Xuyên Nhanh Công Lược

Chương 136: Câu dẫn thiếu soái cấm dục (31)



Chiều hoàng hôn khi ánh mặt trời vừa khuất sau những ngọn núi,bước vào mùa hạ tuyết đã ngừng rơi từ rất lâu rồi,toàn bộ không gian được bao phủ bởi màu vỏ quýt ấm áp,thu đi đông tới,chớp mắt đã tới tháng 5.Cơn mưa đầu hè vừa dứt nước còn đọng lại trên hàng cỏ xanh mướt,và lá cây vừa đâm chồi nảy lộc.Trên bầu trời những đám mây trắng đang nhẹ trôi đi theo gió, từng đàn chim di cư bắt đầu bay đi trở lại...

Bầu không khí thôn trang vắng vẻ,từng con đường mòn đá sỏi kéo dài vào tận trong thôn, những người nông dân cày bừa đã về sớm từ lâu.Chỉ còn lác đác vài đứa nhỏ nô đùa dí nhau chạy vòng quanh,tiếng cười nói giòn giã tiếng va chạm leng keng của chén đũa và mùi thơm của thức ăn sào nấu trên bếp,từng căn nhà gỗ đều nô nức vui đùa quây quần bên nhau sau một ngày làm việc lao động mệt mỏi.

Không tivi không điện thoại thế nhưng vẫn chẳng hề ảnh hưởng đến mọi người,sau bữa cơm tối họ thường tụ tập ra trước sân nói chuyện phiếm.Các cụ già thì kể chuyện xưa cho các cháu nhỏ nghe,tất cả mọi người ăn bánh uống trà,cắn hạt dưa tán gẩu với nhau,một ngày bình yên cứ tĩnh lặng trôi qua như vậy đấy.

Hạ Hầu Khiêm nắm tay Mễ Lạc Tranh, dạo bước trên đường sỏi mà trở về căn nhà gỗ thuê được trong thôn,dù đã cố ăn mặc giản dị như bao người nhưng ngoại hình hai người qúa mức nổi bật cho nên đã thu hút vô vàn ánh mắt của thôn dân bên đường.

Không có săm soi kì thị,không có ghét bỏ khinh khi,họ thân thiện hoà đồng giơ tay lên tiếng chào hỏi họ.Nắm tay nhau chậm rãi từng bước dọc theo con đường lát đầy đá sỏi,ánh chiều tà bao phủ khắp nơi hoạ thành hai cái bóng thật dài trên đường.

Cuối con đường là một căn nhà gỗ nhỏ hai tầng mới tinh,phía xa xa trước nhà là một cái hồ nước xanh biếc rộng lớn mọc đầy hoa sen đua nhau nở rộ,dọc theo hai bên hồ là những cây liễu và khóm hoa phất phơ trước gió.Hàng rào căn nhà được tạo thành bởi những thanh gỗ sẽ tạo đỉnh nhọn sơn màu trông cực kì đẹp mắt, một bên sân là dàn nho xanh mơn mởn nặng trĩu thành chùm, bên còn lại được chia làm hai nữa vừa trồng rau và đầy đủ loại hoa,sân thật sự lớn dù trồng đủ thứ nhưng vẫn còn chỗ cho hai cây cổ thụ cao,dưới tán cây là một cái xích đu hoa mỹ quấn đầy những dây leo.

Nó khác hẳn với những ngôi nhà mộc mạc đơn điệu trong thôn,ánh đèn trang nhã ấm áp màu vàng cam chiếu sáng khắp sân vườn và căn nhà.

"A Khiêm,hôm nay em thật sự rất vui!"

"Anh cũng vậy!" nam nhân âu yếm ôn nhu xoa đầu thiếu niên đang ôn chầm lấy cánh tay mình,dù không nói ra nhưng chỉ cần nhìn vào mắt nhau họ liền biết đối phương muốn gì bởi cả hai đã qúa hiểu nhau rồi.

Mở cửa bước vào lên lầu hai của căn nhà cùng nhau tắm rửa,gió mát xuyên qua cửa sổ vừa mở cuốn theo hương thơm của lúa non,vừa đúng 6 giờ thì hai bà thím với nước da ngăm sách theo làn tre đứng trước cửa gọi bọn họ,là tới giao cơm cho bữa tối họ đã đặt,bốn món mặn đặc sản và một nồi canh gà hầm thuốc bắc thơm ngon.Mễ Lạc Tranh cảm ơn trả phần tiền còn lại cho họ,rồi im lặng cùng nhau dùng bữa.

Bàn vuông bày đầy thức ăn nóng hôi hổi,hai người thoải mái ngồi cạnh nhau,tiếng hát hí kịch truyền thống đều đều phát ra từ chiếc đài radio màu đỏ nhỏ cạnh bàn kia.

Im lặng cười tươi ngắm nhau thật lâu,không son phấn trang điểm, hay xịt nước hoa đắt tiền vẫn không mảy may ảnh hưởng đến khuôn mặt xinh đẹp của Mễ Lạc Tranh.Dưới ánh đèn vàng hoạ lên ngũ quan tinh sảo nhu hoà,nước da trắng mịn tựa như đậu hũ lụa non,cánh môi đỏ nhỏ liên tục khép mở vì uống canh gà.Dù bên nhau đã lâu nhưng anh vẫn không hề thấy chán, cảm xúc danh cho không hề thay đổi,có chăng là ngày càng yêu nhau thương nhau hơn mà thôi,vẫn cứ như thế... vui vẻ hạnh phúc khi thấy nhau.

Mỗi khi cậu nở nụ cười đều sẽ khiến nốt ruồi lệ chí nơi mí mắt trở nên sinh động hơn hẳn,nhất là mỗi khi tâm trạng vui vẻ cười đặc biệt nhiều, cả người tựa như mê dược toả hương,khiêu khích châm chọc nam nhân ôm lấy mà thương.

Hạ Hầu Khiêm chậm rãi mơn trớn đầu tóc cậu, đôi mắt đong đầy ý cười hạnh phúc,phảng phất dường như không có thứ gì có thể lọt vào mắt anh ngoại trừ người thiếu niên trước mắt này.

"Đình nhi"

"Dạ??" Cậu quay lại nhìn,vẻ mặt hoang mang mang chút ý cười khiến tim anh tan chảy mền nhũn cả ra.

"Không có gì chỉ là anh thích kêu vậy thôi!" Hạ Hầu Khiêm lắc đầu cười nói.

Mễ Lạc Tranh vừa nghe liền bĩu môi mà bấu nhẹ vào tay anh,giở giọng trách cứ mà vờ mắng "Anh này thật là...rảnh rỗi không ăn cơm đi trêu chọc em làm cái gì chứ hả?"

"Ừ anh biết lỗi rồi,không chọc em nữa nữa...ăn cơm song đi anh đưa tới chỗ này ngắm sao đẹp lắm"

"Thật hả??" cậu nhìn anh ngờ vực hỏi

"Dĩ nhiên rồi,ngoan mau dùng bữa đi!"

"Đã rõ thưa Thiếu Soái!"

"Haha cái đồ ngốc này!"

Như được tiêm máu hồi sinh Mễ Lạc Tranh với tốc độ sấm rền gió cuốn, một hơi giải quyết sạch sẽ toàn bộ thức ăn trên bàn.Súc miệng nhai thêm viên kẹo bạc hà cho thơm miệng rồi lại nắm tay, theo anh tới nơi này.

Là một đồng cỏ đầy hoa xanh mướt trước sân nhà,hai người ngồi xuống lưng cậu đối diện được anh ôm trọn vào lòng,Hạ Hầu Khiêm nhìn cậu nhoẽn miệng cười.Trông thấy anh vậy chợt tâm cậu bình tĩnh hẵn,Mễ Lạc Tranh im lặng anh cũng không mở miệng lên tiếng,tuy không nói gì nhưng cậu hiểu rõ nguyên nhân nào chắc đơn giản thế này đâu? Qủa nhiên anh rất mau đã lên tiếng nói "Đình nhi,anh thực sự rất yêu em,yêu em rất nhiều em có hiểu không?"

Tim cậu bỗng chốc nãy lên từng nhịp *thình thịch* liên hồi, sao tự nhiên lại nói mấy câu tỏ tình sến sẩm thế này? nguyên mấy ngày nay mỗi khi rãnh rỗi anh đều sẽ làm hành động tỏ tình tương tự,không ôm thì hôn,ngay cả cỏng rồi làm t*ình cũng đều hơn ngày thường gấp bội lần.Nói tuy nhiều nhưng vẫn làm cậu ngượng ngùng muốn chết,còn chưa mở miệng thì đã bị anh giành lên tiếng trước "Sao em lại không nói gì vậy? em yêu anh mà đúng không?"

Bỗng dưng chặn họng khiến cậu tức không thốt nên lời,chu môi phồng má hờn dỗi nhìn anh, bẵng thêm một hồi mới quăng ra một câu "Yêu! dĩ nhiên là yêu rồi!! có anh mới không yêu em ấy,hứ! "

Hạ Hầu Khiêm nhướng mày bày ra vẻ mặt vô tội "Nào có đâu! anh yêu em như thế nào em còn không hiểu được sao? chỉ là tự dưng tò mò muốn hỏi chút thôi chứ anh có nói là không yêu em đâu??"

Cậu trừng mắt giận dỗi quay đầu không thèm nhìn anh,trăng tròn lên cao chiếu sáng cả mặt hồ,văng vẳng trong không gian là tiếng chim cú kêu,tiếng ếch còn có cả tiếng côn trùng bò sát nhỏ nữa.Thi thoảng còn có vài con cá nảy lên bắt mồi,khiến bọt nước bắn tung toé.Hạ Hầu Khiêm nhìn thiếu niên lại bắt đầu giở tính trẻ con thì ý cười trên mặt càng sâu,sỡ dĩ rời Thượng Hải về đây là có dụng ý riêng, bao gồm cả việc dẫn cậu ra đây đều ngắm sao đều được tính toán cả rồi.Nếu khiến cậu bây giờ giận dỗi bỏ đi thì còn tính toán cái gì nữa? bụng dạ ủ mưu bật cười,hôn mạnh lên má cậu một cái rõ vang "Thôi nào,đừng giận anh nữa được không?"

Bị anh hôn đến đỏ cả da mặt,cố mím môi cười hừ lạnh nói "Tạm tha cho anh,không có lần sau đâu đấy!"

"Được được,anh hứa mà,yêu em nhiều như vậy sao nỡ lòng chọc giận em chứ."

Dù không phải lần đầu tiên nghe nhưng tim vẫn nảy lên thật mạnh,hôm nay anh tõ tình hơi bị nhiều rồi đấy! rốt cuộc là có dụng ý riêng gì dó đúng không? trực giác mách bảo cậu rằng chuyến đi lần này không đơn giản chỉ là một kì nghĩ dưỡng,tuy yêu nhau đã lâu thế mà cảm giác phảng phất như vừa mới hôm qua.Kiếp này và rất nhiều kiếp trước nữa bọn họ đều ở bên nhau,mỗi khi cậu gặp khó khăn nguy hiểm anh đều sẽ ra tay giúp đỡ,che chở bảo ban cậu. Đành rằng mỗi ngày đều ôm hôn nhưng Mễ Lạc Tranh vẫn chưa cảm thấy đủ,cậu muốn nhiều hơn thế nữa.Hạ Hầu Khiêm lẳng lặng xiết chặt vòng tay ôm lấy thiếu niên trước mặt.

Mễ Lạc Tranh đương lúc phiêu phiêu ngắm cảnh thì bên tai chợt vang lên tiếng hát,chất giọng trầm ấm của anh đem bài tình ca cổ nhân truyền lại phát huy đến cực hạn.Êm dịu xuôi tai sưởi ấm con tim vốn đã nóng bỏng hừng hực, từng câu từng chữ phổ thành lời ca bày tỏ tình yêu của mình với đối phương.

Ven bờ sông chập chờn đầy rẫy những con đom đóm,chợt sáng rồi chợt tắt,giống như một ngôi sao nhỏ trên bầu trời đêm như những đốm lửa lập loè trôi nổi.Từng con đom đóm phát ra ánh sáng vàng kim rực rỡ, tựa như đèn lồng thu nhỏ lúc trung thu đua nhau đốt nến giữa đêm khuya vắng lặng.

Chợt cậu thầm nghĩ,thời gian có thể vĩnh viễn dừng tại thời khắc hạnh phúc này được không? lúc con tim loạn nhịp,nơi mà không có bất cứ thứ gì có thể làm phiền họ,dù biết sau này rất có thể sẽ xa nhau nhưng cậu không quan tâm,thời gian hiện tại mới là thứ đáng trân trọng nhất.

Cậu không nhìn thấy ở phía sau lưng Hạ Hầu Khiêm dường như có điều muốn nói,mấp máy môi mấy lần ngượng ngùng rồi lại thôi chợt có vài con đom đóm lượn lờ trước mặt họ.Mễ Lạc Tranh thích thú ngắm nhìn,vội vàng đưa tay chụp lấy nhưng không thành,ấy vậy vẫn không ảnh hưởng đến tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp của Mễ Lạc Tranh.

Bỗng nhiên một con đậu lại trên ống tay áo, Mễ Lạc Tranh nhìn nó rồi lại quay sang anh cười tươi hỏi "A Khiêm xem này...đom đóm đẹp thật đó"

"Ừ rất đẹp,nhưng vẫn không sánh bằng em!" Hạ Hầu Khiêm khàn giọng mà nhướng mày trêu ghẹo.

"Anh này! sao dạo gần đây toàn trêu chọc em không vậy?"

"Haha" anh không đáp chỉ nhìn cậu rồi lên tiếng cười.

Vốn là con người đa sầu đa cảm,chợt thấy đom đóm bay khắp nơi mà lòng dạ rối bời.Mi mắt run rẫy chớp chớp ngẹn ngào hỏi "A Khiêm anh nói thử xem...nếu mai này chúng ta già rồi ra đi thì liệu linh hồn có biến thành đom đóm không nhỉ? cứ mỗi mùa hè đều sẽ xuất hiện giống như thế này thì tốt biết bao...vĩnh viễn...vĩnh viễn sẽ không bao giờ biến mất!"

Hạ Hầu Khiêm khẽ " ừ "một tiếng đáp.

Vừa dứt lời anh đột nhiên há miệng ngậm lấy vành tai cậu,hơi thở nóng rực vờn quanh khiến lồng ngực cậu phập phồng vì kích động,đỏ mặt quay lại định cảnh cáo thấy anh đang nở nụ cười thật tươi nhìn cậu, ánh mắt ôn nhu và đong đầy tình cảm,vẫn chưa kịp hỏi thì anh lại giành lên tiếng trước "Gả cho anh nhé? được không?" vừa nói Hạ Hầu Khiêm vừa lấy từ tảng đá sau lưng ra một hộp vuông nhỏ được đan lát bằng trúc xanh mởn,trông nó thập phần giản dị mộc mạc nhưng khi nằm gọn trong bàn tay to lớn của anh thì lại giống như trân bảo hiếm có cần nâng niu vậy,rất thích hợp,rất hài hoà.

Trái tim trong lồng ngực hai người lúc này đều không hẹn mà điên cuồng nhảy lên.

Mễ Lạc Tranh ngơ ngác nhìn anh từ trong chiếc hộp lấy ra một chiếc nhẫn bạc gắn đầy kim cương nhỏ xinh,nhìn thẳng mắt cậu ngữ điệu ngập ngừng nói "Lần đầu tiên cầu hôn anh cũng không biết làm thế nào mới gọi là lãng mạn...anh là quân nhân đầu óc vốn đơn giãn,tính tình thì cục mịch khô khan...anh lớn hơn em nhiều như vậy...anh sợ em sẽ chê anh,bởi em căn bản thực sự rất tốt.Một con người xinh đẹp hoàn hảo như em lại yêu anh...anh...anh sợ em chịu thiệt thòi...vốn dĩ định sẽ bày ra khung cảnh cực kì lãng mạn cầu hôn em,nhưng anh nghĩ mãi cũng không biết nên làm thế nào...chỉ có thể đưa em tới đây rồi cầu hôn như thế này...anh sợ nếu bản thân mình chậm chân thì em sẽ bị người khác cướp đi mất..."

"A Khiêm..."

Mễ Lạc Tranh sụy mũi ngẹn ngào,vành mắt ửng đỏ chực chờ khóc.Cậu vốn dĩ không hề nghĩ tới rằng mục đích hôm nay thực sự là như thế này sao? anh cầu hôn cậu thật rồi,mặc kệ xã hội lúc này mà tiến bước bên nhau.

"Ngoan,đừng khóc anh thương!" nói rồi liền hôn nhẹ lên mí mắt Mễ Lạc Tranh,đoạn bỗng nhiên đứng dậy lùi ra một khoảng rồi bỗng nhiên tới trước mắt cậu qùy xuống một chân nói "Bạch Á Đình,lấy anh nhé được không?"

Nước mắt cậu dồn nén bấy lâu,lúc này liền vì lời nói của anh mà lã chã rơi xuống,cậu không kìm nén được nữa rồi.Nam nhân mà cậu yêu thương anh ấy đang qùy trước mặt cầu hôn cậu,thử hỏi trong tình cảnh này mấy ai nhịn được đâu chứ?

"Hạ Hầu Khiêm anh suy nghĩ kĩ chưa? em kiêu căng tùy hứng,hay khóc nhè lại thích mè nheo làm nũng...thích được cưng chiều...tình tính trẻ con lại không hiểu chuyện,lấy về sẽ rất mệt mỏi...anh suy nghĩ kĩ chưa hả?" Mễ Lạc Tranh nức nở nói.

Lời cậu nói ra hoàn toàn là thật lòng,cho dù là ở kiếp nào cũng sẽ như vậy thôi.Ngoại trừ việc gương mặt xinh đẹp hơn người ra thì có cái gì tốt đâu chứ?

Giàu cũng không giàu bằng anh,tài năng sức lực lại càng khỏi nói,một con người hoàn mỹ giỏi giang như anh lại chọn lựa lấy cậu thực sự không cần suy nghĩ thêm sao?

Kiếp này sẽ không hối hận đấy chứ?

"Việc cầu hôn này anh đã suy nghĩ rất lâu rồi, anh muốn sau này mãi mãi ở bên em...muốn cùng em thức giấc mỗi ngày...vậy nên..Á Đình! giao phó tương lai cho anh nhé...được không?" anh ôn nhu cười mà lo lắng nhìn cậu,đôi tay to lớn hơi run lên vì sợ hãi,anh sợ cậu sẽ từ chối bản thân mình...dù biết cả hai yêu nhau nhưng vẫn rất sợ chuyện ngoài ý muốn gì đó sảy ra.

Ngoại trừ việc gật đầu và khóc ra, thì căn bản không có lời nói nào có thể diễn tả tâm trạng hạnh phúc của Mễ Lạc Tranh ngay lúc này.Anh cầm lấy tay cậu đeo nhẫn vào ngón áp út,ghé môi rồi nhẹ nhàng hôn lên nó.Chiếc nhẫn rất vừa tay,kết hợp với làn da trắng nõn hồng hào,từng ngón tay bé xinh mềm mại giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy.

Đương lúc Mễ Lạc Tranh chăm chú ngắm nhìn nó thì cả người chợt ngã ra sau,Hạ Hầu Khiêm trực tiếp nằm đè lên hôn lấy môi cậu,hôn cả gương mặt ngập tràn nước mắt,từng chút từng chút mà nhẹ nhàng âu yếm hết thảy.Đầu lưỡi trơn mềm linh hoạt quấn lấy nhau,hai người cứ thế ôm hôn giữa bầu trời đêm đen đầy sao sáng...dưới sự chứng kiến của những con đom đóm đáng yêu rạng ngời.