Xuyên Không Thành Phế Vật, Ta Lắc Lư Khắp Tu Chân Giới

Chương 73: Thanh Mai Xuân Dao



Sự nhiệt tình của mẹ Hàn Ngọc Nhiễm làm cho Dường Trường Miên cũng bớt căng thẳng. Cậu lon ton tìm chỗ ngồi trống, ngồi xuống. Người hầu dâng lên trà bánh, rót trà cho cậu, phục vụ chu đáo.

Ông nội Hàn nãy giờ đang quan sát, lúc này mới hiền lành nói với Dương Trường Miên: “Nếu con đồng ý tới đây, nghĩa là đồng ý hôn sự này?”

Dương Trường Miên đá mắt qua nam chính, chột dạ gật đầu: “Đồng ý ạ.”

Ông nội Hàn hớn hở vỗ đùi: “Vậy đã chọn được ngày lành chưa? Hay muốn chúng ta chọn giùm? Tổ chức ở đây luôn nhé?”

Dương Trường Miên: “Đ-Đều được ạ, cháu không ý kiến.” Cậu là công cụ người, làm tốt thì hưởng phúc, nào dám ý kiến.

Hàn Ngọc Nhiễm thay cậu trả lời đàng hoàng: “Con tính rồi, sau lễ hội Hoa Tuyết một ngày, cử hành hôn lễ là thích hợp nhất.”

Hắn uống ngụm trà: “Làm ở đây, Dương gia bên kia coi như bỏ, bọn họ không thích Dương Trường Miên, mấy năm qua đều bỏ mặc cậu ta.”

Trong thư hắn không thể ghi kĩ càng tỉ mỉ tình huống, chỉ có thể đơn giản giải thích. Sợ người nhà hiểu lầm, hắn nói cặn kẽ hơn.

Cha Hàn vỗ bàn: “Nực cười! Còn muốn thay long tráo phượng? Xem Hàn gia chúng ta là gì!”

Dương Trường Miên đổ mồ hôi giùm Dương Tầm, chắc ông ta không biết, bão sắp tới.

Chị Hàn đứng lên: “Cứ để cho con đi dạy dỗ bọn họ một trận.”

Dương Trường Miên: “…” Báo thủ họ Hàn.

Mẹ Hàn cản: “Ngồi xuống đi, chuyện của Dương gia con cứ để chúng ta sắp xếp, con nít đừng xen vào.”



Dương Trường Miên cảm thán, cũng chỉ có vị nữ tính trong nhà là đáng tin cậy-

Mẹ Hàn nói hết câu: “Dương gia nhỏ bé tẹo không tới lượt con ra tay, để mấy đứa nhỏ trong trại đi rèn luyện là được rồi.”

“…” Con nít không được xen vào dữ chưa?

Trình độ hung tàn của Hàn gia được cậu nâng lên một tầm cao mới.

666: […Tôi nghĩ chỉ có phản diện mới ác thôi. Quả nhiên không được trông mặt mà bắt hình dong.]

[…Mày nói đúng.]

0405: [Ngầu vậy mà mấy bây chê ác là sao? Tao thấy màu nên đi thay nhớt đi 666.]

666 chửi đổng lên.

“…” Chưa đủ phiền hả!

Mẹ Hàn yêu thương trìu mến nhìn cậu: “Trường Miên vất vả rồi, sau này cứ sống với Nhiễm Nhiễm đi, nó sẽ săn sóc cho con, không để con chịu khổ nữa.”

Hàn Ngọc Nhiễm đầu ngón tay nhúc nhích, không phản đối.

Dương Trường Miên cảm động: “Dì à…” Ngược lại mới đúng!

“Bá mẫu! Con nghe nói Ngọc Nhiễm huynh đã về rồi?”

Dương Trường Miên ra đa dựng lên, quay ra cửa nhìn.



Đập vào mắt là ánh hồng tươi chiếm cứ tầm mắt cậu, cô nàng có cử chỉ nhẹ nhàng uyển chuyển, như một con bướm, cậu cảm thấy mắt mình có vấn đề: [Ai vậy? Mày biết không?]

[Có vậy cũng hỏi, tình địch của cậu.]

[Chắc là kiểu thanh mai trúc mã lâu ngày sinh tình.]

Dương Trường Miên hỏi lại cho chắc thôi chứ cũng nghĩ y vậy, có một hồng nhan tri kỷ như vậy ở nhà, cũng không nói sớm cho cậu biết.

Mẹ Hàn nói nhỏ với cậu, hai người ngồi gần nhau: “Cô bé ấy là Xuân Dao, từ nhỏ tới lớn đều theo đuôi Nhiễm Nhiễm nhà ta.” Chuyện của mấy đứa trẻ, người lớn cũng không thể nhúng tay vào ngăn cản bọn nhỏ kết bạn.

Dương Trường Miên khẽ gật đầu, Ký Xuân Dao xinh đẹp hơn so với những cô gái mà lúc trước cậu gặp. Cô ta có vẻ ngoài hệt như mối tình đầu, dịu dàng hiền lành, ôn nhu lại biết cách ăn nói, không chê vào đâu được.

Bạn thuở nhỏ của nam chính có khác, chất lượng cao.

[Nhìn kiểu gì cũng thấy cô ta mạnh thật, thực lực thua xa nam chính nhưng chắc chắn cũng là Thượng Cảnh.]

“…” Đọ khí chất không đọ lại, đọ sức mạnh cũng không đọ lại, tình địch quá ghê gớm.

[Mà người ta có câu trúc mã sao mà sánh lại trời giáng đúng không! Cố lên, bọn này xem trọng cưng, trời giáng Miên!]

“…” Bớt đọc ngôn lù lại đi, cảm ơn.

Hàn Ngọc Nhiễm không nóng không lạnh, Lý Xuân Dao chào hỏi cũng chỉ đáp lại vài từ đơn, hắn không nhớ có một người bạn thuở nhỏ như vậy. Cô ta cho hắn cảm giác là lạ, giống ma tu mà cũng giống yêu thú.

Lý Xuân Dao là kẻ địch?