Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 395: Gương Vỡ Lại Lành (55)



Edit: Kim

Hệ thống nói: “Nhiệm vụ lần này ngươi làm khá tốt.”

Hắn ít phải nhắc nhở đi nhiều, trước kia đứa trẻ này động một chút là lại ca ca, ca ca.

Nam Chi lại nói: “Mạn Nhi thật sự hài lòng sao, nàng bị người ta nói là giết cha nha.”

Không phải Nam Chi không biết, cô nghe thấy có rất nhiều người lớn nói như vậy sau lưng cô.

Hệ thống nói: “Đây là chuyện không thể tránh khỏi, cắt đứt huyết thống đương nhiên sẽ gây ra hậu quả như vậy, nguyên chủ chỉ muốn sống cùng mẹ.”

“Cũng không muốn nhìn thấy mẹ buồn bực không vui.”

Phó Văn Âm và Cao Chiêm sống cùng nhau, giống như một màn trình diễn, khoe hạnh phúc mỹ mãn, nhưng mà, làm sao biết được cảm xúc thật trong lòng.

Thậm chí còn phải tự nói với chính mình, bọn họ yêu nhau, vô cùng yêu nhau, là đang hạnh phúc, mới có thể ở thời điểm thanh tỉnh không quá thống khổ.

Nam Chi ôm gấu bông ngủ rồi, ngủ một giấc dậy, tinh thần tràn trề, bỏ tiền xu vào trong chai, còn dùng tay lắc lắc một hồi, leng keng leng keng.

Lại tưới nước cho hạt giống, sao tới bây giờ mà hạt giống còn chưa nảy mầm, vẫn là một hạt giống đen sì.

Có phải là hạt giống này đã hỏng rồi không, thật sự khiến người ta nản lòng.

Nam Chi hỏi hệ thống: “Có khi nào hạt giống sẽ vĩnh viễn không thể nảy mầm không?”

Hệ thống: “Không biết, không biết khi nào nảy mầm, không biết sẽ mọc ra cái gì, cái hạt giống này là một bí ẩn.”

Nam Chi: “Wow, hạt giống ngầu quá nha, ta nhất định sẽ trồng ra.”

Nam Chi lại hy vọng mà tưới nước cho chậu hoa, linh dịch tràn đầy tới nỗi đất không thể hấp thụ hết được.

Hệ thống: “Đừng tưới nữa, hạt giống bị thối bây giờ.”

Lúc này Nam Chi mới ngừng tưới nước, còn lẩm nhẩm lầm nhầm nói với hạt giống: “Hạt giống mau nảy mầm, mọc ra đóa hoa xinh đẹp, ngươi là tuyệt nhất.”

Hạt giống có phải tuyệt nhất hay không thì không biết, nhưng ngươi tưới nước như vậy, đối với hạt giống mà nói, thật sự không ổn.

Hệ thống: “Nhìn xem thu hoạch lần này đi.”

Số hiệu: 1

Họ tên: Quý Nam Chi

Tuổi: 3

Cấp bậc: Sơ cấp

Điểm tích phân: 500+500

Điểm kinh nghiệm EXP: 2100



Giá trị linh hồn: 100

Giá trị mị lực: 90+5

May mắn: 60+5

Trí tuệ: 55+5

Thể lực: 25+5

Danh vọng: 1200+500

Công đức: 2200+300

Kỹ năng: Oa oa oa (Người lớn không thể làm lơ tiếng khóc của trẻ em.), nói là làm ngay ( cấp thấp: mang bản chất miệng quạ đen, có tỷ lệ giết chết quân địch, nhưng cũng có tỷ lệ giết chết quân ta, có thể thăng cấp.), trật tự giả cấp thấp (quy tắc của trật tự nằm ở sự thành lập và hủy diệt).

Danh hiệu vinh dự: Thiên Sơn Đồng Mỗ, Đứa con hoang dã của bầu trời (Hướng đi hoang dã là hành trình trở về tâm linh và là hành trình tìm về cội nguồn.), Ngôi sao nhỏ (Một ngày nào đó, ngôi sao vừa nhỏ vừa đen này sẽ tỏa sáng lấp lánh, lộng lẫy bắt mắt.), Người gần gũi động vật (Có thể đến gần động vật, có thể xoa dịu động vật đang hung hãn với tỷ lệ nhất định.)

Vật phẩm: Bí kíp võ công thất truyền (xuất hiện ở vị diện võ thuật cấp thấp, thật rác rưởi, thật thô sơ!), gấu bông nhỏ (Đồ chơi của trẻ con, gánh vác đủ loại cảm xúc của trẻ con.)

Nhiệm vụ giả Quý Nam Chi hoàn thành nhiệm vụ vị diện, mức độ hoàn thành 100%, đạt được 500 điểm tích phân, 20 điểm thuộc tính, 500 điểm danh vọng( Giết cha được cả thiên hạ biết), 300 điểm công đức (Tích lũy từ thế giới trước)

Nam Chi hoàn toàn không có cảm giác đối với mấy số liệu này, khô khốc, chỉ là có thể đổi được linh dịch để tưới hoa.

Đồ vật bán trong thương thành, Nam Chi xem cũng không hiểu, giống như đi vào siêu thị, không biết nên mua cái gì, đơn giản là không mua.

Cô căn bản không cần ăn cái gì cả, Nam Chi nhìn tay của chính mình, nói với hệ thống: “Ca ca, ta đã lớn hơn rồi sao?”

Hệ thống: “…… Lớn, lớn hơn một chút.”

Căn bản không nhìn ra.

Đứa trẻ nói lớn thì lớn đi, ngàn vạn lần đừng đối đầu, giảng đạo lý với cô.

Nam Chi nghe thấy lời hệ thống nói, lập tức vui vẻ, trước kia bị Thận thúc vỗ vào đầu, cho nên, trẻ con không thể bị đánh vào đầu, sẽ thu nhỏ, không thể cao lên được.

Nam Chi đột nhiên nhớ tới một việc, nói với hệ thống: “Ca ca, lúc trước ngươi nói ta có thể nhìn thấy ngươi, ca ca, ta có thể nhìn thấy ngươi không?”

Nam Chi nghĩ đến chuyện có thể nhìn thấy hệ thống ca ca, liền rất hưng phấn, ca ca trông như thế nào?

Hệ thống dừng một chút nói: “Xuất hiện một chút trục trặc, tạm thời vẫn chưa gặp được, đợi sau đi.”

Nam Chi a một tiếng, vô cùng thất vọng, tại sao lại như vậy được, Nam Chi nói với hệ thống: “Ca ca, ta muốn khóc, ta không vui, ta muốn khóc, (nếp nhăn 12╥﹏╥)o.”

Hệ thống:……

Hắn nói lời thấm thía: “Chi Chi, ngươi đã làm mấy cái nhiệm vụ, ngươi đã là một người thành thục rồi, không nên hở một tí là khóc, như vậy không phù hợp với thân phận của ngươi.”

Nam Chi vươn đôi tay nhỏ ra, năm ngón tay vừa ngắn vừa nhỏ, vô cùng non mịn, vô cùng tự tin nói: “Ca ca, ta vẫn là một đứa trẻ, trẻ con có thể khóc, ca ca, ngay đến khóc mà ngươi cũng không cho ta khóc, ca ca, ngươi quá xấu rồi.”

Hệ thống:……

Hệ thống chỉ có thể đồng ý: “Đúng, đúng, ngươi vẫn là một đứa trẻ, có thể khóc.” Khóc to lên, đừng có ngừng.



Đứa trẻ khóc thút thít thật sự làm người ta bực bội.

Khó trách khi mới bắt đầu, cái hệ thống kia nhìn thấy là trẻ con, cuống quýt bỏ chạy, sợ phải tiếp nhận một đứa trẻ.

Nhiệm vụ giả là trẻ con, sao có thể làm nhiệm vụ được?

Thật to đầu nha!

Không biết tới khi nào, đứa trẻ này mới có thể lớn lên.

Nhiệm vụ tiếp theo, hệ thống quyết định chọn kỹ một chút, khiến đứa trẻ thành thục một chút.

Hệ thống hỏi: “Muốn làm nhiệm vụ không?”

Nam Chi đùa nghịch với gấu bông: “Làm nha, ca ca, có thể mang theo gấu bông nhỏ không, ta muốn mang theo nó.”

Lông xù xù, ôm cảm thấy rất thoải mái, rất ấm áp.

Hệ thống không có trực tiếp cự tuyệt, mà nói: “Xem tình huống thế nào đã, nếu là thế giới hiện đại, ta truyền cho ngươi, nếu là một thế giới không phù hợp, không thể xuất hiện.”

Nam Chi không có khóc nháo, ngoan ngoãn nói: “Được, ta nghe ca ca.”

Sau một trận choáng váng, Nam Chi tiến vào một khối thân thể, bên tai nghe thấy ‘bang’ một tiếng, ngay sau đó truyền tới một trận đau đớn, Nam Chi kêu lên một tiếng, theo bản năng che chỗ đau lại.

Nam Chi mở to mắt, nhìn thấy một tỷ tỷ xinh đẹp, nhưng nàng ta nhíu chặt mày, trong tay cầm một cành liễu, tức giận nhìn mình.

Nam Chi:……

Sao ngươi lại đánh ta?

Nam Chi phát hiện mình đang quỳ, đầu gối tê dại, rất đau, cô muốn đứng lên, nhưng lại bị cái tỷ tỷ xinh đẹp kia quát to: “Quỳ xuống, không được đứng lên.”

Nam Chi:……

Ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy, sao lại có thể nói ra lời lạnh lùng như vậy?

Nam Chi khóc thút thít nói: “Đầu gối ta đau quá, ta nhớ rồi.”

Tỷ tỷ xinh đẹp kia nhìn đầu gối Nam Chi, hỏi: “Ngươi biết sai chưa?”

Không biết, ta vừa mới tới!

Nam Chi cúi đầu yếu ớt nói: “Ta biết sai rồi.”

Lúc này sắc mặt nữ tử mới tốt hơn một chút, vươn tay ra nâng Nam Chi dậy, thay cô xoa xoa đầu gối, động tác nhẹ nhàng, giống như tràn đầy thương xót.

Nhưng Nam Chi nghĩ tới bộ dạng đánh người của nàng ta, lại rất mê mang.

Cái tỷ tỷ này là ai?

Tại sao lại đánh người?