Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 309: Sủng Thú (48)



Edit: Kim

Giới tu chân đã xảy ra một chuyện lớn, đó là đệ tử có thiên phú nhất của Bùi gia, còn là con gái của Lăng Xương tiên nhân.

Có thể trở thành tiên nhân, có thể thấy được thực lực của Lăng Xương tiên nhân rất mạnh.

Thực lực càng mạnh, càng không dễ có được con nối dõi, người tu luyện vốn dĩ trường thọ, nếu còn có thể dễ dàng nhân giống giống như người phàm, vậy dân số của giới tu chân không phải sẽ bùng nổ sao!

Lăng Xương tiên nhân cũng chỉ có một người con gái như vậy, quả thực là bảo bối trong lòng bàn tay, nói hái sao trên trời về cho con gái cũng không phải nói quá, là một thiên chi kiêu nữ.

Nhưng bây giờ, thiên chi kiêu nữ lại bị một con yêu thú bắt đi rồi.

Hiện tại Bùi gia đã phát ra thông báo treo thưởng, chỉ cần tìm được Bùi Nghê Thường, Bùi gia sẽ hậu tạ, lại còn có thể đưa ra một yêu cầu mà Bùi gia có thể đáp ứng.

Nếu có thể cung cấp một chút tin tức về Bùi Nghê Thường, cũng sẽ được hậu tạ.

Nhìn phần thưởng mà hít thở không thông, chưa nói tới số lượng linh thạch khổng lồ, mà có được một phần nhân tình với Bùi gia, cũng vô cùng trân quý, một yêu cầu mà Bùi gia có thể làm được, nếu có thể gia nhập Bùi gia, vậy phát đạt rồi.

Tất cả các tu sĩ đều vô cùng hưng phấn, nếu may mắn tìm được Bùi Nghê Thường thì sao?

Nhưng đã hơn một tháng, nếu thật sự bị yêu thú bắt đi, khẳng định là đã bị yêu thú ăn mất rồi, một tháng, ngay cả đống phân cũng không còn nữa đi.

Có không ít người ôm may mắn tâm lý, đi tới Bùi gia nói một câu tin tức, chưa cần tìm được người, nói một câu tin tức cũng có thể có thù lao, quá sung sướng.

Nhưng chưa được bao lâu đã bị đánh đến không thể đứng dậy được, tu luyện giả có rất nhiều thủ đoạn khiến người ta nói thật, những người muốn lừa lấy thưởng đều bị đánh đến chết khiếp, làm những người khác cũng không dám nói bậy.

Chỉ có tin tức xác thực mới dám nói.

Có rất nhiều tu sĩ lên đường đi vào rừng rậm, dù sao cũng là yêu thú, rừng rậm chính là đại bản doanh của yêu thú.

Bầu trời phía trên các khu rừng đầy rẫy những tu sĩ bay qua, một số loài yêu thú trong rừng rậm gặp xúi quẩy, một số có thực lực cường đại có thể đánh đám tu sĩ co giò bỏ chạy, một số thực lực không đủ, trở thành tài nguyên cho tu sĩ.

Bùi gia gần như phái tất cả các đệ tử ra ngoài tìm kiếm khắp nơi, Bùi Nghê Thường vẫn còn sống, mệnh bài sinh mệnh của gia tộc vẫn còn sáng, nhưng rất mờ, hiển nhiên là khoảng thời gian này sống không được tốt.

Bùi gia buồn bực, Bùi Nghê Thường lần đầu tiên ra ngoài, đã gặp phải chuyện này.

Bùi gia nhìn người đang bị buồn bực bao phủ toàn thân là Du Chiêu, “Tốt nhất là ngươi nên cầu nguyện có thể tìm thấy Nghê Thường đi, nếu không thì ngươi, bao gồm cả gia tộc của ngươi, đều sẽ không có kết cục tốt đâu.”

Cho dù Du Chiêu có mạnh miệng không nói ra lai lịch của mình, nhưng Bùi gia vẫn có thể tra ra được.



Mặc kệ thế nào, yêu thú kia cũng là linh sủng của Du Chiêu, chuyện này khẳng định phải trách tới trên đầu Du Chiêu.

Chung quanh đều là người Bùi gia, hùng hùng hổ hổ, khiến Du Chiêu trông càng thêm cô độc lại bất lực, hắn chỉ có thể nắm chặt thanh kiếm trong tay, “Ta sẽ giết nó.”

Lão Tằng ở một bên nhìn Du Chiêu bị ức hiếp, khuôn mặt già nua của hắn run lên, nhưng cũng không thể làm gì.

Thực lực của lão Tằng ở Du gia có lẽ là rất mạnh, nhưng trước mặt Bùi gia, không khác gì một con kiến.

Hắn rất hối hận, nếu sớm biết tiểu súc sinh kia sẽ gây phiền toái lớn như vậy, hắn sẽ không mang tiểu súc sinh ấy về, lúc ấy nên giết chết.

Nghĩ kỹ lại thì cái chết của con Phong Dực Thần Hổ trưởng thành kia rất kỳ lạ.

Tiểu súc sinh kia có còn sống hay không, Du gia cũng không thể biết được, Du Tĩnh không thể cảm ứng được cổ thần thức kia, càng không thể phá hủy thần thức trong đầu tiểu hổ.

Toàn bộ Du gia đều ngơ ngác mờ mịt, đặc biệt là khi nhìn thấy Bùi gia đến gia tộc mình với bộ dạng bất thiện, mọi người trong Du gia đều cảm thấy lo lắng.

Nhưng mà Bùi gia cũng không làm cái gì, chỉ nói với Du gia một tiếng, nếu không tìm thấy người, Du gia sẽ biết hậu quả là như thế nào.

Du gia có thể làm thế nào bây giờ, bọn họ cũng không có cách nào, là từ trên trời rơi xuống một cái nồi to.

Có người trong lòng oán giận Du Chiêu đắc tội Bùi gia, có người trong lòng chửi mắng súc sinh kia.

Du Hạo biết được tin tức này, hắn có chút kinh ngạc, nhưng làm người ta ngạc nhiên đó là, hắn vậy mà lại rất bình tĩnh.

Bình tĩnh đến mức đến ngay cả Du Hạo cũng cảm thấy mình không bình thường!

Có lẽ là đã biết trước Du gia sẽ gặp phải họa diệt tộc, đã có thời gian chuẩn bị tâm lý, trong lòng đã sớm chấp nhận rồi.

Du Hạo bình tĩnh lại thản nhiên, nhưng người cha Du Hồng lại không hề bình tĩnh, bởi vì hắn đã coi tiểu hổ là trợ lực của Du Chiêu.

Nhưng bây giờ trợ lực biến thành lực cản, hắn thở dài một tiếng nói: “Vậy mà lại không có khế ước, lần này đại ca sơ suất rồi.”

Du Hạo chỉ nói: “Có lẽ là vì Chiêu đệ không muốn lập khế ước đi.”

Tiểu hổ kia dỗ Du Chiêu không lập khế ước, có lẽ, từ đầu nó đã muốn chạy trốn.

Chạy thì chạy, nhưng tại sao lại phải bắt Bùi tiểu thư đi, thật kỳ lạ!

Tiểu hổ vừa sinh ra đã bị đưa tới Du gia, tại sao lại kết thù với Bùi tiểu thư, có phải đã xảy ra chuyện gì không!



Trong mắt Du Hạo, một cái cả ngày chỉ biết nghĩ tới cơm khô, một bữa có thể ăn cả một chậu như tiểu hổ, có thể có suy nghĩ xấu xa gì chứ?

Cũng không biết Bùi tiểu thư kia đã làm cái gì, có khiến khiến tiểu hổ tức giận thành như vậy.

Có lẽ bắt Bùi tiểu thư đi là vì muốn Bùi gia giận chó đánh mèo lên Du gia.

Nhưng Du Hạo khó có thể tưởng tượng được tiểu hổ cả ngày chỉ nghĩ tới cơm khô, lại có thể tâm cơ như vậy.

Du Hạo cũng mặc kệ tiểu hổ nghĩ gì, bởi vì chuyện của Bùi gia, con cháu trong gia tộc đều rất sợ hãi, Du Hạo không thể không trấn an bọn họ, nói với bọn họ, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, hắn nhất định sẽ tận lực che chở cho bọn họ, giúp bọn họ chạy trốn.

Có lẽ vì Du Hạo quá bình tĩnh, hoàn toàn tương khắc với sự hoảng loạn của các thành viên khác trong gia tộc, mấy đệ tử cảm thấy an tâm hơn nhiều, đều bày tỏ muốn sát cánh với Du Hạo.

Du Hạo trấn an đám huynh đệ xong thì rời đi, nhìn thấy cha đang cau mày ngẩn người, hắn đi tới hỏi: “Cha, cha làm sao vậy?”

Du Hồng lắc đầu nói: “Thiên cơ trở nên mơ hồ không thể nhìn rõ, mọi thứ đã thay đổi.”

Du Hạo nói thẳng: “Thay đổi thì cứ thay đổi đi.”

Du Hồng thở dài nói: “Như vậy vận mệnh của Du gia cũng sẽ thay đổi.” Nếu quá mức, Du gia sẽ thật sự bị diệt tộc.

Thiên cơ trở nên hỗn loạn không rõ, ngay cả người cháu trai kia của hắn, người có tiên cốt cũng trở nên hỗn loạn, vận mệnh của mọi người đều trở nên mơ hồ.

Bởi vì có chút thay đổi, mọi thứ cũng phải thay đổi theo, con sông xuất hiện nhánh nhỏ, chảy về một hướng khác.

Về sự thay đổi này, không biết sẽ có bao nhiêu vận mệnh của con người thay đổi đâu, không biết!

Du Hồng nhìn tay của chính mình, lại nhìn con trai, một thiếu niên hăng hái khí phách.

Hắn không thể trơ mắt nhìn Du gia biến mất, vậy chỉ còn cách của hắn…….

Nếu Bùi gia thật sự muốn tiêu diệt Du gia, vậy hắn nhất định phải ra tay.

Du Hạo cảm thấy khí chất của cha mình đã thay đổi, hỏi: “Cha, cha làm sao vậy?”

Du Hồng lại khôi phục lại dáng vẻ thảnh thơi, “Không sao, chỉ là cảm thấy mọi việc trong thế gian thay đổi quá nhanh, giống như mây, ta thấy hình dáng của nó, nhưng mà, nó lại thay đổi hình dáng.”

Du Hạo:……

Nghe không hiểu lắm!