Xuyên Không Chiến Kỷ: Thiên Mệnh Chiến!

Chương 204: Kịch Hay Bắt Đầu



Một ngày mới lại đến, Ma Quân nghe đám hộ vệ xôn xao bàn tán về việc tối nay hoa khôi của Vĩnh Xuân Viện sẽ đặc biệt lựa chọn một vị khách để trò chuyện đêm khuya.

..............

Buổi tối, bên ngoài Vĩnh Xuân Viện đông như trẩy hội, có vô số người đã đến từ trưa chỉ để chiếm lấy một vị trí ngồi. Bảy tầng lầu chỉ trong một canh giờ đã người đông kín chỗ, thậm chí có những người nguyện đứng không cần ngồi, chỉ mong được thấy hoa khôi một lần.

Mà trong số đó tự nhiên không thể thiếu hai vị đại công tử vì nhị công tử của Lý gia rồi.

Có điều lấy thân phận của bọn họ thì không cần đứng, tự nhiên có người an bài cho chỗ gần với nơi hoa khôi xuất hiện.

Đám người hết ăn rồi lại uống, gọi lên toàn là những món ăn bổ thận tráng dương tăng cường sinh lực để chuẩn bị sẵn sàng cho tối nay. Nếu như may mắn được chọn, đêm nay chắc chắn sẽ là một đêm không ngủ của bọn họ.

Ma Quân chẳng cần phải xếp hàng, tan làm thì ung dung đi đến. Thấy hắn, tự có người dẫn đường cho hắn đi vào bằng lối vào bí mật, đi thẳng một mạch lên trên tầng cao nhất.

Khi hắn đi vào trong phòng, cái gì cũng chưa kịp làm đã thấy một nữ tử đẹp như hoa như nguyệt đang mặc trên người quần áo hớ hênh nằm đợi sẵn.

Ma Quân cười hỏi: " Ngươi chắc hẳn là hoa khôi Dạ Minh Châu đi. "

Dạ Minh Ngọc đi đến, đem vòng một ép sát vào người Ma Quân, giọng điệu dịu dàng trả lời: " Chính là tiểu nữ. "

Ma Quân còn đang muốn nói cái gì bỗng nhiên phát hiện một bàn tay mềm mại đang vuốt ve tiểu huynh đệ của mình, tà hỏa dâng lên trực tiếp đem người đẹp bế lên giường đại chiến ba trăm hiệp.

Một canh giờ sau, Dạ Minh Ngọc mặt mũi ửng hồng, đầu tóc hơi lộn xộn, dựa vào trong ngực Ma Quân thở hổn hển.

Ma Quân vuốt ve làn da trắng hồng mịn màng của đối phương, trong lòng khen ngợi Dạ Minh Ngọc quả đúng là một vưu vật, đáng tiếc vẫn cần dùng đến son phấn mới làm ra được sự xinh đẹp của mình không giống như Ngọc Anh, Vân Tiên mấy người.

Dạ Minh Ngọc tràn đầy u oán nói: " Lát nữa ta còn phải trình diện đây, công tử ngươi thật ác. "

Giống như để minh chứng cho tội ác Ma Quân vừa gây ra, nàng đứng lên nhưng hai chân lại run lên lợi hại, khó khăn lắm mới có thể đứng vững thân hình.

Ma Quân rất muốn kêu oan nhưng nghĩ đến những chuyện xảy ra vừa rồi, quyết định ngậm miệng lại. Có trách thì chỉ có thể trách dạo gần đây càng ngày hắn càng chăm chỉ tu luyện Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh dẫn đến sức lực của nhục nhân ngày càng lợi hại.

Đặc biệt là khi tu luyện môn công pháp này, cái cần to thì chưa thấy to, tiểu huynh đệ thì ngày càng cường tráng.

Cứ theo cái đà này, hắn bắt đầu lo ngại một ngày nào đó đám nữ nhân vừa nhìn thấy liền bỏ chạy.

Nhưng được một cái, tu luyện Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh lên tầng thứ tư tốc độ hấp thu linh khí nhanh hơn trước rất nhiều, tốc độ hồi phục các vết thương cũng nhanh hơn đáng kể.

" Được rồi, được rồi, đều là lỗi của ta hết. "

Ma Quân đi đến ôm lấy Dạ Minh Ngọc đồng thời vận chuyển Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh giúp đối phương hồi phục thân thể.

Cảm nhận được có một luồng khí ấm áp đang nhanh chóng giúp mình hồi phục, Dạ Minh Châu kinh ngạc bật thốt lên: " Năng lực này của công tử thật thần kỳ. "

Ma Quân trêu ghẹo hỏi: " Thế nào? Đã đủ sức vận động thêm chút nữa chưa? "

Dạ Minh Châu đỏ mặt lên, mắng yêu: " Đáng ghét! "

" Nhưng mà ta thích! "

...............

Khác đến đã chờ đợi hai canh giờ, rốt cuộc cũng đến thời khắc hoa khôi Dạ Minh Ngọc xuất hiện.

Trước muôn ngàn ánh mắt, Dạ Minh Châu bước ra với một bộ trang phục lả lướt tô đậm lên vẻ đẹp hút hồn mọi nam nhân của nàng. Gương mặt trái xoan xinh đẹp bị một dải lụa mỏng che đi nửa dưới chỉ để lộ ra cặp mắt phượng cùng với hai bên lông mày lá liễu.

Vừa ra sân, Dạ Minh Châu đã dành cho các vị khách ngày hôm nay một điệu múa bổ mắt khiến cho rất nhiều người sinh lực không đủ trực tiếp phụt máu mũi.

Kết thúc điệu nhảy, Dạ Minh Châu bắt đầu vào chủ đề mà người người đang mong chờ.

" Đêm dài tiểu nữ một mình đã lâu, nay mời chư vị tuấn kiệt đến đây để tìm một người bầu bạn đêm nay. "

" Nhưng tiểu nữ dù là gái thanh lâu, vẫn mong có thể tìm được một người bạn như ý. "

" Vì vậy tiểu nữ mạn phép tổ chức một cuộc thi làm thơ, người nào có thể làm ra bài thơ khiến tiểu nữ cảm thấy hứng thú, tiểu nữ sẽ chọn người đó. "

Những thanh thiếu niên bên dưới lập tức giơ hai tay lên hưởng ứng, dẫu sao thì vị hoa khôi này đã rất hiếm khi tiếp khách, muốn ngủ cùng nàng cũng không phải chỉ có tiền là được mà còn phải có địa vị cao, thực lực mạnh. Hôm nay có cơ hội, tội gì không nỗ lực hết mình.

Một vị khách nhân mạnh dạn hỏi: " Nếu là thi thơ, xin hỏi cô nương chủ đề là gì? "

Dạ Minh Châu ánh mắt khẽ đảo qua lầu ba, vị trí mà Ma Quân đang ngồi, khóe miệng khẽ nhếch lên cười nói: " Ngựa đực. "

" Khụ khụ khụ.... "

Câu nói này để cho Ma Quân bị sặc rượu bởi vì khi nàng liếc nhìn hắn, hắn cũng vừa vặn nhìn nàng, đề tài này của nàng có đến tám, chín phần đang nói đến hắn a.

Đám người thì không nghĩ nhiều như vậy, đề thi đã có, mọi người lập tức suy nghĩ xem làm thơ thế nào mới có thể trèo lên giường của Dạ Minh Châu đêm nay.

Ma Quân vừa ngồi uống rượu vừa nghe những kẻ tự nhận mình là tài tử làm thơ, cảm thấy thực sự quá tổn hại lỗ tai của mình, dứt khoát rời khỏi.

Chuyện tiếp theo của nơi này đã có người an bài, không cần hắn phải tự mình nhúng tay vào.

Chuyến đi này nguyên bản hắn chỉ định đến xem thử kế hoạch diễn ra có thuận lợi hay không thôi ai ngờ lại cùng hoa khôi đại chiến đến sát giờ mới ngưng.

Aizzz.... sau này vẫn nên bớt bớt đi thôi, đạo tâm ta còn chưa vững, dễ dàng chìm trong những thứ hoan lạc.

Về đến Lý Phủ cũng đã là nửa đêm, Ma Quân đi kiểm tra một chút công dụng của những khối lưu ảnh ngọc ngày hôm qua phát ra. Hắn vừa đến cũng vừa vặn chứng kiến cảnh Lý Thông bị đại phu nhân đuổi ra ngoài.

Đại phu nhân của Lý gia tốt xấu cũng là một cường giả Pháp Tướng Cảnh, lấy tu vi Quy Nguyên sơ kỳ của Lý Thông muốn áp chế bà ta cũng không khó nhưng động tĩnh sẽ không nhỏ. Không được đại phu nhân cho phép, hắn tự nhiên không dám làm càn cưỡng ép.

Chuyện xảy ra đột ngột làm cho bản thân Lý Thông cũng không hiểu đại phu nhân ngày hôm nay bị làm sao, hết cách hắn lại chạy đến tìm nhị phu nhân nhưng kết quả tất nhiên cũng tương tự, bị đuổi thẳng.

Mang theo sự tức giận, Lý Thân đành phải trở về phòng rồi cho gọi hai người nha hoàn vào phục vụ.

Ma Quân âm thầm đi đến bên cửa sổ, nghe những âm thanh phát ra từ trong phòng khiến cho hắn cũng có chút khó nhịn nhưng vẫn may hắn xưa nay vẫn làm người theo lý trí chứ không phải dạng ngựa giống kia cho nên vụng trộm đục một lỗ trên cửa sổ rồi dùng lưu ảnh ngọc ghi hình lại.

Bên trong phòng, Lý Thông cũng không biết những hành động và lời nói của mình đang bị người khác ghi lại cho nên vẫn đang thoải mái xả giận.

" Cái gì đại phu nhân của Lý gia, nhị phu nhân của Lý gia? Hai con điếm mà thôi, lại dám tỏ vẻ thanh cao với ông đây! "

Nói nói, bàn tay còn không nhịn được đánh hai cái khiến cho người nha hoàn kia kêu lên đau đớn.

Một người nha hoàn khác giọng điệu đầy mê hoặc thì thầm ở bên tai hắn, nói: " Nô tỳ thật sự không hiểu tại sao đại trưởng lão lại cố chấp với hai vị phu nhân như vậy, bọn họ chẳng phải đã qua tuổi xuân sắc rồi sao? "

" Chơi đùa với bọn họ làm sao thích bằng chơi đùa với bọn nô tỳ. "

Lý Thông hừ một cái nói: " Ngươi thì biết cái gì, đó gọi là cảm giác chinh phục có hiểu không? "

" Bọn họ có địa vị càng cao, càng khó chiếm được thì ta lại càng cảm thấy hứng thú. "

" Rồi đến một ngày lão phu nhất định sẽ biến bọn họ trở thành hai con chó cái, quỳ liếm lão phu ha ha... "

Ma Quân ở bên ngoài thật sự không thể chịu đựng được nữa, nếu như còn nghe thêm những âm thanh kia chỉ e rằng hắn lại phải đi tìm Dạ Minh Châu để giải tỏa áp lực. Với lại thu được từng này cũng đủ rồi, không cần thiết tiếp tục, hắn cũng không có nhu cầu xem phim để giải quyết tâm sự.

Đang định trở về phòng thì bỗng nhiên một cỗ hương thương truyền đến, ngẩng đầu lên thì phát hiện Dạ Minh Châu đang đứng vẫy tay với mình.

Ma Quân: "... "

Lo sợ bị người ta phát hiện, hắn vội vàng ôm lấy nàng chạy như bay về trong phòng.

Sau khi kiểm tra cẩn thận, không có người chú ý đến hắn mới hỏi: " Sao ngươi lại tới đây? "

Dạ Minh Châu cười xinh đẹp, hỏi ngược lại: " Công tử đang lo sợ Minh Châu bị phát hiện sao? "

Mặc dù Ma Quân không trả lời nhưng ý của hắn chính là như vậy.

Dạ Minh Châu đáp: " Công tử chớ lo, tiểu nữ bôn ba giang hồ nhiều năm vẫn luôn có chút bản sự. "

Nghe đến hai chữ ' nhiều năm ' Ma Quân sụ mặt lại, chân thành hỏi: " Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi? "

Truyền thuyết kể rằng, trong thế giới tu luyện có rất nhiều lão bà bà sống mấy trăm năm nhưng vẻ bề ngoài thì lại như thiếu nữ mười sau. Chẳng có lẽ....

Dạ Minh Châu thấy biểu cảm này của hắn, cười lên khanh khách, từng bước áp sát tới ngọt ngào nói: " Công tử không nên hỏi, hỏi chính là mười sáu. "

Ban nãy vừa làm thính giả bất đắc dĩ, tà hỏa còn chưa dịu xuống, bây giờ lại có mỹ nhân áp lấy đặc biệt lại loại cảm giác mềm mại cọ xát kia hắn mà còn nhịn được thì chắc chắn không phải là đàn ông.

Có điều, hắn vẫn đang thắc mắc: " Vậy còn tên kia đâu? Ngươi không phục vụ hắn? "

Nhắc đến chuyện này, Dạ Minh Châu đầy vẻ u oán nói: " Cái này còn hỏi ta? Đều tại công tử a. "

Ma Quân đầy mặt đều là dấu hỏi, tại ta?

Dạ Minh Châu càng thêm áp sát hắn, môi thơm khẽ mở: " Sau khi cùng với công tử ta nào còn hứng thú với đám ' tiểu nhân '. Hắn đã được một tỉ muội khác thay ta chăm sóc rồi. "

Chuyện đã như thế Ma Quân còn ngại ngần gì nữa, bế mỹ nhân đi thẳng tới giường bắt đầu cuộc đại chiến thôi.