Xuyên Nhanh Công Lược: Ký Chủ Đừng Hắc Hoá

Chương 111: Mỹ nhân lụa đỏ khép hờ: Thê chủ, động phòng đi 26



Chỉ là, bất ngờ luôn nằm ngoài dự tính của mọi người.

Không chờ được đến ngày chiêu binh, trấn nhỏ lại phải chịu tai ương diệt trấn.

Ngày hôm ấy, cung tiễn phi đầy trời, ngọn lửa vàng rực cháy lên.

Trong đêm khuya, trấn nhỏ sức nóng tăng vụt như bay, bên ngoài tiếng mọi người hò hét chói tai chạy đi.

Mộ Ngôn vụt mở mắt ra, ánh lửa đỏ rực phả lên mặt cô.

Khói lửa bịt bùng, chỉ hít vào một cái, cô đã ho sặc sụa.

Mộ Ngôn từ trên giường ngồi dậy, cô giật giật ngón tay, cả người không phát ra nổi sức lực, cô nhíu mày.

Quý Lan Âm rõ ràng cũng nhận ra không ổn, vừa mở mắt, đã nhìn thấy ngoài phòng ánh lửa bịt bùng.

Thế lửa lan ra phi thường nhanh.

Quý Lan Âm tích tắc từ trên giường lủi dậy, cháy rồi!

Hắn níu tay áo Mộ Ngôn bên cạnh.

Lại chạm phải ánh mắt Mộ Ngôn, Mộ Ngôn miệng giật giật, "Trốn đi."

Bên ngoài có rất nhiều tiếng bước chân đi đến.

Tiếng bước chân dần đến gần căn phòng, Quý Lan Âm mặt trắng bệch đi, có ngốc cũng hiểu nổi là tình huống gì.

Hắn y theo Mộ Ngôn nói, nhanh chóng từ trên giường bò dậy.

Không nói một lời, thế nhưng trực tiếp cõng Mộ Ngôn lên.

Mộ Ngôn cũng không nói nhiều, nhỏ tiếng bảo Quý Lan Âm cập sát cạnh cửa, trong tay cô không biết từ nơi nào cầm lấy một cây côn.

Mấy bóng người dần dần tới gần, cuối cùng cửa phòng bị đá văng ra.

Mộ Ngôn tay mắt lanh lẹ, thoắt cái cho hai người hai côn lên mệnh môn.

Lực cũng không nhỏ, nện thẳng lên huyệt vị của hai người nọ.

"Bịch."

Hai người ngã xuống, nương ánh lửa, Mộ Ngôn và Quý Lan Âm nheo mắt nhìn, là hai hắc y nhân với thanh đao đẫm máu.

"Chạy."

Gần như chỉ một chữ, Quý Lan Âm liền chạy vèo ra ngoài.

Bên ngoài có rất nhiều hắc y nhân đang tra xét từng gian phòng một.

Trông vẻ là bọn họ muốn đồ trấn, một người sống cũng không buông tha.

Mộ Ngôn từ trên người Quý Lan Âm bước xuống, ôm ngực bình tĩnh một lát, sau đó dắt tay Quý Lan Âm nhanh chóng trốn ra ngoài.

Thành công né khỏi mấy hắc y nhân.

Đầu ngón tay Quý Lan Âm hơi lạnh, lần đầu tiên trông thấy cảnh tượng như thế.

Mộ Ngôn và Quý Lan Âm còn ở trong nhà địa chủ, không mất bao lâu thì gặp Hoàng Diệp Toàn cả người đầy máu đang chống chọi với hắc y nhân.

Hắc y nhân nọ võ công ở trên Hoàng Diệp Toàn, không quá mấy chiêu, Hoàng Diệp Toàn trên người đã tăng thêm vài vết thương.

Mộ Ngôn xoay người muốn đi, lại vừa vặn đối mặt với hắc y nhân đang cầm thanh đao chỉa vào cô.

Bốn mắt nhìn nhau.

Mộ Ngôn im lặng một phút, giơ tay lên cao, tỏ vẻ mình thần phục.

*

Đồ trấn là có mục đích.

Mà Mộ Ngôn, Hoàng Diệp Toàn và Quý Lan Âm vừa khéo chính là ba người cuối cùng còn tồn tại.

Hoàng Diệp Toàn bị thương khắp người, hơi thở thoi thóp.

Nằm ở một bên.

Trấn nhỏ mịt mùng ánh lửa, mấy hắc y nhân gác đao lên cổ Mộ Ngôn và Quý Lan Âm.

"Hỏi ngươi mấy câu..."

Tiếng nói trầm đục khàn khàn, từ miệng một nữ nhân vọng lại.

Mộ Ngôn vẫn không nhúc nhích, mấy lưỡi đao này sắc bén vô cùng, tùy tiện chạm một tý cũng sẽ rạch một đường.

Người cầm đầu mở ra bức họa.

Mặt trên họa là một nữ nhân huyền y mặc bào.

Đúng là Thẩm Bạch.

"Từng gặp người này chưa?" Giọng nữ lạnh băng vang lên.

Mộ Ngôn không chút xíu ngập ngừng nào, gật đầu.

Tên cầm đầu vốn định giết Mộ Ngôn, nhưng nào ngờ, Mộ Ngôn lại gật đầu.

Tên cầm đầu mắt sáng lên, "Ả ta hiện giờ ở đâu?"

Mộ Ngôn liếc liếc thanh đao đặt trên cổ cô.

Tên cầm đầu ngầm hiểu, phẩy phẩy tay, cho người thu đao lại khỏi cổ Mộ Ngôn.

"Phải nói cho rõ ràng rành mạch."

Tên cầm đầu nhướng mày, nhìn về phía Quý Lan Âm, "Đó là phu lang của ngươi, nhưng thật ra khuynh quốc khuynh thành..."