Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 126: Phúc Nữ Nhà Nông (5)



Edit: Kim

Đại Nha vô cùng hoảng sợ, hận không thể bịt miệng muội muội lại, để cô không nhắc đến trứng gà nữa.

Ông bà nội đều vô cùng hung dữ, trứng gà là muốn đem đi bán, thu tiền vào trong nhà, để dành cho tiểu thúc thúc đọc sách.

Trong nhà phải tiết kiệm như vậy đều là vì muốn cho tiểu thúc thúc thi khoa cử.

Nội tổ mẫu nói, chỉ cần trong nhà có thể đi lên, thì nữ nhi trong nhà đều có thể gả đến chỗ tốt hơn.

Nam Chi thật bối rối, cũng không hiểu gả đến chỗ tốt là thế nào, chỉ cảm thấy đây là một chuyện vô cùng xa xôi.

Những chuyện bận rộn trước mắt làm mãi không xong này, Đại Nha cũng đã tập mãi thành thói quen.

Nam Chi nghiêng đầu, “Nhưng muội muốn ăn trứng gà ngay bây giờ, muội đói.”

Đại Nha lập tức nói: “Ta chia phần cơm của ta cho muội.”

“Không cần.” Nam Chi lắc đầu, “Tỷ tỷ sẽ đói, tỷ tỷ còn phải làm việc.”

Đại Nha:……

Thời điểm muội muội hiểu chuyện, thật làm tâm người ta mềm nhũn ra, nhưng thời điểm không hiểu chuyện, lại quật cường khiến người ta bất đắc dĩ.

Nghĩ đến việc phụ thân ở bên ngoài một đêm, trong lòng Đại Nha sinh ra một cảm giác rất kỳ quái, đối với muội muội không biết sợ này, lại sinh ra một tia hâm mộ.

Nói những lời như vậy, làm những chuyện như vậy, nàng không dám nói, cũng không dám làm.

Đại Nha đã mười tuổi, cũng biết bởi vì mình với muội muội là nữ hài, cho nên không được phụ mẫu quan tâm, cũng không được người trong nhà chú ý đến.

Loại chuyện trứng gà này từ trước đến nay, Đại Nha sẽ không mở miệng nói một câu, bởi vì nàng biết, có nói cũng không có được.

Đại Nha vuốt mái tóc khô vàng của muội muội, “Lát nữa ăn cơm, cũng đừng nói đến trứng gà.”

Trong nhà lại phải loạn thành gà bay chó sủa.

Nam Chi nghiêng đầu, không nói gì.

Nam Chi ra khỏi phòng, Giang Lương Tài nhìn nữ nhi, Nam Chi cũng nhìn hắn, phát hiện trong đôi mắt phụ thân xuất hiện tơ máu, dưới mắt đen sì, cô chạy đến, “Cha, cha về phòng ngủ đi.”

Trời đã sáng, còn ngủ cái gì, không làm việc sao?

Lão Tiền thị nói: “Ngươi một hai phải nháo lên muốn ăn trứng gà với cha ngươi, còn để cha ngươi ngây người bên ngoài cả đêm, ta cũng chưa thấy qua nữ nhi nào không hiếu thuận như ngươi.”

Không hiếu thuận?



Ở một nơi dân cư luôn không lưu động này, một khi thanh danh đã bị hỏng, thì một bước cũng khó đi.

Sắc mặt Ngô thị liền trở nên khó coi, cho dù là nữ nhi, cũng là nữ nhi của nàng, thanh danh hỏng rồi, nửa đời sau phải làm sao bây giờ.

“Nương…” Ngô thị nhìn về phía lão Tiền thị, lão Tiền thị nhắm mắt, Ngô thị lại nhìn về phía trượng phu, Giang Lương Tài hơi rũ mắt xuống đất, cũng không nói gì.

Hiển nhiên, đêm qua lời nữ nhi nói khiến Giang Lương Tài không vui, quyền uy bị khiêu khích, cho nên muốn trấn áp nữ nhi một phen, muốn để nữ nhi biết, cái gì nên nói, cái gì không nên nói.

Đại Nha gắt gao mím chặt môi, trong mắt rơm rớm nước mắt.

Tiểu Tiền thị ôm tiểu nhi tử hai tuổi, ở trên cao nhìn xuống chuyện không liên quan tới mình, đứng xem náo nhiệt, khóe miệng nở nụ cười, vẻ mặt ôn hòa.

Nam Chi trợn tròn hai mắt, khó hiểu nghi hoặc hỏi: “Là cha tự mình chạy ra ngoài, cũng không phải con bắt cha ra ngoài, người lớn các người chính là không nói lý.”

Lão Tiền thị càng tức giận, “Trưởng bối nói chuyện, ngươi xen vào cái gì, không xem trưởng bối ra gì, trong nhà này lại sinh ra một nghịch tử.”

Nam Chi:???

Là phụ thân tự mình chạy ra, tại sao phải một hai trách tội bảo bảo!

Nam Chi nhìn về phía Giang Lương Tài, “Cha, cha nói một câu đi, nói một câu đi.”

Đối với một đứa trẻ mà nói, cha mẹ là để dựa vào, cũng chính là người chống đỡ, cho nên khi gặp chuyện, Nam Chi theo bản năng mà muốn dựa vào cha mẹ…

Giang Lương Tài nhìn bộ dạng không biết phải làm sao của nữ nhi, trong lòng sinh ra một cổ khoái cảm, ước chừng là nhìn thấy cô đã chịu trừng phạt, hắn dừng một chút rồi mới nói: “Không được tranh luận với nội tổ mẫu

Nam Chi nhìn về phía phụ thân, ánh sáng trong mắt dần biến mất, trong lòng cảm thấy rất đau, rất đau, giống như có một bàn chân dẫm đạp lên trái tim cô, đau quá.

Nhị Nha tỷ tỷ đau lòng.

Nam Chi nhìn người một nhà này, cũng không hiểu rõ lắm, cô chỉ là một đứa trẻ, vì sao lại chán ghét một đứa trẻ.

Là từ chuyện hai khối bánh đường mà ra.

Ngô thị gắt gao cắn chặt răng, hô hấp dồn dập, ánh mắt nhìn Giang Lương Tài tràn ngập thất vọng, nàng vẫn luôn biết, trượng phu của mình là một con súc sinh làm việc cho Giang gia.

Còn tự nhận mình là con trưởng, cảm thấy mình nên gồng gánh thêm nhiều trách nhiệm, cảm thấy như vậy là vinh quang, là một chuyện công bằng, hắn vui vẻ chạy tới làm, giống như đang làm chuyện gì vinh quang lắm.

Có lẽ là vì không có nhi tử, trượng phu theo bản năng dựa vào đại gia đình, lại vô cùng hâm mộ gia đình nhị đệ sinh được nhi tử.

Có lẽ, hắn cảm thấy, một trăm năm sau, còn phải dựa vào mấy cái chắt nhi thắp nén nhang.

Ngô thị hận bụng mình, cũng tràn ngập oán hận đối với trượng phu vô dụng bất tài, cho dù là có nhi tử đi chăng nữa, thì cũng chỉ có thể tốt hơn một chút.



Nam Chi nói với Giang Lương Tài: “Làm con của cha thật là đáng thương, đứa trẻ khác ở trên trời cũng đang nhìn, sẽ không tới đây, không cần người làm phụ thân như cha.”

Một đứa trẻ còn nhỏ vô cùng đáng thương, không thể tự nuôi sống bản thân, còn bị phụ mẫu bỏ mặc, quá đáng sợ.

Nam Chi nói xong, trong lòng vậy mà lại có cảm giác nhẹ nhõm.

Cô xoay người chạy đi, chạy thật nhanh, chạy ra khỏi sân, cô cảm giác được mọi người đều dùng ánh mắt bất thiện mà nhìn cô.

Là một đứa trẻ, phản ứng đầu tiên chính là chạy trốn.

“Làm càn, nhìn nàng xem, là bộ dạng gì, là bộ dạng gì?” Lão Tiền thị tức giận đến mức lồng ngực phập phồng kịch liệt, ôm ngực, khuôn mặt vặn vẹo vì tức giận.

Với tư cách là chủ gia đình, trong tay cầm quyền quản gia, bao gồm phân phối lương thực, phân công công việc, cho dù chỉ là quản lý mười mấy khẩu trong nhà, nhưng cũng là quyền lực.

Ở trong phạm vi mình quản lý, lại có một người không nghe lời, chính là đã khiêu chiến quyền uy của lão Tiền thị, nếu không ngăn chặn, về sau trong nhà sẽ loạn.

“Lão đại, còn không đi túm người trở về.” Lão Tiền thị hô lên với Giang Lương Tài đang ngốc lăng, khuôn mặt tái nhợt.

Giang Lương Tài ở bên cạnh Ngô Thị, thân thể lảo đảo, mãi không thể đứng lên được.

Đứa trẻ đang nhìn, đang nhìn…

Không muốn hắn làm phụ thân…

Giống như từng đạo sấm sét nổ bên tai Giang Lương Tài cùng Ngô thị, đặc biệt là thời đại này đều tin vào số mệnh, Giang Lương Tài cùng Ngô thị đều không muốn tin vào số mệnh này…

Nhưng lời của một đứa trẻ là chân thật, khiến bọn họ không có cách nào đối mặt.

Cho dù Ngô thị là một người mẹ, nhưng cũng không có quan tâm đến nữ nhi của mình, nàng chỉ một lòng muốn sinh nhi tử, thay đổi hoàn cảnh hiện tại một chút.

“Lão đại, lão đại……” Lão Tiền thị hét lớn khiến Giang Lương Tài định thần lại, ngón tay run lên nhè nhẹ: “Con đi tìm.”

Giang Bạch Minh nói: “Lão nhị cũng đi cùng đi, đừng để đứa trẻ xảy ra chuyện gì.”

Giang Lương Tài gian nan mở miệng nói: “Cảm ơn cha.”

“Đó là con cháu Giang gia, bất luận là nam hay nữ, cũng đều mang họ Giang.” Lão gia tử nói với đại nhi tử.

Lão nhị Giang Nguyên Trung lập tức nói: “Được, con đi ngay.” Lại an ủi đại ca: “Đứa trẻ chắc cũng hung hăng một chút thôi, chạy không được bao xa đâu.”

Giang Lương Tài mím môi không nói gì, trừ ngoài sân, khắp nơi đều nhìn một lượt, cũng không thấy bóng dáng đứa trẻ đâu, Giang Lương Tài càng biến sắc…

Đứa trẻ đã chạy đi đâu rồi?

Tim Giang Lương Tài đập như trống bỏi, hai chân đều nhũn ra.