Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 248: Nhân Sinh Đối Lập (59)



Edit: Kim

Càng về sau diễn xuất của Trúc Sanh càng mượt mà, trạng thái vô cùng tốt, Trang Nghị chọn ra những cảnh quay không hài lòng lúc trước, yêu cầu Trúc Sanh diễn lại, hiệu quả tốt hơn rất nhiều.

Vai diễn của Khương Tấn Ngôn gần như là một vai quần chúng, đã sớm diễn xong rồi, nhưng hắn vẫn chưa chịu rời đi, ngày nào cũng đưa đứa trẻ tới thăm trường quay.

Trong khoảng thời gian này, toàn bộ đoàn phim đều biết Khương Tấn Ngôn và Trúc Sanh rất thân thiết, mọi người nói thầm, Khương Tấn Ngôn đang muốn tìm mẹ kế cho con gái.

Mọi người đều cảm thấy Khương Tấn Ngôn đang vọng tưởng, cóc mà muốn ăn thịt thiên nga, người được Trang Nghị nhìn trúng như Trúc Sanh, sẽ có tương lai tươi sáng.

Khương Tấn Ngôn thì sao, thanh danh không tốt, ngoại tình còn có con riêng, Trúc Sanh căn bản không nên chọn Khương Tấn Ngôn.

Rốt cuộc vẫn là người mới, chưa hiểu rõ về sự nghiệp của mình lắm, cho nên mới thân thiết với một người như Khương Tấn Ngôn.

Trong đoàn làm phim không phải là không có nam diễn viên muốn bắt chuyện với Trúc Sanh, nhưng Trúc Sanh đều chỉ khách khách khí khí, cuối cùng vẫn thân thiết với Khương Tấn Ngôn, đối diễn với Khương Tấn Ngôn.

Làm người ta bất lực.

Còn có người nghĩ, tốt xấu gì Khương Tấn Ngôn cũng là ảnh đế, vẫn có vài phần kỹ thuật diễn xuất ở trên người, Trúc Sanh tìm hắn xin thỉnh giáo cũng là bình thường.

Nhưng trong đoàn cũng có những ảnh đế ảnh hậu khác, cô không đi thỉnh giáo, mà vẫn đi tìm Khương Tấn Ngôn.

Thật sự làm người ta nghĩ không ra.

Có cái gì mà nghĩ không ra, là trời cao đã an bài vận mệnh của đôi cẩu nam nữ này phải ở bên nhau.

Không thay đổi được, chính là không thay đổi được!

Thang Tuyết âm trầm u ám, giống như một chiếc bình chứa đầy ghen tị, tràn ngập khí đen oán độc, khiến cho khí chất của Thang Tuyết có chút thay đổi.

Người đại diện tới đón Thang Tuyết đã quay phim xong cũng chấn động rồi, vội vàng hỏi: “Cô làm sao vậy, có chỗ nào không khỏe sao?”

Sao lại tiều tụy thành như vậy, “Có phải đóng phim mệt mỏi quá không?”

Người đại diện nhìn về phía trợ lý, môi trợ lý giật giật, không nói gì.

Lên xe, Thang Tuyết mệt mỏi hỏi: “Cung Kiêu đâu, anh ấy bận gì sao?”

Người đại diện lắc đầu: “Tôi không biết, Cung tổng không gọi cho cô à?”

Một người làm công như cô sao có thể biết ông chủ đang làm cái gì được chứ?

Thang Tuyết là vợ Cung Kiêu, hẳn là nên biết lịch trình của chồng mình đi.

Còn một câu mà người đại diện chưa nói, chẳng lẽ Cung tổng không hề tới thăm phim trường sao?

Thang Tuyết:……

Trong lòng hắn quả nhiên vẫn trách cô.



Nếu là trước đây, Thang Tuyết tự nhiên có thể bình tĩnh ứng phó, rốt cuộc thì cô cũng có sự nghiệp riêng, có lòng tin.

Nhưng mọi chuyện bây giờ đã khác, Trúc Sanh sắp mạnh mẽ xuất đầu, cô không thể trấn áp đối phương được nữa.

Cứ như vậy, Thang Tuyết rất sợ hãi, sự nghiệp gặp phải khó khăn, cô càng thêm để ý tới Cung Kiêu, bởi vì để ý, cho nên lại càng khẩn trương, càng hụt hẫng.

Vì yêu mà ưu sầu, Cung Kiêu là tồn tại quan trọng mà Thang Tuyết phải giữ chặt lúc này.

Cô tin Cung Kiêu yêu mình, nhưng cũng không tin tưởng lắm, có lẽ là vì sau khi cân nhắc kỹ lưỡng cô mới chọn được người tốt nhất.

Theo bản năng cảm thấy đối phương cũng vậy, nếu bây giờ cô trở nên tồi tệ, chắc chắn sẽ bị người ta bỏ rơi.

Cô sợ Cung Kiêu bỏ rơi mình.

Vào thời điểm nhạy cảm như vậy, chỉ cần Cung Kiêu hơi lạnh nhạt một chút, trong lòng Thang Tuyết đã tràn ngập cảm giác bất an.

Cô vô thức cuộn mình lại thành một quả bóng, cuộn thật chặt, khiến người đại diện vô cùng lo lắng.

Thang Tuyết làm sao vậy, chưa từng thấy Thang Tuyết như thế này bao giờ?

Từ trước đến nay Thang Tuyết luôn rất tự tin, thậm chí còn cao ngạo, một loại cao ngạo nhìn thấu người khác.

Bây giờ tại sao lại dễ tổn thương như vậy?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Khương Tấn Ngôn biết ánh mắt của mọi người trong đoàn làm phim nhìn mình và Trúc Sanh không đúng, nhưng hắn cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể căng da đầu ở lại nhắc nhở Trúc Sanh, cho đến khi Trúc Sanh quay xong bộ phim.

Thiên phú của Trúc Sanh mạnh hơn Thang Tuyết nhiều, rất mạnh, Trúc Sanh có thể hiểu hết lời hắn nói.

Nhưng lúc đối mặt với Thang Tuyết, nói mấy lần, Thang Tuyết cũng vẫn không hiểu lắm, nếu hắn tỏ ra có chút nóng nảy, Thang Tuyết lập tức bày ra dáng vẻ ủy khuất, Khương Tấn Ngôn sao có thể nói được lời nào nữa?

Nếu nói nhiều có thể sẽ cãi nhau.

Mà Trúc Sanh cũng chỉ tin tưởng Khương Tấn Ngôn, dù sao thì giữa bọn họ cũng có không ít bí mật.

Khi cảnh quay cuối cùng được quay xong, Trúc Sanh thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Quay bộ phim này, đối với Trúc Sanh là chịu đựng nỗi thống khổ lột da hủy xương, đã hoàn toàn thay đổi, như được tái sinh một lần nữa, xét ở một góc độ nhất định, là đã biến mình thành một người khác.

Trúc Sanh nghiêm túc nói lời cảm ơn với Khương Tấn Ngôn: “Cảm ơn anh.”

Khương Tấn Ngôn xua tay: “Vậy tôi đưa đứa trẻ về.”

Trúc Sanh nói: “Cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”

Nam Chi lập tức nói: “Cảm ơn dì.”

Khương Tấn Ngôn có chút kinh ngạc, từ chối: “Không cần phải mời cơm.”

Nam Chi:???



Tại sao lại từ chối?

Nhân viên đoàn làm phim đến thông báo cho Trúc Sanh tối nay tới tham gia buổi tiệc đóng máy, Khương Tấn Ngôn xoay người đi rồi, để lại Trúc Sanh nói không nên lời.

Nam Chi quay đầu lại vẫy tay chào tạm biệt mẹ, Trúc Sanh cũng vẫy tay.

Về đến nhà, Nam Chi lại hỏi: “Tại sao lại không ăn cơm với mẹ, con muốn ăn cơm với mẹ, đã lâu rồi chúng con không được ăn cơm cùng nhau.”

Khương Tấn Ngôn chỉ nói: “Đi ra ngoài ăn cơm bị người ta chụp được, sẽ ảnh hưởng tới mẹ con, sự nghiệp của mẹ con chỉ vừa mới bắt đầu.”

“Ồ…..” Nam Chi cái hiểu cái không, một lúc sau mới nói: “Cha là vì muốn tốt cho mẹ, con nghe lời cha.”

Khương Tấn Ngôn:…… Đột nhiên thấy vui mừng nha!

Có thể nghe hiểu lời người khác nói quả là một chuyện đáng mừng của đời người.

Bộ phim điện ảnh quay xong rồi, bước tiếp theo là khâu hậu kỳ.

Trúc Sanh hoàn toàn rảnh rỗi, muốn đón con gái về, Khương Tấn Ngôn nói thẳng: “Mỹ Bảo bây giờ cũng là nhân vật của công chúng, ở bên cạnh cô sẽ khiến người ta nghi ngờ.”

Trúc Sanh thở dài, “Vậy phải làm sao?”

Khương Tấn Ngôn: “Cô muốn gặp con bé, thì tìm một nơi riêng tư đi.”

Trúc Sanh cũng chỉ có thể làm như vậy, cũng không thể hối hận vì đã giao đứa trẻ cho hắn, hoàn cảnh của cô lúc đó thật sự không ổn.

Nam Chi an ủi mẹ: “Mẹ ơi, không sao đâu, ngày nào con cũng sẽ gọi điện video cho mẹ, ngày nào chúng ta cũng có thể gặp nhau.”

Trúc Sanh bị sự hiểu chuyện của đứa trẻ làm cho trái tim run lên, moah moah gọi bảo bối với con, Khương Tấn Ngôn ở bên cạnh nhìn lộ ra biểu cảm ông già tàu điện ngầm di động.

Hai mẹ con ở chung là cái dáng vẻ gì vậy?

Khương Tấn Ngôn cũng trở nên bận rộn, bởi vì công ty đã thay Khương Tấn Ngôn lấy tài nguyên từ Cung Kiêu về.

Điều đáng ngạc nhiên là Cung Kiêu không hề trì hoãn, trả lại tài nguyên không khác biệt mấy.

Ngay cả Thẩm Lân cũng kinh ngạc nói với Khương Tấn Ngôn: “Hóa ra Cung tổng lại là một người sảng khoái như vậy.”

Nói cho là cho, đây đều là tiền đấy, tiền trắng bóng đấy!

Thẩm Lân rất muốn nói, Cung tổng anh thật vĩ đại.

Nhân viên của Cung Kiêu đều muốn kêu lên một tiếng, ông chủ thật hồ đồ!

Khương Tấn Ngôn nói: “Tôi cảm thấy hắn không có lý do gì để trì hoãn cả, dù sao thì cũng phải cho, còn không bằng sảng khoái mà cho đâu.”

Cung Kiêu là một người sĩ diện.

“Mặc kệ thế nào, cũng là chúng ta được lợi.” Thẩm Lân nói.