Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Tới Rồi

Chương 97: Khi Mạt Thế Đến (12)



Khi tên to con đầu trọc ném quả cầu sét về hướng Kiều Lăng Dương, trong một giây Kiều Lăng Dương đã duỗi tay tiếp được.

Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, quả cầu sét bỗng biến thành quả bóng kim loại, đang bay về phía tên to con đầu trọc.

Năng lực của dị năng hệ kim là khi đụng phải một đồ vật, có thể biến nó thành đủ loại hình dáng, như vũ khí lạnh, hay vũ khí nóng.

Về hiệu quả sức chiến đấu, dị năng này rất cường đại. Cho dù là Lê Viện có bàn tay vàng, thực lực cũng chỉ bằng Kiều Lăng Dương, có thể thấy được hắn như con cưng của thiết lập thế giới này. Mà nghề nghiệp của hắn lại là bác sĩ. Khả năng này không những có thể lấy để chiến đấu, còn có thể hỗ trợ. Chờ đến khi dị năng của hắn trở nên cường đại hơn, có thể biến các loại đồ vật trong tay thành các loại máy móc, ví dụ như máy trị liệu trong bệnh viện, đó mới là chân chính tạo phúc cho toàn nhân loại.

Khi quả bóng kim loại sắp lao trúng, tên đầu trọc vội vàng né tránh. Nhưng quả bóng như mọc thêm mắt, vẫn luôn di chuyển theo sau tên đầu trọc.

"Đừng tới đây! Đại ca em sai rồi! Tha cho em đi, đại ca."

Những người khác nghe tiếng động nhìn sang, liền trông thấy một màn khiến cho người yếu tim bị liệt dương. Chứng kiến quả bóng lao vào đầu tên to con, máu tươi văng khắp nơi.

Lê Viện nhướng mày, nhìn về phía Kiều Lăng Dương: "Đây không phải năng lực cấp một?"

"Ừ, tôi cấp hai." Kiều Lăng Dương hào phóng thừa nhận.

"Chúc mừng." Lê Viện nâng môi.

"Cùng vui." Khóe miệng Kiều Lăng Dương nhếch lên. "Dị năng hệ hỏa cũng cấp hai chứ?"

Nghe thấy cuộc đối thoại của Kiều Lăng Dương và Lê Viện, những người khác rốt cuộc cũng biết đã chọc phải ổ kiến. Bọn họ không dám ra mặt vì tên đầu trọc, vốn dĩ mọi người cũng chỉ có quan hệ lợi ích, không đáng vì một tên biến thái mà đắc tội người ta.

"Cứu cứu chúng tôi... Cầu xin mấy người... Cứu chúng tôi..." Cô gái ban đầu làm vẫn động pít-tông đột nhiên chạy tới, hướng về phía Kiều Lăng Dương.

Đây giống kiểu nữ sinh thanh thuần bạch liên hoa, hẳn là hoa hậu giảng đường của trường học nào đó.



Trên người cô ta mặc chiếc váy trắng đã nhiễm bùn, không có máu. Bùn hẳn là bị dính phải khi làm vận động pít-tông vừa rồi. Lại nhìn cô ta tuy rằng có chút tiều tụy, nhưng tình trạng cũng không tệ lắm, hiển nhiên là được bảo vệ rất khá. Đương nhiên còn có một điểm quan trọng nhất -- cô ta không mặc quần lót.

Đừng hỏi tại sao cô biết.

Khi cô ta vồ lại đây, giữa bắp đùi chảy xuống một lượng lớn tinh dịch, vị tanh nồng càng rõ ràng hơn trong không khí.

Kiều Lăng Dương tránh sang bên cạnh, vẻ mặt ghét bỏ khiến cô gái khổ sở.

Cô gái ngồi xổm xuống, oa một tiếng khóc lớn.

"Rõ ràng là mấy người có năng lực, vì sao không cứu chúng tôi? Chẳng lẽ mạt thế đến rồi, lòng người lạnh nhạt đến vậy sao?"

"Cô cần chúng tôi cứu sao?" Lâm Lâm nhanh mồm nhanh miệng, nói thẳng. "Không phải cô cam tâm tình nguyện hả?"

Mấy bác sĩ nam vốn dĩ còn có chút không đành lòng, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, tức khắc thu liễm vẻ không đành lòng trong mắt.

Đúng vậy! Tuy khi bắt đầu có giãy giụa một chút, nhưng sau đó rõ ràng đã chấp nhận. Nếu đây là lựa chọn của cô ta, tại sao bọn họ phải cứu?

Vừa rồi, chỉ cần cô ta kiên trì một chút, để cho bọn họ thấy sự 'không tình nguyện' của mình, bọn họ chắc chắn sẽ ra tay.

"Mạt thế không dễ sống, cho dù là dị năng giả cũng không chắc có thể sống đến ngày mai. Không ai có nghĩa vụ hay trách nhiệm tới bảo vệ cô. Cô muốn tiếp tục sống sót, giữ được tôn nghiêm, vậy chỉ có thể tự trở nên cường đại." Kiều Lăng Dương nhàn nhạt nói.

"Tôi chỉ là một người bình thường." Thiếu nữ ủy khuất.

"Các đồng đội của tôi đa số cũng là người thường. Nhưng bọn họ không chịu khuất phục. Dọc đường đi bọn họ vẫn luôn giết zombie." Kiều Lăng Dương thờ ơ: "Cô tự giải quyết cho tốt."