Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 337: Sủng Thú (76)



Edit: Kim

Du Chiêu vô cùng mờ mịt nhìn đường huynh cùng người khác rời đi rồi, cũng không quay lại nhìn hắn lần nào đã đi rồi, để lại một mình hắn lẻ loi?

Trong lòng hắn tràn ngập dấu chấm hỏi, có quá nhiều vấn đề.

Du Chiêu mím chặt môi, xoay người đi rồi.

Có lẽ, Du Hạo đi theo bọn họ là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng mà, Hổ Nữu chưa bao giờ nghĩ tới việc thu nhận hắn, ngay đến hỏi một câu cũng không hỏi.

Cho dù là khách khí!

Cho dù trong lòng Du Chiêu thầm phủ định, nhưng hắn không thể không thừa nhận một chuyện, Hổ Nữu không thích hắn, thật sự không thích hắn.

Du Hạo đi theo phía sau hai người, như một cái tùy tùng nhỏ, một ít việc vặt đều là do Du Hạo làm, Du Hạo cũng không tức giận, rốt cuộc thì được che chở, cũng phải làm việc gì đó.

Ba người, thời gian một năm qua đi, một nửa thời gian là ra ngoài chơi, một ngửa thời gian là ngây người ở trong nhà, ở cùng Đại béo.

Du Hạo nắm chặt lấy thời gian này để tu luyện, Du Hạo cũng không ngờ tới sẽ có một ngày, mình sẽ được một con gấu chỉ đạo tu luyện.

Tuy rằng có bị nhắc nhở hai câu, nhưng đối với một người không có trưởng bối chỉ dạy như Du Hạo, vẫn rất trân quý.

Du Hạo biết Hành Long thường xuyên phải ra ngoài hành vân bố vũ, hắn là một vị tiên, vậy mà còn phải hành vân bố vũ cho người phàm, thật là kỳ lạ.

Biết được đây là công việc của Hành Long, Du Hạo lại lâm vào trầm mặc, hắn phát hiện, dường như những người tu đạo không có công việc gì, công việc duy nhất là tu luyện, không ngừng tu luyện, tu tới khi đạt cảnh giới mạnh nhất, tất cả vì tu luyện mà sinh ra, sau đó phi thăng thọ ngang trời đất.

Sau khi thọ ngang trời đất thì sao?

Du Hạo khen tặng Hành Long: “Long quân quả thật có tấm lòng từ bi.”

Hành Long liếc mắt nhìn hắn một cái, “Ta không nhận nổi lời khen ngợi này, đây là chức trách của ta mà thôi.”

Du Hạo cảm thấy, có thể làm tốt công việc của mình cũng rất đáng kính nể.

Hơn nữa Du Hạo cũng cảm nhận được, Hành Long cũng không hề không cam lòng khi đi hành vân bố vũ cho người phàm.

Một cái yêu thú, so với con người lại để ý tới người phàm hơn, cho dù hắn không có thiện ý với con người, nhưng hắn vẫn làm rất nghiêm túc.

Thiếu niên Du Hạo đột nhiên thở dài, cảm thấy mê mang trong giây lát, không biết cuộc đời này có ý nghĩa gì.

Là cùng Du Chiêu báo thù sao, trở thành tu sĩ cường đại, không bị người ta khinh nhục?

Đây là mục tiêu, nhưng sau khi cường đại rồi thì sao?

Nam Chi nghe thấy nỗi buồn rầu của Du Hạo, kinh ngạc nói: “Ngươi yếu như vậy, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì.”

Cũng giống như cô suy nghĩ, lớn lên rồi nên vào Thanh Hoa hay Bắc Đại vậy, chỉ cần nghĩ là có thể đạt được.



Du Hạo:……

Đứa nhỏ này thật sự biết cách làm người ta đau lòng nha!

So với cuộc sống ổn định của Du Hạo, Du Chiêu lại giống như một con sói hoang lang thang đi săn, ở thời điểm đi săn, toàn thân hắn dính đầy máu, đôi mắt sắc bén khát máu.

Thời điểm không thể kiên trì được, hắn lại nhìn về hướng của Bùi gia, sớm muộn gì hắn cũng giết Bùi Nghê Thường.

Bùi gia, Bùi Nghê Thường……

Trong cốt truyện, người vốn nên là hồng nhan tri kỷ là Bùi Nghê Thường, bây giờ lại trở thành người mà Du Chiêu muốn giết chết nhất.

Chờ đến khi Du Chiêu trở nên lớn mạnh rồi, Du Chiêu sẽ giết tới cửa.

Bởi vì chuyện này, Du Chiêu cũng biết giữa hắn và Hổ Nữu có khoảng cách rất lớn.

Dao nhỏ đâm xuống người, rất đau rất đau, Bùi Nghê Thường giết chết cha hắn, hắn rất hận.

Mà cha hắn giết chết mẹ Hổ Nữu, cũng giống như vậy.

Hắn cảm thấy không có gì, nhưng thực tế lại rất có gì, nếu Bùi Nghê Thường từ bi mà khiến hắn đi theo bên cạnh nàng ta, lại ra vẻ làm người tốt mà đối xử tốt với hắn.

Du Chiêu cảm thấy mình sẽ không thể chịu đựng được lấy một ngày, hắn sẽ trực tiếp thọc chết Bùi Nghê Thường.

Ngươi dựa vào cái gì!

Đúng vậy!

Hắn lại dựa vào cái gì!

Đến nỗi tìm Hổ Nữu báo thù, Du Chiêu cảm thấy mục tiêu này có chút khó, nơi đó có tiên nhân!

Đánh không lại, thật sự đánh không lại!

Chỉ là Bùi gia bị Du Chiêu ghi hận, bởi vì bị tiên quân náo loạn một hồi, khí thế của gia tộc đã yếu đi rất nhiều, một Bùi gia vẫn luôn cao cao tại thượng, trước mặt tiên quân, lại bị đánh cho hoa rơi nước chảy.

Hèn mọn giống như một gia tộc nhỏ, đồng thời, còn bị tiên nhân duy nhất trong thế giới này ghét bỏ, thanh danh của Bùi gia cũng trở nên kỳ quái.

Bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ.

Lại bị Du Chiêu ghi thù, tương lai sẽ bị Du Chiêu báo thù, tuy rằng bây giờ Bùi gia căn bản không để mấy người Du gia vào mắt.

Điều khiến Bùi gia quân tâm hơn là long quân, chỉ là một con rồng mà đã khiến Bùi gia ăn không tiêu, Bùi gia còn có sản nghiệp to lớn, tất nhiên sẽ không bất chấp tất cả mà đối đầu với long quân.

Hơn nữa Bùi gia còn chưa biết còn có một vị thần, bằng không, chỉ sợ hận không thể thu nhỏ mình lại, để đôi thần tiên kia đừng chú ý tới Bùi gia.

Mà kẻ đầu sỏ gây tội là Bùi Phồn Sinh, cho dù thực lực rất mạnh, nhưng vẫn bị Bùi gia gạt ra ngoài lề.

Mạnh thì thế nào, trước mặt tiên nhân không phải vẫn bị đánh thành chó sao, căn bản không có sức phản kháng.

Hơn nữa Bùi gia biến thành một mảnh phế tích, bị người ta chê cười, không phải là tại vì cha con bọn họ sao.



Sau khi Bùi gia trùng tu xong, cha con Bùi Phồn Sinh phải chuyển đến một cái sân viện xa xôi hẻo lánh hơn.

Tình trạng của Bùi Nghê Thường rất tồi tệ, hai lần lăn lộn đã khiến Bùi Nghê Thường sinh ra tâm ma.

Cả đời này nàng ta sẽ không thể chiến thắng được con hổ kia, không hề có một chút lòng tin nào.

Thậm chí còn không có cơ hội thứ ba.

Bùi Phồn Sinh xoa xoa lông mày, hắn tu luyện thuận buồm xuôi gió, chưa bao giờ thiếu một thứ gì, nhưng lại vì chuyện của con gái mà khiến Bùi Phồn Sinh rầu thúi ruột.

Hắn bất lực, dưới loại cảm xúc này, thực lực có khả năng chỉ dừng lại ở bước này, có thể bảo trì đã là không tồi rồi.

Nếu là trước đây, thì cũng cứ như vậy đi.

Nhưng trong lòng Bùi Phồn Sinh có mối hận, hắn muốn thành tiên, nhưng lại không thể trở thành tiên, điều này khiến Bùi Phồn Sinh tức giận cùng oán hận.

Trong lòng cảm thấy Thiên Đạo bất công.

Một con súc sinh như giao long cũng có thể đắc đạo thành tiên, tại sao con người lại không được.

Đến bây giờ, giới tu chân cũng còn chưa có tu sĩ nào có thể thành tiên, mà một con rồng, con súc sinh kia lại trở thành tồn tại duy nhất, tồn tại đặc biệt nhất.

“A, a a!” Bùi Nghê Thường lại một lần nữa chạy ra khỏi sân, tóc tai lộn xộn, vẻ mặt vô cùng sợ hãi, hiển nhiên là lại bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng.

Tuy rằng vết thương trên mặt đã được trị khỏi, không hề để lại một chút dấu vết, nhưng Bùi Nghê Thường thường xuyên cảm thấy vô cùng đau đớn, cảm giác có rất nhiều móc câu đâm vào da thịt nàng ta.

Bùi Phồn Sinh lập tức trấn an nàng ta, nói với nàng ta, có cha ở bên cạnh con, không ai có thể làm tổn thương đến con.

Sau chuyện lần trước, thậm chí Bùi Nghê Thường còn cảm thấy không thể tin tưởng được vào cha.

Có cha ở bên cạnh thì thế nào.

Con súc sinh kia vẫn còn sống, vẫn luôn tồn tại, chỉ cần con súc sinh kia còn tồn tại, nàng ta vẫn luôn phải sống trong lo lắng, đề phòng.

Con súc sinh kia còn có một con rồng cường đại hơn nữa bảo vệ, dựa vào cái gì, nó dựa vào cái gì?

Bùi Nghê Thường thực ghen ghét.

Khung cảnh đó vốn nên thuộc về nàng ta.

Nàng ta là thiên chi kiêu nữ của Bùi gia, muốn cái gì là có được cái đó, chỉ là sau khi gặp con tiểu súc sinh kia, nàng lại trở nên bất hạnh.

“Cha, cha, con muốn nó chết, làm nó chết đi.” Bùi Nghê Thường nhìn cha, “Cha, chỉ cần cha giết nó, con sẽ tin tưởng cha.”

Bùi Phồn Sinh:……

Dưới sự che chở của một tiên quân, giết chết một con Phong Dực Thần Hổ rồi trốn thoát là chuyện không thể nào.

“Con biết mà, con biết mà……….” Ánh sáng trong mắt Bùi Nghê Thường tối lại, chỉ còn lại sự im lặng chết chóc.