Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác - Kim Phi

Chương 4015: Chẳng lẽ có liên quan tới vị này?





"Vâng!" Huyện úy mới nhậm chức trả lời rồi chỉ huy binh phủ bắt đầu duy trì trật tự, phát lương thực cho người dân.



Để thu thuế, chế độ hộ tịch của địa phương rất nghiêm khắc, cho dù là trẻ con cũng có thẻ ngà, sau khi các binh phủ nhận được thẻ ngà sẽ vẽ một ký hiệu lên phía trên, sau đó phát từng phần lương thực cứu trợ ra.



Nếu là thường ngày, mười cân lương thực căn bản không đủ ăn qua mùa đông, nhưng đối với người dân thì những lương thực này là đồ miễn phí, tiết kiệm chút để nấu cháo ăn rồi kết hợp với chút rau củ dại, mười cân lương thực có thể ăn hơn nửa tháng, thế nên cũng không ai dám thắc mắc gì, sau khi nhận lấy lương thực tất cả đều vô cùng cảm tạ mà cúi người với huyện lệnh và binh phủ.



Làng này là làng của cả một tông tộc, dân làng đều là người cùng tộc, trưởng làng cũng là tộc trưởng của bọn họ, lúc này ông ta kích động đến rơi nước mắt, thấy huyện lệnh ngoắc ông ta lại thì vội vàng lau nước mắt rồi chạy tới.





Người còn chưa tới, lời nịnh bợ đã tới trước: "Huyện lệnh lão gia, ngài thật sự đã cứu làng của chúng ta, kiếp sau ta có làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp ơn lớn của ngài!"



"Làm trâu làm ngựa thì không cần, nhưng đúng lúc có chuyện cần ngươi giúp ta làm một chút!" Huyện lệnh nói.







Trưởng làng nghe vậy, trong lòng hơi thất vọng, mắng thầm: "Thảo nào lại tốt bụng tới đây phát lương thực cứu trợ như vậy, hóa ra là có chuyện, nghe nói gần đây vẫn đang đánh giặc, tuyệt đối đừng tới bắt lính!"



Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng thái độ trên mặt ông ta vẫn rất cung kính: "Lão gia cứ phân phó, thứ có thể làm được chúng ta nhất định làm theo, chỉ là năm nay làng chúng ta đã đi lính rồi, bây giờ không còn thanh niên trai tráng khỏe mạnh nào cả..."



Huyện lệnh liếc nhìn đối phương rồi ngắt lời trưởng làng: "Đừng lo lắng, ta không phải tới để bắt lính đâu!"



Nghe thấy Huyện lệnh nói như vậy, trưởng làng thầm thở nhẹ nhõm một hơi dài: "Lão gia cứ phân phó!"



"Chúng ta không kịp đến những làng khác để phát lương thực rồi, các ngươi phái người đi các làng xung quanh thông báo một tiếng, bắt đầu từ ngày mai, quốc sư đại nhân sẽ phái người đến bên ngoài thành Gia Trí phát cháo, những người thật sự khó khăn có thể tới nhận cháo!" Huyện lệnh nói.



Nhân lực của binh phủ có hạn, không kịp đưa lương thực cho từng làng, chỉ có thể dựa theo kế hoạch đã định trước mà thông báo cho người dân, nếu như người dân thật sự không chịu nổi nữa, có thể đến huyện thành tìm đường sống.



Trưởng làng nghe vậy, ngẩng đầu nhìn huyện lệnh, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.



Triều đình trở nên tốt như vậy từ lúc nào? Không chỉ phát lương thực cứu trợ, còn phát cháo ở huyện thành?



Đúng rồi, vừa rồi huyện lệnh cứ nhắc tới quốc sư suốt, chẳng lẽ có liên quan tới vị này?



Trưởng làng không nghĩ ra nổi, cũng không dám nghĩ quá nhiều, huyện lệnh vẫn đang chờ ông ta trả lời nên trưởng làng vội vàng gật đầu rồi nói: "Vâng, thảo dân sẽ lập tức sắp xếp người đi thông báo cho các làng xung quanh!"



Sau đó ông ta hỏi một cách dè dặt: "Lão gia, chúng ta vẫn có thể đi nhận cháo chứ?"



Mười cân lương thực căn bản không đủ ăn qua mùa đông, bọn họ cách huyện thành không xa, nếu như có thể nhận cháo sẽ có thể tiết kiệm được một ít khẩu phần lương thực, nói không chừng năm nay trong làng sẽ không có người chết đói.



Huyện lệnh suy nghĩ rồi gật đầu: "Các ngươi muốn đi cũng được, nhưng một thẻ ngà một ngày chỉ có thể nhận một phần cháo!"



Vừa rồi trưởng làng chỉ hỏi thử thôi, thấy huyện lệnh đồng ý, kinh ngạc và vui mừng đến mức lông mày thiếu chút nữa bay lên, ông ta gật đầu lia lịa.



Lương thực cho hơn một trăm người phát xong rất nhanh, dưới sự cảm tạ khôn xiết của dân làng, huyện lệnh dẫn đoàn xe rời đi, chạy như bay tới làng kế tiếp.



Cứ như vậy, huyện lệnh dẫn đoàn xe đi dọc theo đường chính suốt một ngày, cho đến khi phát hết tất cả lương thực rồi mới bắt đầu quay về.



Đến khi về tới huyện thành thì đã sắp đến nửa đêm.



Đến cửa Bắc huyện thành, ông ta phát hiện trên đất trống ngoài cửa thành có rất nhiều đống lửa, rất nhiều người dân đang vây quanh đống lửa sưởi ấm.



Thấy huyện lệnh đã trở lại, binh phủ giữ cửa thành vội vàng mở cửa cho nhóm huyện lệnh vào.



Những người dân tụ tập ở bên ngoài thấy cửa thành mở ra thì liên tục xúm lại, lại bị binh phủ ngăn lại.



"Quan gia khai ân, cho ta vào đi, nhị cữu của ta ở trong thành, vào thành ta sẽ đi nhờ cậy nhị cữu ngay, sẽ không làm phiền quan gia thêm đâu!"


"Quan gia, bên ngoài quá lạnh, con trai ta quá nhỏ, xin ngài rủ lòng thương cho bọn ta đi vào, bọn ta không làm loạn đâu, chỉ tìm một góc tường kín gió để tránh gió chút thôi!"