Xuyên Nhanh: Bạo Quân Hung Hãn Sủng Ái Ta

Chương 8



Mới đầu Dạ Quân còn nhẹ nhàng khiến cho nơi đó của nàng từ từ tiếp nhận hắn. Nhưng càng về sau, hắn thao tác càng ngày càng nhanh khiến Vũ Tình trở tay không kịp.

Nàng ưỡn người lên, ánh mắt còn ngấn lệ. Hai má vì chịu sự kích thích quá độ khiến nó trở lên mê hoặc hơn bao giờ hết. Người ta thường nói nữ nhân khi ở trên giường là quyến rũ nhất quả nhiên là không sai vào đâu được.

Trong mắt Dạ Quân, Vũ Tình hiện tại không khác gì vưu vật, là bảo bối, là tâm can của hắn. Hắn phải luôn nắm gọn nàng trong tay để nàng không có cơ hội vuột khỏi hắn.

Nghĩ đến cảnh nàng ở dưới thân nam nhân khác không ngừng quyến rũ, không ngừng bộc lộ những điều mà chỉ có hắn mới được nhìn thấy là hắn lại trở bên hung hãn hơn.1

Vật to lớn không ngừng thâm nhập u động nhỏ hẹp. Trong không gian tràn ngập mùi hoan ái đến đỏ mặt tía tai. Vũ Tình dùng hai chân kẹp chặt lấy eo của Dạ Quân,mồ hôi trên trán nàng tua ra. Khuôn miệng nhỏ nhắn không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ khiến nam nhân phải động tình.

" A..ha...a...đau...hoàng thượng...ngài..chậm....chậm thôi..."

Dạ Quân nhìn thấy nàng như như thế thì vô cùng thỏa mãn, hắn dùng hết sức, đâm thẳng vào nơi sâu nhất. Hắn như con ngựa bị mất dây cương, cứ vừa rút ra một chút rồi lại đâm mạnh vào làm Vũ Tình trở tay không kịp.

Nàng chỉ có thể ôm chặt, móng tay khẽ cào nhẹ lưng của Dạ Quân nhưng đâu có ăn thua gì. Hết cách, nàng cắn một phát rõ đau vào vai của Dạ Quân nhưng sức nàng chỉ có thế là cùng. Một người từng chinh chiến sa trường như Dạ Quân đâu để tâm.

Từng đợt, từng đợt như những cơn sóng mạnh táp thẳng lên bờ. Vũ Tình như những lá chắn mỏng manh vì không chịu được được những đợt sóng sử dội đó mà trôi lềnh đềnh.

Không sau, Vũ Tình thực sự không còn nghĩ được điều gì nữa. Đầu óc của nàng hoàn toàn trống rỗng, chỉ kiên cường bấu chặt lấy tấm lưng trần của Dạ Quân để không bị xóc.

Nàng không tự chủ được mà bật ra những tiếng đầy ma mị.

" A...ha...a...ha...ha..."

Tiếng thở dốc đầy ma lực khiến chúng nô tì đứng canh ngoài cửa cũng phải động tình. Các nàng đâu muốn chứng kiến cảnh như vầy, nhưng âm thanh ấy cứ không ngừng lọt vào tai các nàng đó chứ. Thật oan uổng mà.

Dạ Quân nâng cằm nàng lên, hôn dồn dập.

Vũ Tình sao có thể chịu được những công kích này. Nhưng nàng có thể thắng được hắn cũng như thắng được dục vọng nguyên thủy của bản thân mới là lạ đó.

Nàng chỉ có thể không ngừng tiếp nhận, hơi thở của hai người như hòa làm một. Ngay khoẳng khắc này, nàng biết, nàng hoàn toàn không còn đường lui.

" Ưm....mmm...um...."

Dạ Quân vẫn không ngừng thao túng nơi u động ướt át kia. Mỗi lần đến là mỗi lần chạm vào nơi sâu nhất, nàng không chịu được nữa rồi...nàng....không..ổn.

" A...ha...hoàng thượng..ta sắp...sắp..."

Hắn nghiêng người nhìn nàng, bỗng nổi hứng muốn trêu chọc nàng một chút. Lập tức dừng lại, hắn có thể nhẫn lại được.

" Hửm? Nàng sắp thế nào?"

Vũ Tình như bị dội một gáo nước lạnh, nàng sắp thế nào mà còn không biết ư? Hắn chắc chắn là đang trêu nàng, đã đến nước này mà vẫn còn tâm trạng thế nữa thật là đến chịu.

Đã đến này nàng chỉ có thể dùng cách này thôi.

" Hoàng thượng...thần thiếp không có chịu đựng được"

Vừa nói, nàng nhìn hắn bằng ánh mắt câu dẫn. Bất kì ai đều không thể chịu được trước ánh mắt này, nhưng hắn là ai chứ? Hắn đường đường là vua mà không chịu nổi cảm dỗ này sao? Thật nực cười.

Thấy tâm Dạ Quân vững chắc như núi, không có dấu hiệu lay đổ Vũ Tình bỗng trở trên bạo gan hơn bao giờ hết. Nhảy chồm lên người Dạ Quân, ép cho Dạ Quân nằm xuống giường. Ngồi lên cơ thể săn chắc của hắn. Ánh mắt nàng nhìn hắn trở nên vô cùng tà mị.

Dạ Quân thấy vậy thì hắn híp đôi mắt hẹp dài của mình, nhìn vào mắt Vũ Tình. Âm thanh không lớn nhưng để nàng có thể nghe thấy.

" Vũ Tình...nàng làm như thế...có biết hậu quả thế nào không?"

- -