Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 149: Phúc Nữ Nhà Nông (28)



Edit: Kim

Nước của dòng suối trong xanh, còn có thể nhìn thấy đàn cá đang bơi lội, Tiêu Cảnh Dương học theo dáng vẻ của Giang Thiệu Hưng, cởi giày vớ ra, buộc vạt áo lên vắt qua hông, thật cẩn thận giẫm lên mấy tảng đá dưới dòng suối.

Nước suối mát lạnh, cảm giác vô cùng thoải mái, khiến cái nóng mùa hè tan đi rất nhiều, thỉnh thoảng còn có một con cá lướt qua mu bàn chân, mang đến một cảm giác tê dại.

“Thiếu gia, phải dùng lưới để bắt cá.” Giang Thiệu Hưng lấy từ thùng ra một tấm lưới bắt cá, nói là lưới bắt cá, trên thực tế chỉ là dùng rơm rạ xoắn lại thành dây thừng, đan lại thành một tấm lưới bắt cá thô ráp.

Tiêu Cảnh Dương cũng không chê, còn cảm thấy rất hoang dã, cũng cầm lấy lướt bắt đầu bắt cá, chỉ là còn quá mới lạ, căn bản cũng không bắt được gì.

Giang Thiệu Hưng thấy vị thiếu gia tôn quý này không bắt được gì, liền táo bạo hơn một chút, đi tới dạy hắn cách bắt cá như thế nào, phải thật cẩn thận mà đi đến, không được để mấy con cá phát hiện.

Đại khái là thấy Tiêu Cảnh Dương cũng không tức giận, Giang Thiệu Hưng lại lớn gan hơn chút nữa, hai người cười hi hi cùng nhau bắt cá, lật một hòn đá nhỏ ra, bên trong vậy mà còn có mấy con cua nhỏ cùng mấy con tôm nhỏ.

Mấy thứ này, chỉ cần Tiêu Cảnh Dương nói một tiếng, lập tức sẽ có người đưa tới, so với mấy thứ này lại càng to hơn, chất lượng hơn.

Nhưng đây là lần đầu tiên Tiêu Cảnh Dương tự mình bắt cá, cái loại cảm giác mới lạ cùng thỏa mãn này càng không cần phải nói, đặc biệt là thời điểm bắt được một con cá, chính là cảm giác thỏa mãn đạt được thành tựu, vô cùng vui sướng.

Khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Cảnh Dương có chút ửng hồng, Giang Thiệu Hưng bưng thùng gỗ nói với Tiêu Cảnh Dương: “Chờ tới lúc trở về, tiểu cô cô sẽ chiên lên, ăn rất ngon.”

Tiêu Cảnh Dương cũng nở nụ cười, gật đầu “Được.”

Hắn nhìn Giang Thiệu Hưng ngây ngây ngô ngô này, bất giác coi đứa trẻ này trở thành người của mình, hỏi: “Tại sao mặt của ngươi lại trở thành như vậy?”

“Ai, đừng nói nữa.” Giang Thiệu Hưng xua tay, không muốn nói, rốt cuộc việc bị tiểu muội muội đuổi đánh, lại còn đánh đến bầm dập, cũng không phải là chuyện vẻ vang gì.

Nhưng quý nhân đã hỏi, Giang Thiệu Hưng cũng chỉ có thể nói: “Là muội muội đánh ta.”

“Muội muội ngươi, muội muội ngươi mấy tuổi rồi?” Tiêu Cảnh Dương nghĩ tới rất nhiều khả năng, còn tưởng rằng là bị trưởng bối trong nhà đánh, đánh cũng rất nặng tay nha.

Bây giờ lại nghe là bị muội muội đánh, ánh mắt Tiêu Cảnh Dương có chút kỳ quái, “Chắc không phải là tiểu nha đầu bẩn thỉu kia chứ.”

Đứa trẻ kia mới bao lớn đâu, sao tiểu tử này có thể bị đứa trẻ kia đuổi đánh được.

“Ừm, là do ta không chú ý.” Mặt Giang Thiệu Hưng đỏ lên, lắp bắp biện hộ cho mình: “Là do ta nhường nàng, Nhị Nha thật sự quá đáng ghét, nàng luôn làm nội tổ mẫu phải tức giận, còn hay ghen tỵ với tiểu cô cô, ngày nào cũng muốn tranh ăn với tiểu cô cô, tiểu cô cô ăn một quả trứng, nàng cũng phải ăn một quả.”

“Tiểu cô cô ngươi là người nấu cơm kia sao?” Tiêu Cảnh Dương hỏi.

“Đúng đúng, tiểu cô cô của ta là người rất tốt bụng, hơn nữa còn nấu cơm rất ngon, đúng vậy.” Nhắc tới tiểu cô cô, Giang Thiệu Hưng tràn đầy ngưỡng mộ, ở trong lòng hắn, tương lai có cưới thê tử cũng phải cưới một người giống như tiểu cô cô.



Xinh đẹp tuyệt trần, cái gì cũng hoàn mỹ.

Mà Nhị Nha, vừa xấu xí vừa hung dữ, muốn gả cũng không thể gả được.

Tiêu Cảnh Dương đối với sắc đẹp cũng không có cảm giác gì, rốt cuộc ở kinh thành hắn cũng đã thấy qua rất nhiều mỹ nhân, cho dù là vị di nương độc ác kia, cũng có một túi da mỹ lệ.

Nhưng dưới túi da đó lại là một con ác quỷ, khiến người ta ăn không vào.

Nhưng mà, nữ hài kia nấu ăn rất ngon, hẳn là một người lương thiện đi.

Hai cái nam hài mang theo chiến lợi phẩm về nhà, Giang Thiệu Hưng cáo mượn oai hùm mà nói: “Nội tổ mẫu, chúng ta bắt được rất nhiều cá nhỏ với cua nhỏ, lát nữa đem chiên với dầu, khẳng định là rất ngon.”

“Thiếu gia cũng muốn ăn.” Giang Thiệu Hưng nói thêm một câu.

Lão Tiền thị hiền từ gật gật đầu, “Được, đợi lát nữa nội tổ mẫu chiên cho ngươi.”

“Có thể để tiểu cô cô chiên lên không, tiểu cô cô chiên rất ngon.” Giang Thiệu Hưng được một tấc lại muốn tiến một thước, khiến lão Tiền thị tức giận nói: “Sao, ta chiên thì khó ăn lắm sao?”

“Hì hì……” Giang Thiệu Hưng cười hì hì, không đem bộ dạng giả vờ tức giận của nội tổ mẫu để trong lòng.

Thật là một bức tranh gia đình sống động, vừa gần gũi cũng vừa ấm lòng.

Ít ra, một người lạnh lùng như Tiêu Cảnh Dương cũng có thể cảm nhận được, tổ tôn cùng nhau đùa giỡn mà không quan tâm tới quy củ nghiêm ngặt, không giống như lúc hắn đối mặt với phụ thân, lúc nào cũng phải cúi đầu cung kính hành lễ.

Lão Tiền thị nói với Tiêu Cảnh Dương: “Thiếu gia, để ngài chê cười rồi, con khỉ con nghịch ngợm này không có quy củ.”

Tiêu Cảnh Dương lắc đầu, “Lão phu nhân không cần để ý đến ta.”

Lão phu nhân?

Thiếu gia gọi bà là lão phu nhân….

Trong lòng lão Tiền thị thật vui vẻ, nhưng vẫn nói: “Câu lão phu nhân ta không dám nhận, thiếu gia gọi ta một tiếng Tiền bà tử là được rồi.”

Tiêu Cảnh Dương gật đầu, “Tiền bà bà.”

Cảnh tượng nhất thời trở nên vô cùng ấm áp, ở trong lòng Tiêu Cảnh Dương, tuy rằng Tiền bả tử là một lão bà thô tục, nhưng lại rất lương thiện hiểu lễ, trên người bà luôn có một vẻ dịu dàng ân cần.

Thẩm bá ở một bên quan sát, vuốt râu cười ha hả, cũng không nói gì, không xen vào cuộc nói chuyện giữa hai người.



Nhưng trong đôi mắt đang khép hờ kia, lại có một tia sáng lấp lánh xẹt qua.

“Thiếu gia, bàn ăn đã chuẩn bị xong, ngươi có thể nếm thử.” Giang Nhạc An nói với Tiêu Cảnh Dương.

Ước chừng là đối lập với mấy người xám xịt chung quanh, cho nên khi Tiêu Cảnh Dương nhìn đến Giang Nhạc An, vậy mà lại có cảm giác kinh diễm.

Nàng đang bưng một cái bát, mỉm cười dịu dàng, cả người như có một tầng ánh sáng nhu hòa bao phủ, khiến nàng thật khác biệt so với mọi người chung quanh.

Khí chất của nữ hài này thật khác biệt so với ca ca nàng.

Tiêu Cảnh Dương không có ấn tượng gì với mấy người trong Giang gia, chỉ nhớ được Giang Ngọc Trạch cùng người nấu cơm là Giang Nhạc An.

“Đây là canh hồ tiêu cay, thả vào rất nhiều hồ tiêu, có thể sẽ hơi cay, ngươi nếm thử xem.” Giang Nhạc An giải thích.

Tiêu Cảnh Dương ngập ngừng nhìn bát canh, ngửi thấy một cổ mùi thơm, hắn có chút thèm, Giang Nhạc An còn nói thêm: “Đây là bát đũa lần trước ngươi dùng, những người khác đều không được dùng, người yên tâm.”

Tiêu Cảnh Dương ừm một tiếng, sờ sờ mũi, bưng bát lên uống canh, vừa mới uống vào đã cảm nhận được vị cay nồng của hồ tiêu, trên trán lập tức đổ mồ hôi.

Khẩu vị của Tiêu Cảnh Dương tương đối thanh đạm, chợt được ăn loại đồ ăn kích thích như vậy, mồ hôi toàn thân lập tức túa ra.

Bởi vì đổ mồ hôi, lại có một cảm giác sảng khoái không thể giải thích được, khiến Tiêu Cảnh Dương uống canh không thể ngừng lại được, vừa đổ mồ hôi lại vừa cảm thấy sung sướng.

Sau khi Tiêu Cảnh Dương uống hết một bát canh hồ tiêu cay tràn đầy, hắn thở phào một tiếng rồi nói: “Được.”

“Hô……” Người Giang gia đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần thiếu gia ăn vui vẻ là được.

“Có thể viết lại công thức này cho chúng ta không?” Giọng nói của thẩm bá bóp nghẹt bầu không khí trong phòng, hắn còn nhanh nghẹn nói thêm: “Đương nhiên là chúng ta mua.”

Giang Nhạc An nói thẳng: “Nếu thiếu gia thích ăn, ta có thể đưa, nhờ có thiếu gia, gia đình chúng ta cũng đã có thể sống thoải mái hơn một chút.”

“Không cần, chúng ta mua.” Tiêu Cảnh Dương nói thẳng, hóa thân Tán Tài Đồng Tử*, kêu thẩm bá lấy tiền ra, thẩm bá đưa ra một tờ ngân phiếu, bên trên viết một trăm lượng.

(*Tán Tài Đồng Tử: cậu bé nhà giàu tiêu xài tán gia bại sản.)

Một trăm lượng?!

Vị thiếu gia này thật sự là quá hào phóng rồi, một tờ công thức mà cũng có thể bán được một trăm lượng!

Người Giang gia đều bị chuyện này làm cho chấn động, vui mừng đến mức tam quan cũng muốn nứt ra rồi.