Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 371: Gương Vỡ Lại Lành (31)



Edit: Kim

Nam Chi cầm tiền đi mua bánh bao cho bọn Cẩu Đản, chơi một lúc lâu mới trở về nhà, vừa trở về đã nhìn thấy dì cả đang quỳ gối khóc sướt mướt trước mặt mẹ.

Nam Chi đi đến, hỏi: “Mẹ, làm sao vậy?”

Phó Văn Phán nhìn thấy cháu gái, lập tức nói: “Mạn Nhi, ngươi mau cứu dì cả.”

Nam Chi mờ mịt, “Ta chỉ là một đứa trẻ mà thôi.”

Phó Văn Phán cảm thấy thật hết chỗ nói mà chớp mắt một cái, ngươi vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng những việc ngươi làm không phải những việc một đứa trẻ làm.

Phó Văn Âm đẩy tay tỷ tỷ ra, nó thẳng: “Ta bất lực, tỷ cũng đừng tới tìm ta nữa.”

Phó Văn Phán không nhịn được nói: “Chúng ta là tỷ muội, chúng ta là người thân, ngươi thật sự máu lạnh vô tình như vậy sao, bọn họ muốn giết ta, nếu không cứu Cao Chiêm ra, bọn họ sẽ giết ta.”

Phó Văn Âm không nhịn được quát: “Tỷ tìm ta thì có ích lợi gì, ta có thể cứu được Cao Chiêm ra sao, là hắn làm sai, Hoàng Thượng hạ lệnh, chẳng lẽ phải cãi lại ý chỉ sao?”

“Ô ô ô……” Phó Văn Phán khóc thành tiếng, trong lòng tràn ngập bi ai không cam lòng, nàng ta tìm mọi cách tính kế, thật vất vả mới có thể trở thành phu nhân thế tử hầu phủ, bây giờ thì sao, bây giờ hầu phủ đã không còn.

Tại sao lại như vậy, đó là hầu phủ nha, sao có thể không còn.

Phó Văn Phán chỉ trích muội muội: “Tại sao ngươi phải làm như vậy, chỉ cần ngươi đồng ý tốt đẹp ở lại hầu phủ, Cao Chiêm sẽ đối xử tốt với ngươi, sẽ bồi thường cho ngươi, ngươi lại một hai phải làm như vậy, nếu không cáo ngự trạng thì đã không xảy ra những chuyện này.”

“Tất cả đều là do ngươi dựng lên, rõ ràng là ngươi yêu Cao Chiêm, bây giờ Cao Chiêm cũng yêu ngươi, tại sao ngươi lại làm những việc này, khiến nhiều người phải chịu liên lụy như vậy?”

Phó Văn Phán cực kỳ hối hận, hối hận vì trước kia giả mạo thân phận của Phó Văn Âm, nếu không có chuyện giả mạo, Cao Chiêm và Phó Văn Âm có thể ân ân ái ái, nàng ta cũng có thể chiếm được chỗ tốt, cho dù có không ở hầu phủ hưởng thụ vinh hoa phú quý, nhưng quen biết hầu phủ, là có thể gả vào một gia đình tốt.

Hầu phủ cây lớn rễ sâu bị bại trận đến mức trở thành dân thường, thậm chí năm đời còn không được thi khoa cử, thật sự đã bị hủy hoại hoàn toàn.

Bây giờ, nàng ta là thê tử của Cao Chiêm, cũng phải chịu liên lụy, nghĩ đến việc con cái mình tương lai không thể thi khoa cử, liền vô cùng tuyệt vọng.

Đừng nói là một huyện lệnh nhỏ, nàng ta bây giờ còn không thể làm hậu viện của một huyện lệnh nhỏ.

Trước kia vì thân phận phu nhân thế tử hầu phủ, nàng ta và Phó Văn Âm đấu đá như chọi gà, bây giờ cái thân phận phu nhân thế tử hầu phủ cũng không còn, biến thành cái dạng này.

Không được, nàng ta muốn hòa li, nàng ta không thể bị Cao gia liên lụy được, bây giờ Cao gia nghèo đến mức kêu leng keng, tất cả của cải không còn lấy một mảnh.



Nàng ta không thể chịu khổ được.

Sau khi hòa li xong, lại tìm tới chỗ Phó Văn Âm, ít nhất bây giờ Phó Văn Âm cũng có nhũ nhân cửu phẩm, có như thế nào thì vẫn sống tốt hơn dân chúng bình thường.

Phó Văn Phán nghĩ thông suốt rồi, vội vàng chạy đi, để lại hai mẹ con ngây ngốc trong gió, Nam Chi hỏi: “Nàng ta tới đây làm gì vậy?”

Phó Văn Âm lắc đầu, “Ta không biết.”

Phó Văn Phán chạy về tiểu viện Cao gia, đi thẳng vào vấn đề nói với hầu phu nhân: “Ta muốn hòa li.”

Hầu phu nhân biết thói đời bạc bẽo, trà lạnh người đi, nghe thấy lời Phó Văn Phán nói, bà ta cười lạnh, “Không phải ngươi vẫn muốn làm con dâu Cao gia sao, sao bây giờ lại không muốn làm nữa.”

Phó Văn Phán xé rách da mặt, “Ta là muốn làm phu nhân thế tử hầu phủ, không phải là con dâu Cao gia, Cao gia đã thành ra như vậy, thế hệ sau không được thi khoa cử, còn cưới con dâu nhằm nối dõi tông đường làm cái gì.”

“Làm càn.” Hầu phu nhân tức giận, dữ tợn tràn ngập sát khí nhìn Phó Văn Phán, Phó Văn Phán hoảng sợ.

Nhưng nghĩ đến việc bây giờ mẹ chồng đã không còn là hầu phu nhân cao cao tại thượng, nàng ta nói thẳng: “Ta cứ nói, bây giờ Cao gia đã trở thành như vậy, ai muốn làm con dâu nhà các ngươi, nếu không phải vì vinh hoa phú quý, ai mới muốn đi lấy lòng người mẹ chồng độc ác như bà.”

“Ngươi, ngươi……” Hầu phu nhân tức giận muốn chết, giơ tay lên đánh về phía Phó Văn Phán, Phó Văn Phán bắt lấy cổ tay bà ta, đẩy thật mạnh, hầu phu nhân loạng choạng, vô cùng khiếp sợ, “Ngươi dám, ngươi dám đẩy ta.”

“Sao ta lại không dám, bà tưởng rằng bà còn là phu nhân hầu gia sao, tỉnh lại đi, Cao gia đã thua rồi.” Phó Văn Phán còn trẻ, hầu phu nhân không phải là đối thủ của Phó Văn Phán.

Một giọng nói khàn khàn vang lên, “Đúng, Cao gia đã suy tàn, nhưng vẫn có đủ sức để giết ngươi.”

Phó Văn Phán cả kinh nhìn thấy cha chồng đứng ngoài cửa, từng là Tuyên Uy hầu, giờ khắc này không còn quyền lực, trông ông ta già đi rất nhiều, giờ khắc này ông ta đang âm trầm nhìn Phó Văn Phán.

Phó Văn Phán tức giận nói: “Các ngươi dựa vào cái gì mà không buông tha cho ta.”

Người từng là hầu gia nói: “Chỉ muốn hưởng giàu sang phú quý, không muốn chịu khổ, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy.”

Phó Văn Phán không nhịn được nói: “Nhưng ta ở hầu phủ của các ngươi có được hưởng phúc gì, lúc nào các ngươi cũng khinh thường ta như một con chó, có đồ gì cũng không được chia.”

Hầu gia mặc kệ Phó Văn Phán, Phó Văn Phán tức chết rồi, hạ nhân trong nhà đã bị đưa đi, đưa tới nơi môi giới, mọi việc trong nhà đều phải tự làm.

Chuyện cạn lời nhất chính là, tất cả mọi việc đều tới tay Phó Văn Phán.



Phó Văn Phán là theo đuổi quyền lực, nhưng mà bây giờ, lại phải hầu hạ nhiều người như vậy, hơn nữa hầu phủ còn có tới vài phòng nữa, bởi vì oán hận chuyện Cao Chiêm đã làm, căn bản không tới hầu hạ phu thê hầu gia.

Lão phu nhân đã tới phòng khác sinh sống, càng khiến cho đại phòng trở nên tiêu điều.

Cho dù hầu gia có không ít thứ nữ, thứ tử, nhưng vấn đề là, bây giờ con vợ lẽ cũng không thể thi khoa cử, đã không còn tiền đồ, thứ nữ càng không thể gả cho gia đình tốt.

Tất cả những điều này đều là do Cao Chiêm, thê tử và con gái của Cao Chiêm gây ra.

Các ngươi ầm ĩ, các ngươi yêu nhau thắm thiết, nhưng vấn đề là, có rất nhiều người vì tình yêu của các ngươi mà liên lụy.

Thời điểm hầu phủ vinh quang, bọn họ là một thể, có chịu khổ vẫn có thể đồng lòng.

Họ tận hưởng cuộc sống phú quý nhờ vinh quang của hầu phủ.

Nhưng những chuyện này cũng không ảnh hưởng tới việc bọn họ đổ hết tội lỗi lên người một nhà Cao Chiêm.

“Thứ gì vậy, thối quá!”

Nam Chi bị mùi hôi thối làm cho tỉnh lại, cô mở mắt ra, nhìn thấy mẹ đang bị một người nắm lấy, người nọ đứng cạnh cửa sổ, xuyên qua ánh trăng, mơ hồ nhìn thấy bóng người cao lớn.

“Mẹ.” Nam Chi để chân trần chạy xuống khỏi giường, hô: “Ngươi thả mẹ ta ra.”

“Mạn Nhi, đừng qua đây.” Phó Văn Âm nôn nóng nói.

“Sao, Mạn Nhi không còn nhận ra ta nữa à?” Một giọng nói khàn khàn vang lên, thân hình Nam Chi dừng lại một chút, “Ngươi chạy ra ngoài, ngươi vượt ngục?”

Cao Chiêm thở dài, “Đúng rồi, ta không nỡ rời xa hai mẹ con các ngươi, cho nên ta ra ngoài gặp các ngươi.”

Nam Chi buột miệng nói: “Vậy thì không cần, ngươi ở trong đó cải tạo cho tốt, phấn đấu để được khoan hồng, sớm ngày ra tù.”

Ta đã xem rất nhiều chương trình phổ biến pháp luật, ta thuộc hết mấy lời thoại trong đó.

Cao Chiêm rơi vào trầm mặc, hắn nhìn chằm chằm vào con gái, thậm chí còn không biết đứa con gái này giống ai, hắn là người thận trọng, Phó Văn Âm cũng không phải người ồn ào.

Nam Chi nói: “Ngươi không được bóp cổ mẹ, ngươi buông ra.”

Cao Chiêm bắt cóc mẹ cô, Nam Chi có chút u sầu, cô là người luyện võ, sao có thể ngủ say như chết thế được.