Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 116: Độc Nữ (37)



Edit: Kim

Chung Ly Sương gian nan nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy Đỗ Đan Liên nữa, không muốn nhìn thấy nàng thỏa thuê đắc ý, khuôn mặt rạng ngời, đây còn là Đỗ Đan Liên luôn cúi đầu làm việc sao?

Nàng ta không muốn nghe Đỗ Đan Liên nói, nghe nàng hứng thú bừng bừng mà muốn thay đổi Tuyệt Tình Cung, giống như muốn cải cách Tuyệt Tình Cung ngày càng tốt hơn, trong lời nói tràn đầy dã tâm.

Sao nàng dám?

Sao Đỗ Đan Liên dám?

Chỉ chớp mắt, chung quanh nàng ta chỉ toàn là kẻ thù, ngay cả người tỷ muội lớn lên từ nhỏ cũng hận nàng ta.

Chung Ly Sương cảm thấy trước đây mình đã đối xử với Đỗ Đan Liên quá tốt, nàng ta vẫn luôn không động vào Đỗ Đan Liên, mà nay Đỗ Đan Liên lại làm như thế.

Cấu kết với người ngoài, giữa nàng ta và đứa trẻ, Đỗ Đan Liên đã chọn đứa trẻ.

“Nào, đưa cung chủ vào lồng sắt đi, nhẹ tay một chút.” Đỗ Đan Liên nhẹ nhàng nói với mấy đệ tử.

Đệ tử Tuyệt Tình Cung hoang mang mà nhìn nhau, đem cung chủ nhà mình nhốt vào lồng sắt, chính là đánh vào mặt của Tuyệt Tình Cung, mà phó cung chủ cư nhiên lại không phản đối.

“Đừng lo lắng, nếu cung chủ trách tội xuống, ta sẽ chịu trách nhiệm.” Đỗ Đan Liên hơi mỉm cười với Chung Ly Sương, “Cung chủ là cung chủ của Tuyệt Tình Cung, vì Tuyệt Tình Cung mà chấp nhận đi.”

Chúng đệ tử nhìn Chung Ly Sương lúc này đã như một con chó chết, đều lâm vào trầm mặc.

Cung chủ đã trở thành phế nhân, có muốn trách tội cũng không thể trách tội được đi, chúng đệ tử nghĩ thông suốt rồi, ba chân bốn cẳng mà đem Chung Ly Sương nhét vào lồng sắt.

Lồng sắt kia chính là cái lồng sắt mà Nam Chi thoát ra được, cho nên đối với người lớn hơi chật một chút, cần phải nhét mới lọt vào được.

Chân tay của Chung Ly Sương cũng không thể duỗi thẳng ra.

Nam Chi nhìn dì xấu xa bị nhét vào lồng sắt, vừa lòng mà ngồi xổm xuống bên cạnh, nãi thanh nãi khí, giọng nói ngọt ngào mềm mại: “Bị nhốt trong lồng sắt có phải rất khó chịu không, không thể nhốt con người vào trong lồng sắt.”

Chung Ly Sương mắt điếc tai ngơ, hiện tại nàng ta đã không còn tôn nghiêm, chỉ có thể im lặng mặc người lăng nhục.

Nam Chi không để bụng việc dì xấu xa không để ý tới mình, lúc cô ở trong lồng sắt cũng không để ý tới lời nói của dì xấu xa.

Nam Chi nói với Đỗ Đan Liên: “Dì Liên, ta phải đi cùng sư phụ, dì chăm sóc cho dì xấu xa nhé.”

Đỗ Đan Liên: “…… Được.”

Sau đó Đỗ Đan Liên nhìn đứa trẻ thật sự rời đi mà không quay đầu lại, bộ dáng ngây thơ chất phác mà tiến về phía trước, có không ít người lớn cũng không thể làm được như vậy.

Nếu, nếu Chung Ly Sương cũng có thể giống đứa trẻ, nhanh chóng giải quyết mọi việc, tiến về phía trước, thì làm sao phải rơi vào kết quả ngày hôm nay.



Đều nói trẻ con vô tri, quay đầu đã quên mọi chuyện, nhưng loại năng lực này, có bao nhiêu người lớn có thể làm được mà vứt bỏ đi thứ mình chấp niệm.

Năng lực vứt bỏ thống khổ.

“Khụ khụ……” Trữ Quan ho khan một tiếng, nói với Ngũ Thải đạo nhân: “Sư phụ, người xem con còn cơ hội không?”

Thấy được thực lực của sư muội, trong lòng Trữ Quan cảm thấy có chút cưỡng bách, hắn là sư huynh nhưng còn không mạnh bằng tiểu sư muội.

Mấu chốt là tiểu sư muội vẫn còn là một đứa trẻ?

Hắn là sư huynh không thể mất mặt như vậy được đúng không?

Ngũ Thải đạo nhân gật đầu, “Có thể, cố gắng hiểu được bản chất của thế giới, là có thể, bất kể là khi nào cũng không muộn, đều còn cơ hội.”

Vẻ mặt Trữ Quan lập tức trở nên chua xót, hắn thật sự không hiểu được ý nghĩa trong lời nói của sư phụ, vừa nghe đã thấy đầu óc quay cuồng.

Cái gì mà thế giới là hư ảo, chỉ có tu tâm mà thôi.

Hắn nhìn sư phụ lải nhải, mà sư phụ lại thấy hắn như một tảng đá!

Ổ Dung Chu xách thanh kiếm gỗ nhỏ, nhìn Nam Chi, môi mấp máy, vẻ mặt chính là ‘hoài nghi thế giới’.

Nam Chi hỏi tiểu bằng hữu: “Tại sao ngươi lại không vui?”

Ổ Dung Chu mất mát mà nói: “Ta còn muốn bảo vệ ngươi, kết quả là ngươi còn lợi hại hơn ta.”

Ổ Dung Chu nhìn Nam Chi, “Ta sợ ngươi không làm bằng hữu với ta nữa, rốt cuộc ta cũng không lợi hại chút nào.”

“Đương nhiên ngươi vẫn là bằng hữu của ta, ngươi không thể bảo vệ ta, thì ta có thể tự bảo vệ chính mình, còn có thể bảo vệ ngươi.” Nam Chi vỗ ngực, “Trong lòng ta cũng rất sợ hãi, nhưng ta có thể chiến đấu.”

Ngũ Thải đạo nhân nói: “Tình huống của nàng đặc thù, nếu cũng để ngươi chịu đựng những cực khổ đó, ngươi có đồng ý không?”

“Tình huống của nàng vẫn còn là tương đối tốt, càng có nhiều người chịu đựng nhiều cực khổ hơn cũng không làm được gì cả, còn có thể bị tàn phế.”

Ổ Dung Chu nhanh chóng lắc đầu: “Không, ta không muốn, quá đáng sợ.”

Hắn chỉ là nghe kể lại đã cảm thấy khó chịu, chỉ bằng việc luôn bị nhốt trong lồng sắt, hắn đã cảm thấy không chịu nổi.

Cảm giác mất mát khi thua kém bằng hữu trong lòng Ổ Dung Chu tiêu tán đi không ít, hắn thề nói: “Ta nhất định sẽ trở thành kiếm khách lợi hại nhất.”

Nam Chi cười khích lệ nói: “Đúng vậy, ngươi nhất định sẽ làm được.”

Ngươi sẽ trở thành một kiếm khách lợi hại, sẽ cùng muội muội đánh bại Phi Yên tỷ tỷ, cuối cùng là thành thân với muội muội.



Ổ Dung Chu thật giống một chàng hoàng tử, đánh bại quái thú, giải cứu công chúa, cuối cùng là hạnh phúc bên công chúa.

Hoàng tử Ổ Dung Chu gãi gãi đầu tóc lộn xộn của mình, “Ta cũng cảm thấy mình có thể trở thành kiếm khách lợi hại nhất.”

Nam Chi nghĩ thầm, hay là thừa lúc Ổ Dung Chu chưa trở thành kiếm khách lợi hại nhất, khi dễ hắn trước, về sau hắn chính là khi dễ chính mình, khi dễ Phi Yên tỷ tỷ.

Ý niệm nổi lên, tâm Nam Chi ngày càng dao động….

Oa, Phi Yên tỷ tỷ cũng muốn đánh hắn!

Ổ Dung Chu:???

Ngươi đừng lại đây!

Phí Thành sơn trang.

Một chiếc xe ngựa tiến vào Phí Thành sơn trang, Phương Hành nhảy xuống khỏi xe ngựa, nói với Thôi Lãnh Hương bên trong xe ngựa: “Phu nhân, đã về đến nhà.”

Mành nhấc lên, sắc mặt Thôi Lãnh Hương tái nhợt mà bước xuống xe, phớt lờ bàn tay đang vươn ra của Phương Hành, nàng không muốn nhìn thấy Phương Hành.

Phương Hành bình tĩnh mà thu tay về, đi bên cạnh Thôi Lãnh Hương, đột nhiên mỉm cười: “Đã đi lâu như vậy, không biết tiểu nha đầu có nhớ chúng ta không, có còn nhận ra chúng ta không.”

Thôi Lãnh Hương dừng lại, giống như không thể chịu đựng được mà khom người lại, nàng lại không tự chủ được mà nhớ đến đại nữ nhi.

Phương Hành đỡ nàng, Thôi Lãnh Hương lại giống như đụng phải thứ gì dơ bẩn, phản ứng quá khích mà đẩy Phương Hành ra.

Phương Hành ổn định thân thể, không sao cả mà mỉm cười, đi lên đẩy cửa ra, đi vào phòng, nhìn đứa trẻ đang nằm trong nôi rồi ôm lên, “Con ngoan, con là tâm can bảo bối của ta.”

Phương Hành lại nói với Thôi Lãnh Hương: “Đã một thời gian không nhìn thấy, đều đã nặng hơn, trắng trẻo mập mạp, nhìn khuôn mặt này xem, thật giống với tỷ tỷ của nó.”

Thôi Lãnh Hương lạnh lùng mà nhìn Phương Hành, Phương Hành đem đứa trẻ đặt lại vào trong nôi, nói với Thôi Lãnh Hương: “Ta sẽ thu xếp mọi chuyện ổn thỏa, trước khi đi, nàng không thể dịu dàng với ta một chút sao?”

Thôi Lãnh Hương nhíu mày, “Chàng muốn đi đâu?”

Nàng tựa hồ nghĩ tới cái gì, “Chàng thật sự muốn đi?”

Phương Hành gật đầu, “Đúng vậy, nên giải quyết cho xong, ta còn có thê tử, hơn nữa còn có một đôi nữ nhi.”

Đôi môi Thôi Lãnh Hương run rẩy, “Chàng đi đi, ta sẽ cùng con đợi chàng trở về.”

Trong lòng nàng hiểu rõ, trượng phu sẽ không trở về nữa, hai người bọn họ liên thủ còn không đánh được kẻ điên Chung Ly Sương.

Trượng phu một mình ra đi, chính là ôm tâm lý đồng quy vu tận.