[Xuyên Nhanh] Tra Nam Tẩy Trắng

Chương 184: TG8: Luận Phương Pháp Cùng Trà Xanh Chung Sống. (14)



Kỉ Tình nói làm là làm, sau khi trở về, liền lập tức thuê người xây dựng một tòa biệt phủ trong rừng đào, đồng thời, còn dứt khoát đem cả ngọn núi đều mua xuống.

Bởi vì Kỉ Tình ra tay hào phóng, không hề tiếc tiền, nên tiến độ xây dựng của biệt phủ có thể nói là nhanh đến mức không tưởng nổi. Chỉ mới hơn nửa tháng, cũng đã hoàn thành xong.

Biệt phủ xây dựng vô cùng hào khí, thoáng đạt, bởi vì biết Lục Dạ ưa thích ngắm phong cảnh bên ngoài, y còn đặc biệt vì hắn mà xây dựng một tòa lầu cao, để hắn có thể dễ dàng đứng ở bên trên, quan sát phong cảnh xung quanh.

Bởi vì muốn cho Lục Dạ có một cuộc sống tốt nhất, Kỉ Tình có thể nói là đem hắn sủng ái tận trời. Nô tỳ, cận vệ không hề thiếu, bất kể là ăn, mặc, đi lại, toàn bộ cũng đều là dùng hàng tốt nhất!

Biệt phủ ở giữa rừng đào, mỗi một ngày đều có thể nhìn thấy cánh hoa rơi đầy trời, điểm xuyến vào trên tuyết trắng phủ kín thiên địa, căn bản là chẳng khác gì thế ngoại đào nguyên.

Chỉ có điều, giống như Lục Dạ nói, nơi này xác thực là rất không yên ổn. Chỉ vừa mới dọn vào ba ngày, biệt phủ liền đã bị yêu tà ghé thăm không dưới năm lần, nhưng không ngoại lệ, toàn bộ đều bị Kỉ Tình giải quyết.

“Làm sao có thể? Ngươi chẳng phải chỉ vừa mới tấn thăng quỷ vương không lâu sao? Thực lực của ngươi vì sao lại có thể cường đại như vậy được…”

Bị Kỉ Tình dùng món đồ đen kịt, quái lạ gì đó nhẹ nhõm đập bay, Hắc Xà liền không khỏi kinh sợ gầm thét, cũng không khống chế được nữa mà biến trở về nguyên hình là một con mãng xà dài hơn trăm thước, vảy rắn sáng bóng, đen tuyền, hình thể so với thùng nước còn phải thô hơn một vòng.

Nguyên hình vừa hiện, thân rắn của Hắc Xà trong nháy mắt liền đã đụng đổ không biết là bao nhiêu gốc đào. Lúc này, trên người nó, cũng đều là vô số vết thương máu me đầm đìa.

Đè xuống đau đớn, đầu rắn to lớn của nó liền đã cấp tốc nâng lên. Hai viên xà nhãn to lớn cũng đã dựng ngược, mang theo âm tàn nhìn chòng chọc vào biệt phủ khí phách, hào nhoáng trước mặt.

Chỉ là, ngay khi lưỡi rắn đỏ ngòm của nó chỉ vừa mới đưa ra khỏi miệng, vang lên tiếng ‘tê tê’ quái dị, thì trước mặt nó cũng đã đột ngột thoáng qua một đạo hắc ảnh. Thậm chí, còn chưa kịp để nó định thần, đối phương liền đã nhấc tay, trong tích tắc đem nó tiễn đến Tây Thiên.

Ở bên cạnh, đã sớm chết lặng với loại chuyện này, sau khi Kỉ Tình đem yêu đan của Hắc Xà moi ra, đám hộ vệ cũng liền đã nối đuôi nhau đi tới, quen đường quen nẻo thu thập tàn cuộc, đồng thời, lại đem da rắn lột ra, treo lên trước sơn quan.

Như vậy, hiện tại, trước cửa sơn quan cũng đã trưng bày được rất nhiều vật lưu niệm, tỉ như một bộ da rắn, một xâu nanh sói, áo choàng của một vị quỷ thần,…

Đây là đang ngang nhiên thông cáo cho toàn thể yêu ma quỷ quái đang ngấp nghé trái tim của Lục Dạ rằng : kẻ nào không sợ chết thì cứ việc xông tới, bọn chúng liền sẽ là kết cục của các ngươi.

Về phần người của triều đình, chỉ là một đám phàm nhân. Sau lần đầu tiên thấy Kỉ Tình đại phát thần uy liền đã bị dọa cho mất mật, ngay cả dũng khí nói chuyện với y cũng đều không có, càng đừng nói chi là tiến đánh.

Thậm chí, vị hoàng đế nhát gan sợ chết kia, còn vì muốn bình ổn Kỉ Tình mà phong cho y chức vị hộ quốc đại pháp sư gì gì đó.

Nhưng đối với chuyện này, Kỉ Tình từ đầu tới cuối đều chỉ giữ vững thái độ bàng quan. Lúc này, y cũng đã mang theo yêu đan to gần bằng nắm tay trẻ con kia mang vào biệt phủ, dưới sự hành lễ của thị nữ.

“Này, tư thái gϊếŧ yêu của đại nhân vừa rồi thật sự là quá kinh diễm đi, bây giờ nghĩ lại, ta vẫn còn cảm thấy tim đập thình thịch đây.”

“Đúng vậy, nhưng đáng tiếc, đại nhân lại đối với nữ nhân không có hứng thú, mà chỉ cưng chiều một mình tiểu công tử, nếu không, ta đã sớm tự mình tiến cử.”

“Nói đi cũng phải nói lại, đại nhân đối xử với tiểu công tử thật sự là quá tốt rồi đi. Nếu ta có thể nhận được nửa phần sủng ái như vậy, cho dù có nằm mơ thì cũng sẽ cười tỉnh.”

“…”

Phía sau, âm thanh xì xào của đám tỳ nữ vẫn văng vẳng bên tai, Kỉ Tình cũng đã ngừng chân trước cửa phòng của Lục Dạ, không chút do dự đem cửa đẩy mở, bước vào trong.

Chỉ có điều, ngàn vạn không ngờ, ánh vào mắt y lại sẽ là một tràng cảnh như vậy.

Lục Dạ cư nhiên lại đang nôn ra máu!

“Khục…khụ khụ…Ngươi trở về rồi…” Nhìn thấy Kỉ Tình, Lục Dạ liền cấp tốc ngẩng đầu, trên khóe môi cùng khăn tay thì đều vẫn còn đang dính đầy máu. Sắc mặt của hắn so với thời gian trước, đơn giản là thay đổi đến làm người không nhận ra.

Sắc mặt tái xanh, không chút huyết sắc, gương mặt lại càng hốc hác, gầy gò, cả người thoạt nhìn suy yếu đến mức tựa như chỉ cần một ngọn gió cũng sẽ có thể bị thổi bay.

“Ngươi lại ho ra máu nữa rồi?” Trở tay đem cửa phòng đóng lại, Kỉ Tình liền bước nhanh đến bên người Lục Dạ, vội vàng từ trong ngực áo rút ra khăn tay, giúp hắn lau sạch vết máu trên khóe môi.

Kỳ thực, kể từ ngày đầu tiên dọn vào trong biệt phủ, thân thể Lục Dạ liền đã xuất hiện vấn đề. Thì ra, năng lực chữa trị gần như nghịch thiên của hắn cũng không phải là không có đánh đổi. Mỗi một lần sử dụng năng lực này, sinh cơ và thọ mệnh của hắn liền sẽ không ngừng trôi đi.

Mà biện pháp duy nhất giúp hắn ‘tục mệnh’, đó chính là hấp thụ tinh hoa trong yêu đan của yêu quái.

Chỉ có điều, theo hiện tại đến xem, biện pháp này tựa như đã không còn diệu dụng nữa. Bởi vì rõ ràng hai ngày trước, y cũng đã đem yêu đan của lang yêu đưa cho hắn ăn, nhưng tình trạng cơ thể của hắn vẫn như cũ không có khởi sắc gì nhiều.