Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 293: Sủng Thú (32)



Edit: Kim

Du Chiêu chịu đựng nỗi đau thấu xương, sức mạnh tăng vọt, đạt thẳng tới Trúc Cơ, thậm chí còn thu hút thiên lôi.

Nam Chi chứng kiến cảnh bị sét đánh là như thế nào, đám mây kia giống như có mắt, có thể nhắm chuẩn đến mục tiêu, có muốn trốn cũng không trốn được.

Một tiếng gầm vang lên, tiếng sấm rền vang, tia lửa điện khắp nơi, Nam Chi nhìn mà cũng thấy đau đớn.

Sau này mình cũng phải bị sét đánh như vậy, thật khiến cho người ta sợ hãi.

Dưới sự chăm sóc của Du Tĩnh, Du Chiêu thành công vượt qua lôi kiếp, trở thành một tu sĩ cấp Trúc Cơ.

Cảm nhận được khí tức tỏa ra từ trên người Du Chiêu, trong lòng Nam Chi khóc hu hu, bây giờ cô không thể đánh lại hắn, cô tính toán đâu ra đấy bắt đầu tu luyện được nửa năm, kết quả lại gặp phải thứ trâu bò như Du Chiêu.

Con mẹ nó!

Nhưng mà, lần thăng cấp này của Du Chiêu cần phải rèn luyện rất nhiều thứ, Du Chiêu sẽ dừng lại ở cấp Trúc Cơ rất lâu.

Nhưng cũng bởi vì có tiên cốt đặc biệt, có biết bao nhiêu người coi thường Du Chiêu ở giai đoạn hắn xây dựng cấp Trúc Cơ, đều bị lật xe.

Có thể tới cấp Trúc Cơ là đã vượt qua 70% tu sĩ, có biết bao nhiêu người bị kẹt lại ở giai đoạn nhập môn, sống chết không thể tiến vào được, khi giới hạn tuổi thọ đến, chỉ còn lại một nắm đất.

Du Chiêu trở thành tu sĩ cấp Trúc Cơ, tuổi thọ tăng lên rất nhiều, huống chi, còn là một đứa trẻ chưa tới mười tuổi đã đạt tới cấp Trúc Cơ.

Tuổi thọ chính là nguyên nhân cơ bản khiến các tu sĩ liều mạng tu luyện, có thể trường thọ đấy, mà không phải giống như người phàm nhanh chóng hết một trăm năm, vô cùng yếu ớt.

Trong lòng Nam Chi thở dài, động viên chính mình tu luyện chăm chỉ hơn.

Du Chiêu sau khi trải qua lôi kiếp, thật sự rất vui mừng, hắn nhào vào lòng cha: “Cha, con có thể tu luyện, có thể chân chính trở thành một tu sĩ.”

Hốc mắt Du Tĩnh cũng đỏ lên, trong mắt hơi ươn ướt, nhưng cuối cùng vẫn không để nước mắt rơi ra, hắn hiền từ xoa đầu Du Chiêu, “Đúng vậy, cuối cùng thì con cũng có thể tu luyện.”

“Nếu mẹ con biết, nhất định sẽ rất vui mừng.” Du Tĩnh nói.

Nam Chi đi vòng quanh hai cha con, nghe thấy nhắc tới mẹ Du Chiêu, cô dừng lại, trong lòng cũng có chút nghi hoặc, cô chưa từng gặp mẹ Du Chiêu bao giờ đâu.

Du Chiêu nói: “Con muốn nói trước mộ phần của mẹ.”

Vẻ mặt Du Tĩnh có chút đau lòng, hắn bất đắc dĩ gật đầu: “Được.”

Nam Chi nhìn Du Tĩnh, lại nhìn Du Chiêu, hỏi hệ thống: “Ca ca, mẹ của Du Chiêu đã chết rồi sao?”

Hệ thống: “Không biết.”

Qua đời chính là qua đời, không biết là có ý gì?

Có phải mẹ của Du Chiêu chưa chết không!



Nam Chi nhìn Du Tĩnh, Du Tĩnh từ trên cao nhìn xuống, dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Nam Chi, cảm xúc bi thương bất đắc dĩ đã không thấy đâu nữa, chỉ có lạnh nhạt nhìn một con súc sinh.

Cha của Du Chiêu thật sự rất đẹp trai rất đẹp trai, nhưng quá lạnh lùng.

Chậc, dù sao cũng không phải mẹ ta, không quan tâm!

Nhưng Nam Chi còn đang hỏi hệ thống: “Tại sao Du Chiêu lại có tiên cốt, chẳng lẽ mẹ của Du Chiêu là tiên tử sao, sao cha Du Chiêu lại biết cách rèn luyện tiên cốt, mẹ Du Chiêu có thật sự đã chết, cha Du Chiêu nỗ lực khiến Du Chiêu trở nên cường đại, có phải là vì mẹ của Du Chiêu, mẹ Du Chiêu chết rồi, có phải là muốn Du Chiêu báo thù không?”

Hệ thống:……

Không biết, không rõ lắm!

Gì mà cha cha mẹ mẹ, ù ù rót vào tai!

Du Tĩnh đưa Du Chiêu trở về Du gia, người Du gia cũng chưa biết Du Chiêu đã trở thành tu sĩ cấp Trúc Cơ.

Thế hệ đồng trang lứa còn chưa có ai đạt cấp Trúc Cơ đâu.

Du Chiêu, người đã đạt cấp Trúc Cơ, mỗi ngày đều chăm chỉ tu luyện, Du Tĩnh cũng vô cùng khắc nghiệt với Du Chiêu, ngày nào cũng bắt Du Chiêu cầm cành liễu mềm như bông vung lên chém xuống, luyện đến mức Du Chiêu không thể nhấc nổi tay lên.

Nhìn thấy bọn họ chăm chỉ như vậy, trong lòng Nam Chi cũng cảm thấy luống cuống, tại sao phải gấp gáp như vậy!

Nam Chi rưng rưng nước mắt cuốn vào, chỉ có buổi tối lúc Du Chiêu nghỉ ngơi, Nam Chi mới thút thít đi tìm Du Hạo, đòi đồ ăn chỗ Du Hạo.

Du Hạo nhìn tiểu hổ gầy đi rất nhiều, thân hình thon dài ra không ít, hắn hỏi: “Sao thế, Du Chiêu không cho ngươi ăn sao?”

Ăn vồ vập như vậy làm gì, có thù với đồ ăn sao?

Nam Chi ô ô ô khóc thành tiếng, rất ủy khuất, Du Hạo kinh hãi, “Sao thế?”

Hắn bế Nam Chi lên, nhìn Nam Chi nước mắt lưng tròng, “Du Chiêu bắt nạt ngươi?”

“Không có.” Hắn quá chăm chỉ, ta không thể không chăm chỉ theo, sau này ta sẽ không thể đánh lại hắn, ô ô ô…..

Trước kia Nam Chi không hiểu từ vào guồng mà người lớn nói, nhưng bây giờ cô đã có thể cảm nhận được, hơn nữa còn được lĩnh ngộ sâu sắc.

Du Chiêu chính là vua của các vị vua chăm chỉ.

Du Hạo hỏi: “Vậy ngươi khóc cái gì?”

Nam Chi: “Ô ô ô, ta không có khóc, ta là đang vui, vui vì Du Chiêu đạt Trúc Cơ.”

Du Hạo:???!!!

Hắn nhìn tiểu hổ, trong lòng có chút trầm xuống, “Cái gì, Du Chiêu đạt Trúc Cơ?”

Bây giờ đến phiên Du Hạo suy sụp, đột nhiên, người đường đệ phế vật không thể tu luyện, trở thành tu sĩ Trúc Cơ?



Có lẽ Du Chiêu trải qua rất nhiều đau khổ, trải qua rất nhiều, nhưng đối với người ngoài, hắn lại nhẹ nhàng như vậy, đột nhiên trở thành Trúc Cơ.

Giong Du Hạo run run, “Có thật không, nhưng tại sao lại không có lôi kiếp.”

Nam Chi: “Đi đến nơi khác.”

Du Hạo không hiểu, tại sao đại bá lại muốn che giấu việc Du Chiêu có thể tu luyện, trở thành Trúc Cơ!

Nói không ghen ghét là giả, một người vẫn luôn đứng bét, bỗng một ngày chạy tới trước mặt mình, trở thành người đứng đầu.

Du Chiêu là người đứng đầu thế hệ này, là người đầu tiên trở thành Trúc Cơ.

Du Hạo đè nén cảm giác u ám khó chịu trong lòng xuống, chỉ có thể xoa dịu bằng cách uốt ve bộ lông mềm mại ấm áp của tiểu hổ.

Du Hạo đột nhiên vùi mặt vào trong lồng ngực Nam Chi, điên cuồng hít mèo: “Tại sao, tại sao Du Chiêu lại có thể nhẹ nhàng như vậy, có thể dễ như trở bàn tay mà đạt được thứ mình muốn.”

Bụng Nam Chi bị khuôn mặt của người nào đó ấn xuống, cả người cô đều bị đè xuống, cơ thể trông giống như một bông bồ công anh muốn nổ tung, cô lập tức lùi lại, dùng hai chân đá Du Hạo.

Làm gì vậy, làm gì vậy, thật thô lỗ!

Cằm Du Hạo bị chân hổ đá điên cuồng, cũng không hít được nữa, buông lỏng Nam Chi ra, Nam Chi tung một miêu quyền về phía Du Hạo, “Làm gì vậy, ta là nữ tử đấy, ngươi cắn bụng ta.”

Du Hạo: “Ta không cắn, chỉ hít một chút, xem đi, một con mèo không có thực lực, chỉ có thể bị người ta tùy ý đùa bỡn.”

Nam Chi càng tức giận, đứng lên ghế, hai chân trước chỉ vào Du Hạo, kêu lên một hồi.

Nam Chi: Ta không trêu chọc gì ngươi trước nha!

Du Hạo bị cào chảy máu, cũng không tức giận, hiển nhiên là cũng biết hành vi của mình có chút quá đáng.

Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh trăng như ẩn như hiện, vô số ngôi sao điểm xuyến trên bầu trời.

Du Hạo nói: “Có người là ánh trăng, có người chỉ có thể là ngôi sao.”

Nam Chi nói: “Ngôi sao mới chiếm đa số.”

Cô ngẩng đầu nhìn, nhìn sườn mặt Du Hạo, hỏi: “Ngươi ghen tỵ với Du Chiêu à?”

Nam Chi biết, ghen ghét là cảm xúc không thể tránh khỏi, trong một thế giới có Thang Tuyết, vì ghen ghét mà hủy diệt chính mình.

Ghen ghét hình như là đặc điểm chung của tất cả chúng sinh.

Du Hạo bị linh tính của tiểu hổ làm cho chấn động, một con hổ như nó mà còn biết thế nào là ghen ghét.

Du Hạo chỉ nói: “Nếu, nếu ta thật sự ghen tị với Du Chiêu thì sao?”

Không thể không ghen tị được!