Xuyên Không Tự Sự Ký

Chương 40: Thủy tạ. Con rùa



edit & beta: Hàn Phong TuyếtSáng tỉnh dậy, trờicòn rất sớm. Khoác áo xuống giường, mở cửa sổ ra, bầu trời còn mấy ngôisao chưa tắt hẳn, nền trời xanh tím hơi nhuộm màu nắng mai. Gió mát đưatheo hương hoa quế làm lòng người khoan khoái.

Tôilặng lẽ mở cửa. Bốn nha hoàn còn đang ngủ say. Đưa mắt nhìn canh lậu,lúc này là tầm hơn bốn giờ sáng ở hiện đại. Cái thứ này, tôi phải vắt óc rất lâu mới hiểu cách xem – bởi vì không thể hỏi người khác, nếu khôngthân phận sẽ bại lộ.

Không đánh thức đám nha hoàn,tôi nhẹ nhàng ra khỏi phòng. Không khí trong viện trong lành tuyệt vời.Tôi dang tay dang chân. Đã lâu rồi không dậy sớm, thật là phí phạm không ít quãng thời gian tươi đẹp. Mở cửa viện ra ngoài, cả Nhạc phủ chìmtrong tĩnh lặng. Tôi bèn đi dạo loanh quanh. Có một cảm giác như cả thếgiới này chỉ thuộc về mình mình.

Bất tri bất giác điđến một thủy tạ trong phủ. Thủy tạ ấy mà, chính là một căn phòng ba mặtgiáp hồ nước, không có tường hoặc có tường nhưng có cửa sổ rộng. Ngôithủy tạ này xây trên một hồ nước nhỏ, trong hồ còn hoa sen nở muộn.Những cánh hoa đọng sương sớm trong suốt, tỏa hương thơm thoang thoảng.Ngẩng đầu nhìn tấm biển treo trên thủy tạ. Bốn chữ “Lãnh Hương tiểu tạ”không khỏi làm người ta nhớ đến câu thơ tả sen “Yên nhiên diêu động,lãnh hương phi thượng thi cú”* của Khương Qùy.

*Câu thơ trong bài “Niệm nô kiều”. Dịch nghĩa: Hoa đung đưa, hương thơm bay vào câu thơ.

Kỳ lạ. Sao trước kia đi dạo trong phủ tôi chưa từng thấy nơi này nhỉ? Tôiquay đầu nhìn. Thì ra tôi đang ở phía sau viện của Nhạc Thanh Âm. Lúctrước đi dạo, mỗi lần đến gần chỗ anh ta ở đều lánh xa ra, đương nhiênlà chưa từng đến đây. Càng nghĩ càng thấy bất bình. Nhà anh ta ở đẹp hơn tôi, cảnh trí sau nhà cũng đẹp hơn. Chẳng lẽ đây chính là một trongnhững biểu hiện của việc trọng nam khinh nữ ở cổ đại ư? Nhạc cha, nhìnông có vẻ rất chính trực mà thì ra cũng là một lão phong kiến! Hừ.

Càng nhìn càng thấy thích thủy tạ này. Tôi chạy quanh, thấy có mấy bậc thang đi xuống gần mặt hồ. Bên cạnh có một chiếc ghế đá, bèn ngồi xuống, mảimê ngắm hoa sen. Đang lúc say sưa, chợt nghe thấy tiếng bước chân vọnglại. Vốn định càu nhàu sớm tinh mơ thế này đã có ai dậy đi dạo rồi thìnghe được một giọng nói trầm thấp: “Chuyện này tuyệt đối không thể có sơ suất gì. Nếu để lộ ra ngoài, chỉ e xử lý đã khó lại càng thêm khó”.

Đây là giọng của Nhạc Minh Giảo. Lúc này ông ấy còn chưa đi làm, chạy đến đây làm gì?

Một giọng nói khác đáp lại: “Đạo tặc mặt quỷ đó là tội phạm truy nã quantrọng số một. Lần này chỉ e triều đình sẽ phái phủ Đô úy nhúng tay vào”.

Giọng nói này là của Nhạc Thanh Âm! Hai cha con nhà này vừa sáng dậy đã bànviệc công, đúng là cuồng công việc! Nghe thấy tiếng bước chân hướng gầnvề phía thủy tạ, tôi đắn đo không biết mình có nên đi ra chào hỏi haykhông. Song lại thấy mình vẫn mặc quần áo ngủ, chỉ khoác thêm một chiếcáo choàng ra ngoài, đầu chưa chải, mặt chưa rửa. Vẻ lôi thôi lếch thếchnày mà để Nhạc Minh Giảo trông thấy thì không biết có dọa chết ông ấyhay không. Dù bình thường ông rất thân thiết với tôi, nhưng có thể thấyvẻ bảo thủ và nghiêm túc đã ngấm vào trong xương, đương nhiên sẽ khôngcho phép con gái mình đi theo xu hướng gợi cảm.

Suynghĩ một lát, cảm thấy cứ tạm thời náu đi thì tốt. May mà nơi tôi đangngồi khá thấp, lại ở dưới cửa thủy tạ, chỉ cần không đi xuống bậc thangthì sẽ không phát hiện ra. Tôi bèn nín thở ngồi im, gắng sức co rúmngười lại. Nghe thấy tiếng hai cha con đi vào trong. “Cọt kẹt” mộttiếng, cửa sổ trên đầu được mở ra, làm tôi bỗng hoảng sợ không dám ho he gì.

May mà không ai nghĩ đến sẽ có người dậy sớm tới ngồi ở đây, cho nên hai cha con họ cũng không phát hiện ra tôi. Nghethấy Nhạc Minh Giảo nói: “Vụ án này đương nhiên phải do Hình bộ tiếpquản và phủ Đô úy hiệp trợ mới được. Phía tri phủ Yên Nhiên sẽ khôngđiều động được nhân lực giúp đỡ. Tối qua Hình bộ Thượng thư đại nhân đãdâng mật tấu, hôm nay lên triều ắt sẽ có chỉ thị. Tối nay chắc là chakhông về phủ được rồi. Thanh Âm, con phải chú ý nhiều hơn một chút, đặcbiệt là Linh Ca… Tuy căn cứ vào tác phong làm việc của đạo tặc mặt quỷ,hắn trước nay chỉ trộm bảo vật, nhưng không ai bảo đảm được hắn sẽ không trộm người trộm sắc. Yên Nhiên nói tối qua hắn để lại dấu mặt quỷ trêntàng cây, chính là để báo hiệu hắn sẽ gây án. Nếu chỉ đơn thuần muốn hỏi tên Linh Ca thôi thì cần gì phải khổ cực như thế? Bằng thân thủ thầnthông quảng đại, đến đi không dấu vết của mình, biết rõ cha là quan viên Hình bộ, lại thêm Yên Nhiên cũng có trong phủ, hắn bắt Linh Ca lên câychính là muốn nói cho chúng ta biết: bất kỳ lúc nào hắn cũng có thể lấyđi tính mạng nó, chúng ta đừng hòng bắt được hắn. Vậy nên, bắt buộc phải bảo vệ thật tốt muội muội con. Hôm nay con mời U Vũ đến đây, nhờ nóđiều hai thuộc hạ võ công cao cường đến âm thầm bảo vệ Linh Ca. Chuyệnnày đừng để Linh Ca biết, kẻo nó lại bất an… Thanh Âm à, đây không phảichuyện đùa. Đạo tặc mặt quỷ là tội phạm truy nã hàng đầu của triều đình. Vi phụ suy đoán rằng, có lẽ hoàng cung đã bị hắn lấy cắp thứ gì đó vôcùng quan trọng. Đến vi phụ cũng không biết rõ nội tình thì phải hiểuđược tính quan trọng của sự việc là thế nào. Bảo Yên Nhiên hết sức cẩnthận, cũng phải bảo vệ Linh Ca cho tốt, nhớ chưa?”

Ồ… Chẳng ngờ cái tên đầu tường ấy bản lĩnh không tồi, là tội phạm truy nãcấp A của quốc gia cơ đấy! Đến đồ trong hoàng cung cũng dám trộm, đúnglà gan to hơn trời. Chẳng trách tối qua Nhạc Thanh Âm ngăn cẩu quan tiết lộ tin tức. Nếu tin này bị lộ thì chắc chắn sẽ bứt dây động rừng. Maymà cẩu quan còn tin vào khả năng kín mồm kín miệng của tôi. Dù sao tôicũng là người trong cuộc, ít nhiều gì cũng phải cho tôi biết một chút.

Nghe thấy Nhạc Thanh Âm đáp: “Vâng, cha. Cha cũng phải chú ý an toàn”.

Nhạc Minh Giảo nói: “Đạo tặc mặt quỷ hẹn Linh Ca ngày mười sáu tháng tám đến lấy tên, hiển nhiên là nắm rất chắc hành động ngày hôm ấy. Tên tặc nàythật ngông cuồng… Có lẽ triều đình có thể lợi dụng điểm này để bắt hắn…Nói tóm lại, đợi xem hôm nay lên triều thế nào đã”.

Một hồi lâu im lặng, sau đó là tiếng mở cửa, tiếng bước chân đi xa dần.

Tôi thở phào, vươn vai cho đỡ mỏi, lại nghe thấy một giọng nói ngạc nhiên vang lên sau lưng: “Linh Ca?!”

Tôi giật mình, vội quay lưng lại, trông thấy Nhạc Thanh Âm đứng trước cửasổ, vừa hay nhìn thấy tôi. Sao, sao anh ta còn chưa đi? Chẳng lẽ lúc nãy chỉ có một mình Nhạc Minh Giảo rời đi thôi ư?… Ôi thôi.

Tôi mở to mắt nhìn Nhạc Thanh Âm đang nhíu mày, nhất thời không kiếm đượccái cớ gì. Thấy anh ta lạnh lùng nói: “Vào đây”. Chỉ đành ngoan ngoãn đi lên, mở cửa vào phòng.

Nhạc Thanh Âm vừa trông thấytôi, đầu tiên là nheo nheo mắt – trải qua một thời gian ngắn tiếp xúc,tôi biết đây là biểu hiện không vui của anh ta, theo bản năng khoác chặt áo choàng trên người, dán lưng vào cửa.

“Lại đây”, anh ta ra lệnh.

Tôi cúi đầu bước một bước.

“Lại đây. Đừng để ta nói đến lần thứ ba”. Trong giọng nói lạnh băng của anh ta còn có vẻ bất đắc dĩ.

Tôi rón rén đi đến trước mặt anh ta, cúi đầu lí nhí nói: “Ca ca…”

Anh ta chầm chậm ngồi xuống, con ngươi lạnh như băng ngó tôi, nói: “Đã nghe hết rồi?”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

“Muội đã biết tính nghiêm trọng của việc này chưa?”Anh ta hỏi.

Tôi giương mắt sợ hãi nhìn anh ta, tiếp tục gật đầu.

“Tên đạo tặc mặt quỷ đó hành vi kỳ quặc, tác phong khoa trương, võ công caothâm khôn lường. Muội có biết hai tháng trước con dấu mặt quỷ của hắnxuất hiện ở đâu không?” Nhạc Thanh Âm đột nhiên lạnh giọng hỏi.

… Ở, ở đâu? Tôi mở to hai mắt nhìn gương mặt phủ đầy sương của anh ta.

Anh ta dùng giọng nói thấp đến mức gần như không thể nghe thấy để gằn từng chữ: “Bên gối đầu của đương kim thánh thượng”.

Tôi cả kinh lùi một bước. Bên gối đầu của hoàng đế đấy! Ý là, ý là nếu lúcđó hắn muốn lấy đầu của hoàng đế chỉ dễ như trở bàn tay! Hèn chi… hènchi Nhạc Minh Giảo, Nhạc Thanh Âm và Qúy cẩu quan lại thận trọng vớiviệc này như thế. Hèn chi đạo tặc mặt quỷ gây án nhiều như vậy mà chưabao giờ nghe đồn. Hèn chi phải dùng đến Cấm vệ quân của Hoàng thành –phủ Đô úy hiệp trợ Hình bộ phá án, đến người là tri phủ thành Thái Bìnhnhư cẩu quan, ở trong vụ án này cũng chỉ là thành phần chờ nghe saikhiến.

Đương kim hoàng thượng… chắc là chấn độngkhông nhỏ đâu nhỉ?! Nếu đạo tặc mặt quỷ này là phần tử phản bội quốc gia hoặc gian tế của nước địch thì chẳng phải bây giờ đã sang triều đạikhác rồi ư? Khoan đã… Hai tháng trước… Chẳng phải là lần đầu tiên tôithấy hắn đứng trên đầu tường ở hậu hoa viên đấy sao? Đêm đó chắc hẳn làhắn vào cung gây án, vậy mà còn có tâm tư trêu chọc tôi? Hắn, hắn cũngtự phụ ngông cuồng quá đi!

Thấy tôi không lên tiếng,Nhạc Thanh Âm tưởng tôi bị dọa sợ, giọng nói hòa hoãn lại một chút: “Hắn phạm phải tội chu di cửu tộc, điểm này muội chắc cũng đã biết. Song hắn liên tục gây án, có thể thấy là một tên liều mạng. Đêm qua nếu hắn nảy ý khác, chỉ sợ thứ ta đưa từ trên cây xuống đã không phải là người sốngsờ sờ nữa rồi!”

Tôi hít sâu một hơi, lại không cẩnthận bị sặc, ho lụ khụ liên hồi. Cái tên kia… rõ ràng rất thích trêuchọc người khác, ai ngờ hắn, hắn lại là người đáng sợ như thế! Vậy, vậyđêm mười sáu tháng tám… tôi, tôi phải làm sao? Trên người tôi ngoài sắcra thì không có thứ gì cho hắn trộm đâu!

Tôi hoảngloạn nhìn Nhạc Thanh Âm, thấy anh ta cũng đang nhìn mình chăm chăm, độtnhiên đưa tay vén mái tóc rối của tôi ra sau gáy rồi đi tới trước cửasổ, chắp tay sau lưng, một lúc sau mới nói: “Ta không hy vọng muội gặpbất cứ thương tổn gì. Biết càng ít thì cuộc sống của muội càng yên lành. Linh Ca trước nay luôn là một người bình đạm, bất kể con người muội cóbiến hóa lớn thế nào thì trong cơ thể của muội vẫn chảy dòng máu nhà họNhạc, tên của muội vẫn là Nhạc Linh Ca, mà muội”, anh ta quay người lại, nhìn thẳng vào tôi, ánh bắt lạnh tanh, “Muội vẫn có trách nhiệm phảibảo vệ cơ thể này bình bình an an đến phút cuối đời. Lời của ta, muội,hiểu chứ?”

Tôi giật mình, kinh ngạc đến nỗi gần nhưkhông thể đứng vững. Ý của anh ta rõ ràng là: anh ta, biết tôi khôngphải là Nhạc Linh Ca!

Tôi thở gấp. Biến hóa đột nhiên nảy sinh làm tôi không kịp đối phó. Hai tháng bình yên vừa qua làm tôitin tưởng anh ta đã tin mình, hoặc chấp nhận mình, nhưng giờ xem ra, anh ta chỉ coi tôi là người có nghĩa vụ phải hết lòng hết dạ bảo vệ cơ thểcủa muội muội mình, cho cơ thể ấy được khỏe mạnh bình an sống một đời.Người ở trong cơ thể ấy là tôi đây dù có buồn, có vui, có phiền, có sợthì cũng chỉ là những thứ không đáng kể, có cũng được mà không có cũngđược, đều… không liên quan gì đến anh ta.

Uổng… uổngcông tôi thường xuyên nhớ lại sự ấm áp khi thấy anh ta ở bên trong cáiđêm kinh hoàng tỉnh dậy… Uổng công tôi thường xuyên lấy cái gối hoa quếcó mấy cánh hoa từng vương trên tóc anh ta ra ngửi… Uổng tôi còn thườngxuyên cảm động hồi tưởng lại cái đêm anh ta cõng tôi trên lưng, dịu dàng che chở… Uổng, uổng công tôi dần dần coi anh ta là anh trai chân chính!

… Thì ra tất cả chỉ là mình tôi đơn phương.

Tôi mở to hai mắt nhìn anh ta, thấy đôi con ngươi kia đang nhìn mình như một người xa lạ.

… Được, được thôi. Tôi thừa nhận là tôi quá ngây thơ, làm việc quá cảmtính, quá nhập vai Nhạc Linh Ca. Lúc mới đến, tôi đã định sẽ giữ khoảngcách với mọi người, nhưng dần dần bị thứ gọi là “tình thân” làm daođộng. Tôi có thể không chạm vào tình yêu, có thể không cần tình bạn, bởi vì tôi biết thân phận của mình đặc thù, không cần dính líu đến nhữngngười quan tâm đến mình. Tôi cũng vốn không định với tới tình thân. Từnhỏ thiếu thốn tình cảm, tôi đã sớm nguội lòng, song… song lại có một ca ca xuất hiện. Ngỡ rằng sau này sẽ có người yêu thương che chở, mắng mỏ, chia sẻ hạnh phúc, đến nay mới biết tôi vẫn là kẻ đáng thương không cóphúc được hưởng tình thân.

Tôi cười nhẹ, cung kính hành lễ, đáp lại lời Nhạc Thanh Âm: “Muội hiểu, ca ca”.

Anh ta nhìn tôi không chớp mắt, như thể đang muốn soi kỹ lòng tôi. Tôi xoay người, bước nhẹ ra cửa, vứt hồ sen thủy tạ, vứt nam nhân lạnh lùng, vứt thứ ràng buộc duy nhất của mình ở cổ đại ra sau lưng. Từ giờ, các người là các người, tôi là tôi. Chuyện đến nước này, chi bằng cứ để cá quayvề nước, quên đi chuyện trên bờ.

Lặng lẽ trở về việncủa mình, lúc đi vào thấy đám nha hoàn đang mặc quần áo, gấp chăn gối.Cả đám thấy tôi thì ngạc nhiên, vội hỏi có chuyện gì. Tôi chỉ cười nóilà mình ra ngoài hóng gió, đi thẳng vào trong phòng ngủ.

Lấy hộp đựng trang sức ra, cất tất cả trang sức vào trong một chiếc túi da, sau đó với lấy cái bình hoa trên giá xuống, đổ số tiền dành dụm đượcra. Nghĩ một lát, tôi cầm cái lục lạc mèo con lên ngắm, rồi nhét vàotrong một chiếc túi thơm mà bình thường tôi thích đeo nhất, cất nó cùngvới chiếc túi da vào tủ quần áo.

Lát sau, Lục Thủy,Thanh Yên mang nước vào giúp tôi rửa mặt, dọn giường. Xong thì ăn điểmtâm. Biết Nhạc Thanh Âm đã tới nha môn, tôi bèn kiếm cớ đến hậu hoa viên dạo một mình. Nhân lúc mấy nha hoàn không chú ý, tôi cầm theo chiếc túi da, đi thẳng đến cửa phụ rời khỏi phủ.

Sau khi rờiphủ, tôi không dám chậm trễ, chạy ngay tới một hiệu cầm đồ đổi hết trang sức. May mà tôi đã tìm hiểu giá nên ông chủ hiệu cầm đồ cũng không bắtchẹt được tôi. Cuối cùng thu được một trăm ba mươi lượng, cộng thêm sốtiền riêng của tôi vào là được trên hai trăm lượng, một khoản không nhỏ. Ra khỏi tiệm cầm đồ, tôi vào một ngân hàng tư nhân, đổi hai trăm lượnglấy ngân phiếu cất vào trong cái túi hương đựng chiếc lục lạc mèo conluôn mang bên mình. Số tiền còn thừa thì cho vào túi bên hông, khi cầndùng sẽ lấy ra.

Rồi tôi đến nhà ông lão bán diều họNguyễn, nhờ ông quét dọn giúp tôi căn phòng của Nguyễn Linh Nhi, lại cho một vị đại thẩm ở hàng xóm mấy đồng, nhờ bà giặt giúp chăn gối NguyễnLinh Nhi từng dùng, phơi khô rồi đưa về cho ông lão họ Nguyễn.

Chuẩn bị xong xuôi, tôi ung dung về phủ. Vừa vào phòng đã thấy đám nha hoàncười cười nói nói. Trông thấy tôi, bốn người đứng lên hành lễ. Tôi gậtđầu bảo họ tiếp tục, liền nghe được Thanh Yên cười nói: “Tiểu thư, lúcnãy chúng nô tỳ đang đoán xem đại hội Yêu Nguyệt tối mai nhà ai sẽ thắng đấy! Tiểu thư cũng đoán xem nhà nào xếp thứ nhất đi!”

Đại hội Yêu Nguyệt? Để làm gì? Tranh tài ăn bánh trung thu, xem ai ăn đượcnhiều nhất trong vòng một tuần hương ư? Tối mai… Ợ, tối mai là mười lămtháng tám rồi. Thật không khéo. Tôi đã quên đó là ngày gia đình đoànviên. Các muội muội, xin lỗi nhé, chỉ sợ trung thu năm nay các muội muội sẽ phải khóc ròng rồi. Sáng mai là thời gian tôi quyết định rời khỏiphủ. Chỉ tiếc cho cái nguyện vọng được gả cho người giàu, sống cuộc sống không lo cơm áo thôi!

Đúng thế, tôi thừa nhận, cólúc tôi tuyệt tình đến mức gần như cay nghiệt. Nhưng chỉ có chính mìnhmới hiểu rõ được bản thân. Tôi giống như một con rùa nhỏ bé, chỉ vừa bịchạm đến đầu hoặc tứ chi là đã rụt vào, lấy cái vỏ lạnh cứng đối phó với kẻ địch, mà không biết… mà không biết tôi mới là người khiếp sợ nhất,yếu ớt nhất.

~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~

Cuối chương nàytác giả có viết một đoạn tâm sự rất dài, do bận nên tớ không dịch hẳnra, chỉ tóm tắt lại là: Tác giả phát biểu quan niệm về tình yêu, sau đónói rằng khi viết đến chương này, tác giả vẫn chưa xác định ai là namchính. Tình tiết cũng là vừa nghĩ vừa viết.