Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 286: Sủng Thú (25)



Edit: Kim

Du Hạo nhìn Du Thời không thể kìm nén được, đột nhiên ra tay đánh một chưởng vào ngực Du Thời, Du Thời nhất thời không chú ý, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.

Tất cả mọi người đều bị đòn tấn công bất ngờ của Du Hạo dọa sợ, những người khác đi đến đỡ Du Thời dậy.

“Hạo ca, sao lại thế này, huynh đánh Du Thời làm gì?”

“Đúng rồi, Hạo ca, chúng ta không được lục đục nội bộ.”

Du Thời mê mang lau vết máu ở khóe miệng, “Hạo ca, huynh làm gì vậy, ta đã làm sai chuyện gì?”

Du Hạo nói: “Thế nào, trong lòng có cảm thấy dễ chịu hơn một chút hay không, trong lòng ngươi tích tụ máu bầm cùng với phẫn uất, sau này sẽ dễ sinh ra tâm ma.”

Du Thời nghe vậy, sờ sờ ngực, không biết có phải tác dụng của tâm lý hay không, hắn thật sự cảm thấy dễ chịu hơn một chút, “Hạo ca……”

Du Hạo nói: “Mỗi một con người có một số phận khác nhau, Thời tử, ngươi oán hận như vậy, ngươi có nghĩ tới việc người không thể tu luyện còn oán hận tới cỡ nào không, trong gia tộc vẫn có những người không thể tu luyện, nếu tất cả đều mang oán hận, chỉ sợ cả đời này cũng không thể sống tốt được.”

“Thời Tử.” Du Hạo vỗ tay, “Chúng ta chỉ có thể làm tốt chính mình, khiến chính mình trở nên siêu việt, chứ không phải người khác.”

Du Thời có chút hổ thẹn, thở dài nói: “Nếu, nếu phế nhân Du Chiêu có thể tu luyện, vậy những người khác trong gia tộc không thể tu luyện, cũng sẽ mong có thể tu luyện.”

“Chính là, những người khác sao có thể có được nhiều tài nguyên như vậy, thời gian dài, nhất định sẽ sinh ra oán hận, mà những người có thể tu luyện như chúng ta, lại bị những người khác chiếm đi nhiều tài nguyên hơn.”

Không phải ai cũng là con trai của gia chủ.

Du Hạo chỉ nói: “Có linh căn mới có thể tu luyện, đây là Thiên Đạo, Du Chiêu chỉ sợ không phải là phế nhân, khả năng cao là có linh căn tương đối đặc biệt, cứ chờ mà xem, gia chủ sẽ sớm công bố thôi.” Cho dù không có linh căn cũng sẽ nói là có linh căn.

“Bằng không sẽ khiến người trong nhà thấp thỏm không yên, khiến người ta sinh ra ý nghĩ không cam lòng, không có thiên phú tu luyện, lại không thể làm công việc bình thường, đều sẽ trở nên vô dụng.”

Mọi người:……

Một đám thiếu niên chưa lớn nhìn Du Hạo, bầu không khí nhất thời trở nên yên tĩnh.

Du Hạo nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”

Du Thời nói: “Hạo ca, bộ dạng nói chuyện lạnh nhạt thờ ơ vừa rồi của huynh, giống như đã nhìn thấu tất cả, rất giống một lão nhân.”

Du Hạo:……

Ta không nên có bộ dạng giống cha ta chứ.

Du Hạo chỉ nói: “Ta suy bụng ta ra bụng người mà thôi, chúng ta nỗ lực tu luyện, còn hắn cùng lắm chỉ là một phế nhân.”



Du Hạo nhìn huynh đệ: “Du Chiêu cũng không phải là phế vật, hắn có thể tu luyện, là loại thiên tài có thể một bước lên trời, thế giới tu tiên này có thiên tài tu luyện, tại sao Du gia chúng ta lại không thể có một người.”

“Sau này, chúng ta còn có thể mượn danh Du Chiêu, cũng không tồi.”

Du Hạo phải nói nhiều như vậy cũng rất mệt mỏi, còn phải an ủi mấy người huynh đệ đang mất thăng bằng tâm lý.

Mọi người đều là người Du gia, nếu thật sự gặp phải họa diệt tộc, Du Hạo cũng muốn đoàn kết tất cả lực lượng lại, hơn nữa nhóm huynh đệ này còn luôn đi theo sát cánh bên mình.

“Đợi lát nữa chúng ta sẽ cùng nhau tu luyện, Du Chiêu nói kiếm pháp của chúng ta có nhược điểm, chúng ta phải giải quyết nhược điểm, lần sau, Du Chiêu sẽ không thể né tránh nữa.”

Du Hạo nói như vậy, khiến tinh thần của tất cả mọi người đều trở nên phấn chấn, “Đúng vậy, đúng vậy, chỉ biết trốn, lần sau chúng ta sẽ khiến hắn thua mà không hiểu tại sao.”

Du Hạo:……

Lúc nãy hắn nói nhiều như vậy, cũng không có phản ứng gì, bây giờ lại thật có tinh thần.

Được rồi, cũng xem như là chuyện tốt.

Du Hạo trở về sân viện, nhìn thấy lão cha đang nằm đung đưa trên ghế, Du Hạo đi đến nói: “Đã làm theo vận mệnh mà cha nói.”

Du Hồng nhìn con trai, “Tuy nói vật nhỏ đi theo Du Chiêu, nhưng cũng không phải là con không thể tới thăm, không thể sờ.”

Du Hạo thực cạn lời, “Cha biết rõ mối quan hệ giữa con và Chiêu đệ không tốt, còn bảo con chạy tới đó, Chiêu đệ sẽ nghĩ thế nào, sẽ cho rằng con muốn cướp đồ của hắn.”

Du Hồng đứng dậy khỏi ghế tựa, vỗ vỗ bả vai con trai, “Con là con trai của ta, trong lòng ta luôn nghĩ cho con, từ trước đến nay, muốn trở thành cường giả, phải hy sinh rất nhiều thứ, có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ.”

“Ta cũng hy vọng con có thể mạnh lên, nhưng cũng không muốn con sống quá khổ sở.”

Du Hạo: “Chỉ cần mạnh lên, mới có thể an tâm, mới có thể khống chế bản thân, sẽ không phải bất an sợ hãi.”

Du Hồng: “Nếu con mạnh lên, sẽ phải chịu đựng tra tấn của sự ghen ghét.”

Du Hạo: “Con vẫn muốn mạnh, không thể chịu đựng sự tra tấn của ghen ghét một cách vô ích được, cha, tại sao cha lại cảm thấy con nhất định sẽ đi ghen ghét Chiêu đệ vậy?”

Du Hồng buông tay: “Được rồi, con không ghen ghét.”

Du Hạo: “Con thật sự không ghen ghét, cùng lắm là chỉ cảm thấy cảm thán một chút, cha, vận mệnh của con như thế nào?”

Du Hồng: “Con sẽ không muốn biết đâu.”

Du Hạo: “Con phải biết.”

Du Hồng: “Đối với con quá tàn nhẫn.”

Du Hạo: “Có phải là khuất cư nhân hạ*?”



(*Khuất cư nhân hạ: Lui về đứng sau người khác.)

Du Hồng: “Chúc mừng con đã học được cách đoán đúng.”

Du Hạo:……

Du Hạo nhìn cha, hỏi: “Vậy còn cha, vận mệnh của cha thế nào?”

Du Hồng: “Phù dung sớm nở tối tàn.”

Du Hạo:????

Là có ý gì?

Vừa nghe đã thấy là điềm xấu.

Du Hạo: “Cha, có phải cha sẽ chết sớm không?”

Du Hồng: “Con đang nói cái quái gì vậy, Du Hạo, chúng ta chỉ là một sinh vật bình thường trong hàng ngàn sinh vật, giống như con chó, con kiến, thời điểm phù dung sớm nở tối tàn, cũng là lúc lộng lẫy nhất.”

Du Hạo: “Cha, lời cha nói thật tiêu cực, chẳng lẽ không có cách nào thay đổi vận mệnh sao?”

Du Hồng nói: “Vạn vật đều tuân theo quỹ đạo, có quy tắc vận hành riêng, con cũng như thế, quỹ đạo của mỗi một con người là không giống nhau, đây là chuyện công bằng duy nhất, việc chúng ta phải làm, đó là sống thoải mái hơn trong những quy luật vận hành này.”

“Con người dù sao cũng phải chết, cũng không phải vì sớm muộn gì cũng phải chết mà sống tiêu cực được.”

Du Hạo xua tay tỏ vẻ không muốn nghe, hắn vô thức nhìn lên xà nhà, trên xà nhà trống trơn, không còn một con hổ con lông xù vẫy đuôi tới lui.

Cảm thấy không quen.

Xem ra phải học cách thích nghi với việc trong nhà không còn một vật nhỏ nghịch ngợm.

Nam Chi bị Du Chiêu ôm tới sân của hắn, Du Tĩnh lạnh lùng xách da cổ của Nam Chi từ trong lòng Du Chiêu lên, “Bất luận ngươi có tâm tư gì, ta cũng luôn chú ý tới ngươi, ngươi ở dưới tầm mắt của ta.”

Nam Chi phải rất vất vả mới có thể kiềm chế được bản thân co móng vuốt vào trong đệm thịt, không cào về phía mặt Du Tĩnh.

Đây là cha của Du Chiêu, cha của Du Chiêu, cô còn muốn lừa Du Chiêu, phải kiềm chế, phải kiềm chế.

“Cha, cha, buông nó ra đi.” Du Chiêu lo lắng nói, bởi vì đang bị thương mà môi tái nhợt.

“Được rồi, cho con, hy vọng nó không làm thất vọng tấm lòng che chở của con.” Du Tĩnh đặt con hổ con vào trong lòng Du Chiêu, lấy đan dược ra, nhét vào miệng con trai: “Đây là đan dược bổ khí chữa vết thương, nhớ uống.”

“Cảm ơn cha.” Du Chiêu nhận đan dược.