Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 121: Hạt Giống



Edit: Kim

Hệ thống: “Sao không nói lời nào?”

Đứa trẻ nằm chữ X trên đất một hồi, tuổi còn nhỏ, thật giống cá muối phơi khô.

Nam Chi: “Ca ca, ngươi biết ta muốn nói gì mà, nhưng lại không đáp ứng, ta rất buồn, ta muốn khóc.”

Hệ thống:……

Không còn lời nào để nói.

Hệ thống: “Chỉ có thể hành động, mới có thể bước thêm một bước tới mục tiêu, cố lên.”

Nam Chi ngây thơ chất phác mà ngồi dậy, hai tay chống cằm, “Ca ca, lừa trẻ con là không tốt.”

Hệ thống: “Ngươi cái gì cũng không làm, chỉ nằm ở chỗ này là có thể về nhà sao, là có thể gặp lại cha mẹ sao, không thể chỉ có mục tiêu mà cái gì cũng không làm, hành trình vạn dặm phải bắt đầu từ dưới chân, không bước lấy nửa bước sao có thể đi hết vạn dặm.”

Nam Chi: “Đơn giản thôi, ca ca, ngươi có thể nói chuyện đơn giản hơn được không, ta nghe không hiểu!”

Hệ thống:……

Ngươi vẫn luôn là một đứa trẻ, nhưng phải làm thế nào mới tốt đây.

Ở trong mỗi thế giới một hai năm, cho dù thời gian tích lũy nhiều, nhưng bản chất vẫn là một đứa trẻ!

Có lẽ là xuyên qua nhiều thế giới, có thể thành thục hơn một chút.

Ít nhất thì bây giờ đứa trẻ cũng mơ hồ biết được mình đang làm gì.

Từ từ tới, từ từ tới……

Hệ thống không muốn tiếp tục đề tài nặng nề này nữa, “Ngươi xem, thế giới này ngươi làm rất tuyệt nha, thu hoạch cũng rất tốt.”

A, sao những lời này nghe quen tai vậy, chính là buột miệng nói ra!

Số hiệu: 1

Họ tên: Quý Nam Chi

Tuổi: 3

Cấp bậc: Sơ cấp

Điểm kinh nghiệm EXP: 200+200

Giá trị linh hồn: 100

Giá trị mị lực: 50+5

May mắn: 30

Trí tuệ: 20+5

Kỹ năng: Oa oa oa (Người lớn không thể làm lơ tiếng khóc của trẻ em.)



Danh hiệu vinh dự: Thiên Sơn Đồng Mỗ

Vật phẩm: Bí kíp võ công thất truyền (xuất hiện ở vi diện võ thuật cấp thấp, thật rác rưởi, thật thô sơ)

Nhiệm vụ giả Nam Chi hoàn thành nhiệm vụ vi diện, mức độ hoàn thành 100%, đạt được 200 điểm tích phân, 10 điểm thuộc tính, danh hiệu vinh dự: Thiên Sơn Đồng Mỗ.

Vật phẩm đạt được: Bí kíp võ công thất truyền.

Nam Chi nghe hệ thống ca ca nói chuyện, hỏi: “Thiên Sơn Đồng Mỗ là gì?”

Hệ thống: “…… Là khen ngươi đáng yêu đấy.”

Nam Chi ôm mặt cười rạng rỡ, “Ta đúng là rất đáng yêu, ca ca cũng rất tốt, tuy rằng không cho ta về nhà, nhưng ta thích ca ca.”

Hệ thống:……

Không biết là khen hay châm biếm.

Hệ thống nói: “Muốn thêm điểm thuộc tính vào chỗ nào, ta thấy giá trị trí lực và giá trị mị lực cũng khá tốt, có thể làm người ta yêu thích, ngươi có thể ở thoải mái ở chung với người khác, cũng là một loại năng lực.”

“Tất cả mọi việc trên thế gian, là vui vẻ hay đau khổ, đều là do có thể câu thông quan hệ hay không, chung sống vui vẻ với người khác, giao tiếp tốt, chính là một loại năng lực có một không hai, rất phi thường.”

Nam Chi gật đầu: “Ta nghe ca ca.”

Hệ thống: “Chúng ta không vội đi làm nhiệm vụ, làm quen với các ký tự trên bảng trước, học xong, về sau tự mình xem giao diện, có được điểm thuộc tính, muốn thêm vào chỗ nào tùy ý ngươi.”

Nam Chi không bài xích chuyện học tập, cô hỏi: “Học xong mấy thứ này, ta sẽ biến thành siêu nhân sao?”

Hệ thống: “Không, sẽ biến thành một chiến binh hình lục giác.”

Nam Chi lại hỏi: “Chiến binh hình lục giác lợi hại hơn, hay siêu nhân lợi hại hơn?”

Hệ thống: “Chiến binh hình lục giác toàn diện hơn.”

Nam Chi lập tức giơ nắm tay nhỏ lên: “Ta muốn trở thành chiến binh hình lục giác, ta muốn biểu diễn cho cha mẹ xem.”

Trong không gian trắng xóa, vọng lại tiếng nói ôn nhu của hệ thống, cùng tiếng nói trong trẻo của trẻ con, một cái dạy, một cái học, không gian lạnh như băng có thêm một tia ấm áp.

“Hôm nay học tới đây thôi, rất tốt, để khen thưởng ngươi, ta tặng ngươi một món quà.” Hệ thống nói.

Nghe thấy có quà, khuôn mặt nhỏ của Nam Chi tức khắc sáng lên, “Quà sao, thật sự có quà sao, quà gì vậy, ca ca định tặng ta cái gì vậy, cảm ơn ca ca, ca ca thật tốt!”

Một chậu hoa nhỏ màu hồng nhạt xuất hiện trước mặt Nam Chi, còn có một hạt giống màu đen.

Hệ thống: “Ngươi không cảm thấy không gian này quá đơn điệu, quá lạnh giá sao, có thể trồng ra cái gì hay không, còn phải xem khả năng của ngươi.”

Phải dỗ đứa trẻ một chút, những số liệu kia, đứa trẻ thật sự không thể hiểu những thứ này, cũng không có cảm giác gì, ngay cả điểm khen thưởng cũng không biết.

Nam Chi thật cao hứng, trên mặt đều là cảm giác mới lạ cùng vui sướng, liên tục hỏi: "Đây là loại hạt giống gì, lớn lên sẽ thành hình dáng gì….?”

Hệ thống: “Không biết, có lẽ là hoa màu đỏ, cũng có thể là cây cỏ màu tím, có lẽ là một cây đại thụ, phải đợi nó lớn lên, mới có thể biết được.”

Cảm giác mở một hộp bí ẩn, sẽ càng vui vẻ!

Oa, Nam Chi quả nhiên càng cao hứng, thật cẩn thận đem hạt giống chôn vào chậu hoa, lại hỏi: “Có phải tưới nước cho hạt giống không?”



Hệ thống: “Cần, nhưng không được tưới quá nhiều, hơn nữa, hạt giống này không phải dùng nước để tưới, mà phải dùng linh dịch.”

Linh dịch?

Nam Chi hỏi: “Có phải là linh dịch mà vị nương nương kia sử dụng không?”

“Đúng vậy.” Hệ thống trả lời.

Nam Chi kinh ngạc, cô nhìn chậu hoa nhỏ, một hồi lâu sau mới nói: “Có phải tưới bằng linh dịch sẽ trở thành món ăn ngon không, có lẽ nó sẽ mọc ra một loại rau.”

Nam Chi vẫn luôn nhớ mãi không quên hương vị của món ăn cho thêm linh dịch.

Hệ thống: “…… Có thể lớn lên sẽ trở thành một cây ăn quả.”

Nam Chi vỗ tay, cười ha hả: “Như vậy lại càng tốt.”

Hệ thống:……

Cũng không thể lớn lên mà, sao lại chỉ biết lo ăn….

Nhưng mà bản năng của trẻ con chính là ăn mà lớn lên, tất cả các sinh linh được sinh ra đều có loại bản năng này.

Nam Chi chống cằm, đem mỡ trên mặt ép thành hai cái má phúng phính, nhìn chằm chằm vào chậu hoa, hỏi: “Ca ca, khi nào thì nó mới nảy mầm.”

“Không biết, có thể là ngày mai, mà cũng có thể là rất lâu.” Hệ thống nói.

Nam Chi: “Có phải tưới nước cho nó, nó sẽ nảy mầm nhanh hơn không?”

Hệ thống: “Có thể, ngươi định tưới linh dịch cho nó sao?”

Nam Chi: “Đúng vậy, đúng vậy, nhưng mà ta không có linh dịch.”

Hệ thống: “Có thể mua.”

“Oa, có thể mua, mua ở đâu vậy?” Nam Chi vô cùng ngạc nhiên, cô nhìn quanh không gian trắng xóa một vòng, “Không có cửa hàng.”

“Có.” Hệ thống hiện ra một thương thành, có đến mấy vạn sản phẩm, làm người xem muốn hoa mắt chóng mặt.

“Đây là linh dịch.” Hệ thống chỉ ra linh dịch.

“Nhưng mà, ta không có tiền nha.” Nam Chi ủy khuất chỉ tay, cô lại xin lỗi chậu hoa: “Chi Chi không có tiền mua linh dịch cho ngươi, ngươi phải tự mình nỗ lực nảy mầm nha.”

Hệ thống:……

Cũng không cần phải tỏ ra đáng thương như thế.

“Ca ca cho ngươi hai giọt, nhưng chỉ hai giọt này thôi, về sau sẽ không tặng nữa.” Tâm hệ thống có chút mệt, nhìn đứa trẻ như vậy, chỉ sợ lúc sau làm nhiệm vụ, trong đầu sẽ chỉ nhớ thương chậu hoa nhỏ không được tưới linh dịch.

Nuôi dạy một đứa trẻ thực sự rất rắc rối, hệ thống cảm thấy mình phải hao tổn tinh lực trên người đứa trẻ này thật nhiều.

Nuôi thì nuôi, không được thì buông, cứ đợi lớn rồi giao lại cho hệ thống khác, cũng không biết là sẽ nuôi thành cái hình dáng gì.

“Cảm ơn ca ca, ca ca thật tốt.” Nam Chi cao hứng nói, lại nói với chậu hoa nhỏ: “Có linh dịch bây giờ đây.”

Hai giọt linh dịch thấm vào trong đất, chớp mắt đã không còn tung tích, hai giọt linh dịch có vẻ hơi ít, nhưng mà có còn hơn không, hệ thống chỉ là đang dỗ đứa trẻ, thấy đứa trẻ vui vẻ như vậy, lại nhỏ thêm hai giọt nữa.