong ruột.

Lê Hữu Quân gắp một miếng thịt nướng vào bát nàng, nói.

"Thân thể nàng còn chưa có khoẻ không thể uống rượu, vẫn nên ăn nhiều đồ ăn thì hơn..."

Hà Bảo Ngân đã lâu không được uống rượu, chép chép miệng, đáng thương làm nũng.

"Ta chỉ uống một ly này thôi... Nha... Nha..."

Lê Hữu Quân bị bộ dáng làm nũng đáng yêu của nàng hạ gục, nhanh chóng thoả hiệp.

"Chỉ một ly thôi đấy..."

"Chỉ một ly..."

Hà Bảo Ngân tinh nghịch nháy nháy mắt một cái lại cẩn thận nhấp một ngụm rượu nho nhỏ.

"Vương gia, người thấy Nhâm Vương này thế nào?”

Dù sao, Hà Bảo Ngân vẫn cảm thấy cái vị Ngũ hoàng thúc người này đáng phải đề phòng cao độ.

“Vị Hoàng thúc này khi còn trẻ đã có tiếng ngoan độc.”

Lê Hữu Quân nhanh mắt nhìn thấy mèo nhỏ nào đó vụng trộm rót thêm rượu liền đoạt chén rượu trong tay nàng đi.

"Đã nói chỉ uống một ly..."

Hà Bảo Ngân tiếc nuối nhìn theo cái ly rượu nhỏ của mình. Nhưng nàng nhanh chóng bỏ qua, chớp chớp mắt tò mò nhìn Lê Hữu Quân.

“Nghĩa là sao?”

Lê Hữu Quân đút cho nàng một cái đùi gà, biết nàng tò mò hỏi cái gì, hắn chỉ tùy ý nhấp một ngụm rượu, nói.

"Nàng ăn hết cái đùi gà này ta liền kể..."

"Được..."

Hà Bảo Ngân sảng khoái đáp ứng, sau đó rất không chú ý hình tượng mà nhanh chóng giải quyết đùi gà.

(còn tiếp)