Xuyên Không Chiến Kỷ: Thiên Mệnh Chiến!

Chương 122: Chu Lão Đến !



Động tĩnh ở nơi này quá lớn, thu hút rất nhiều cường giả chạy tới nơi. Đặc biệt là từng tiếng long ngâm vang vọng khắp thiên địa, lại thêm khí tức của Tử Vi Đế Kiếm xuất hiện.

Nhưng khi bọn họ đến, chiến đấu đã sớm kết thúc, chỉ còn lại cảnh hoang tàn khắp nơi.

Lê Ngọc Anh còn ở tại hiện trường, điều này lập tức hấp dẫn sự chú ý của cường giả các phương.

Đối mặt với những ánh mắt mang theo sự chất vấn này, Lê Ngọc Anh lạnh lùng hỏi: " Các ngươi nhìn ta làm gì? "

Giọng điệu này của nàng còn có thể dọa dẫm được bách tính của Đại Lê nhưng đối với những người xuất hiện ở nơi này lại chẳng có tí tác dụng nào. Bởi vì từng người ở đây đều là cường giả bên trong cường giả, địa vị siêu nhiên.

Công chúa của Đại Lê? Xin lỗi, chỉ là một tên hậu bối thôi!

Còn không đáng để bọn hắn để vào mắt.

Một tên tráng hán đầu trọc không kiên nhẫn nói: " Bớt dở thói công chúa đi, bọn ta cần một lời giải thích. "

Những người còn lại cũng đồng loạt giữ im lặng, hiển nhiên có cùng suy nghĩ với người này.

Lê Ngọc Anh giận quá thành cười: " Giải thích? Ta có gì phải giải thích với các ngươi? "

" Ngươi... " Tên tráng hán kia tức giận, đang muốn quát tháo lại bị một vị tuổi tác đã cao lão giả đánh gãy, nói: " Ngọc Anh, nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? "

Lê Ngọc Anh khẽ nhíu mày, nhìn về phía vị lão giả kia tự nhủ từ bé đến lớn tựa như cũng chưa từng gặp qua a, hắn lấy tư cách gì gọi thẳng tên của mình?

Nàng cười lạnh đáp: " Nơi này xảy ra chuyện gì cũng là chuyện của ta, không liên quan đến tiền bối a. "

" Nói nhảm với con nhãi này nhiều thế làm gì? " Tên tráng hán không kiên nhẫn nữa, quát mắng: " Mau nói ra hết cho bổn tọa, nói xem nơi này đã xảy ra chuyện gì? Tử Vi Đế Kiếm đâu rồi? "

Một người nữ cường giả khác cũng không nhẫn nại nữa, nói: " Ban nãy khí tức của Tử Vi Đế Kiếm xuất hiện rất rõ ràng, nơi này còn lưu lại khí tức của Tử Vi Đế Kiếm. Nhị công chúa, ngươi muốn che giấu gì đây? "

" A! Hóa ra các ngươi đều vì Tử Vi Đế Kiếm nên mới đến! " Lê Ngọc Anh làm bộ kinh ngạc nhưng trong lòng thì phỉ nhổ những người thật sự quá không biết xấu hổ.

Nàng cười nói: " Nếu như các vị đều vì Tử Vi Đế Kiếm mà đến vậy thì mời cùng ta đến bảo khố của Đại Lê chiêm ngưỡng. "

Lời này vừa ra, một trận cười vang theo đó mà vang lên.

Một người cường giả đầu đội mũ rộng vành, khuôn mặt bị mặt nạ che giấu, giọng điệu tràn đầy sự giễu cợt nói: " Ngươi coi bọn ta đều là đồ đần a? Đại Lê các ngươi bất lực, làm thất lạc Tử Vi Đế Kiếm. "

" Đến bảo khố của Đại Lê chiêm ngưỡng? Buồn cười! "

" Nói nhảm nhiều làm gì, đem nàng bắt lại sau đó tra hỏi chẳng phải là được rồi sao? " Một tên cường giả đeo mặt nạ khác nổi lên tà tâm nhưng ngoài miệng vẫn vì đại cục.

Nhị công chúa mặt đẹp, dáng người lại càng đẹp a!

Lời này lập tức khiến cho mấy người nữ cường giả quăng tới ánh mắt khinh bỉ.

Làm như ở đây không ai biết ý đồ thực sự của ngươi là gì ấy!

— QUẢNG CÁO —



Nhưng mà đây cũng không phải là một phương án tồi, nếu như Lê Ngọc Anh quá cứng miệng sợ rằng cũng chỉ có phương án này hữu hiệu nhất. Dù sao thì dụ hoặc của Tử Vi Đế Kiếm quá lớn, đáng giá để bọn họ thử bốc lên nguy cơ đối đầu với Đại Lê một lần.

Chỉ là, người nào dám ra tay?

Tất cả những người ở đây đều là sống lâu thành tinh, kẻ nào không phải lão hồ ly?

Đại Lê muốn trả thù cũng sẽ dốc toàn lực với kẻ ra tay trước, những người còn lại cùng lắm chỉ coi thành liên đới thôi.

" Khụ... khụ.... "

Cũng vào thời khắc bọn hắn đang do dự, tiếng ho khan vang vọng cả vùng không gian này.

Một giọng nói già nua mang theo Độ Kiếp Trung Kỳ uy áp giáng lâm xuống khiến cho tất cả những cường giả kia dâng lên cảm giác nguy cơ, tựa như cặp mắt của thần chết đang liếc nhìn lần lượt từng người vậy.

" Các vị, đây là lãnh thổ của Đại Lê! "

" Các ngươi đứng trên mảnh đất này thảo luận làm hại công chúa của Đại Lê, có phải có chút quá phận rồi hay không? "

Dứt Lời, một bàn tay khổng lồ vàng óng từ trên trời vỗ xuống đem tên cường giả thần bí đeo mặt nạ vừa buông lời đề nghị bắt giữ Lê Ngọc Anh thành thịt vụn.

Biến cố xảy ra quá bất ngờ khiến cho tất cả mọi người, bao gồm cả Lê Ngọc Anh đều không phản ứng kịp.

Lê Ngọc Anh vừa mừng vừa sợ, không lẽ phụ hoàng phái người đến cứu viện?

Thế nhưng không đúng rồi, làm sao phụ hoàng biết ta gặp nguy hiểm mà phái người đến?

Không gian khẽ rung động, một bóng người già nua chậm rãi bước ra. Gương mặt hắn nhăn nheo như vỏ quýt héo nhưng một cặp mắt già vẫn sáng ngời, sắc bén khiến cho cả đám cường giả không dám nhìn thẳng vào trong.

" Chu công công, đây là chuyện của Đại Lê, không phải chuyện của ngươi a? "

Trong số những cường giả này cũng có người Độ Kiếp Trung Kỳ, thấy Chu lão xuất hiện không sợ hãi chút nào, còn chất vấn ngược lại.

Chu lão ngoảnh đầu nhìn về phía người này khẽ " A " một tiếng, cười nói: " Hóa ra là Lương lão đệ, đã lâu không gặp. "

Người cường giả họ Lương cũng khẽ gật đầu nói: " Xác thực rất lâu rồi không gặp nhau. "

Một tên Độ Kiếp Kỳ cường giả khác cũng mở miệng: " Chu Lượng, chuyện này ngươi không can thiệp vào, ngày sau ta mời ngươi uống rượu. Thế nào? "

Chu lão nghe thế, gương mặt già nua lập tức tươi cười đáp ứng: " Tốt! "

Nghe câu nói này của Chu lão, cả đám cường giả đều âm thầm thở phào một hơi. Nơi này chỉ có hai người có tu vi Độ Kiếp nhưng bất luận là ai trong số hai người này đều từng là bại tướng dưới tay của Chu Lượng. Bao nhiêu năm qua đi, cảnh giới chính xác của Chu Lượng hiện giờ đã không người biết được.

Ngộ nhỡ cả hai người cường giả Độ Kiếp Trung Kỳ đều không phải đối thủ của hắn, những người còn lại chẳng phải cũng chạy không thoát sao.

Có người vui tự nhiên cũng có người sầu, Lê Ngọc Anh hai mắt ảm đạm, trong lòng có chút đắng chát.

— QUẢNG CÁO —



Nếu như mình có thể cường đại hơn....

Nếu như mình là người mạnh nhất.....

Có lẽ sẽ chẳng bao giờ rơi vào cảnh ngộ mạng sống chính mình rơi vào tay kẻ mạnh hơn định đoạt như này.

Đây chính là sự uất hận của kẻ yếu!

Nhưng câu nói tiếp theo của Chu Lượng lại khiến cho nàng giống như thấy được cầu vồng sau cơ mưa u ám.

Chỉ nghe Chu Lượng nói: " Các vị xin cứ tự nhiên, ta sẽ không can thiệp vào. Chỉ là..... lưu ảnh ngọc này ta sẽ trao tận tay hoàng thượng của Đại Lê. "

Nói xong, Chu Lượng đem một cái lưu ảnh ngọc ra, giơ trước mặt đám cường giả lắc lắc.

" Chu Lượng! Ngươi... " Cường giả Độ Kiếp Trung Kỳ họ Lương giận tím mặt lại, hắn không nghĩ tới Chu Lượng sẽ ' lươn ' kiểu này.

Hắn làm như thế so với việc nhúng tay vào, thử hỏi khác nhau ở chỗ nào?

Chu Lượng vẻ mặt ' vô tội ' hỏi ngược lại: " Ta làm sao? Chẳng phải đáp ứng không can thiệp rồi còn gì? "

Câu nói này, kết hợp với vẻ mặt này khiến cho cả đám cường giả trong lòng chửi mẹ.

Không can thiệp em gái ngươi!

Biết Chu Lượng sẽ không thay đổi ý đồ, hai tên cường giả Độ Kiếp Trung Kỳ không nói nhảm nữa, đem một thân tu vi bạo phát ra chuẩn bị chiến đấu.

Chu Lượng cảm nhận cỗ khí thế khủng bố của hai người này, chẳng sợ hãi chút nào, thở dài nói: " Khuyên các ngươi một câu, tốt nhất không nên nghĩ quẩn. "

Người cường giả họ Lương cười lạnh: " Nghĩ quẩn? Ngươi cho rằng ngươi còn là ngươi của năm đó a? "

" Thời đấy Đại Trần vẫn còn, ngươi nhờ có Hoàng Chủ của Đại Trần sủng ái, toàn lực bồi dưỡng cho nên mới mạnh hơn ta. Bây giờ Đại Trần đã mất, những năm này ngươi như chó nhà có tang, nương nhờ Đại Lê. "

" Lấy tự tin ở đâu ra rằng mình vẫn còn có thể đánh thắng lão phu? "

" Huống hồ ở đây còn có thêm Cao huynh? "

' Cao huynh ' mà cường giả họ Lương nhắc đến tự nhiên là vị Độ Kiếp Trung Kỳ còn lại có mặt ở hiện trường. Hắn tự tin rằng, chấp việc Chu Lượng trong đoạn thời gian này có tiến bộ nhưng cũng không thể cùng lúc đánh với hai người Độ Kiếp Trung Kỳ.

Đối mặt với từng câu thoại nghe nhiều thành nhàm này, Chu Lượng ngoáy ngoáy lỗ tai, đem cục rỉ tai nhỏ dính trên móng tay thổi đi, nhàn nhạt nói: " Người cùng thời với ta bây giờ đã rụng gần hết, chỉ còn có mấy cái, hai người các ngươi cớ gì cứ thích tìm đường chết? "

Lời vừa nói xong, một cỗ khí tức kinh khủng tuyệt luân giáng lâm vùng không gian này khiến cho phong vân biến sắc, núi lớn trong phạm vi mấy trăm dặm sụp đổ thành bột mịn.

Khí thế này khiến cho cả cường giả họ Cao lẫn cường giả họ Lương rợn hết tóc gáy, sợ xanh mặt lại. Một cỗ khí tức tử vong xông thẳng lên đầu hai người tựa như lưỡi hái của tử thần đang kề ở trên cổ.

Cường giả họ Cao nuốt nước bọt ực một cái, vội vàng hòa giải nói: " Chu lão đệ, có gì từ từ nói. Tất cả chỉ là hiểu lầm! "

Chu Lượng cười như không cười nhìn xem hắn, nói: " Các ngươi có ý đồ xấu với nhị phu nhân của công tử nhà ta, còn dám nói hiểu lầm? "

— QUẢNG CÁO —



" Lão phu tuổi tác tuy cao nhưng lỗ tai chưa điếc a. "

Người ở đây đều là lão hồ ly, rất nhanh hiểu ra ngụ ý bên trong. Từng cái khóc không ra nước mắt, rõ ràng ban đầu chỉ muốn khó dễ một chút nhị công chúa của Đại Lê, làm sao lại thành có ý đồ xấu với vợ hai của Trần Minh Quân rồi?

Nhưng mà, quen biết lâu năm, cường giả họ Cao hiểu ý nói: " Chu lão đệ, ta vô ý mạo phạm vợ của thái tử nhà huynh. Nhưng nàng dù sao cũng vẫn nguyên vẹn, không thiếu một sợi lông. Nơi này có chút ít linh thạch, coi như là bồi thường. "

Tuy lời hắn nói là " ít linh thạch " nhưng khi lấy ra lại là mấy chục rương lớn, bên trong mỗi một chiếc rương đều có mấy ngàn viên linh thạch thượng phẩm.

Chu Lượng liếc cũng không liếc những cái rương này một cái, lắc đầu nói: " Thành ý của lão huynh quá kém, công tử nhà ta chắc chắn không hài lòng."

Cường giả họ Cao nghe thế, khắp khuôn mặt treo đầy hắc tuyến. Công tử nhà ngươi bây giờ còn đang hôn mê dưới kia, làm sao ngươi biết hắn sẽ không đồng ý?

Nhưng mà mạng sống của mình bây giờ đang gặp phải nguy hiểm, hắn cũng không dám tiếc của, lại lấy ra thêm một đống thiên tài địa bảo.

Lúc này Chu Lượng mới đem ' bồi thường ' thu lại, gật đầu nói: " Cao lão huynh khách khí, chuyện hôm nay ta sẽ hướng công tử nói đỡ lời cho ngươi. "

Thấy Chu Lượng nhận đồ, cường giả họ Cao mới khẽ thở phào một hơi, mạng mình xem ra còn giữ được.

Có người dẫn đầu, những người khác cũng theo đó mà làm.

Kết quả, từng người mặt mũi xám xịt chỉ muốn nhanh chóng rời đi nơi này. Chuyến này quá lỗ vốn rồi, tung tích của Tử Vi Đế Kiếm một chút cũng không biết mà còn mất một khối tài sản lớn.

Bọn hắn đang định từ biệt lại nghe Chu Lượng nói với Lê Ngọc Anh: " Nhị phu nhân, chuyện lần này tuy công tử có thể tiếp nhận lời xin lỗi của bọn họ nhưng ngài tốt xấu cũng là công chúa của Đại Lê. Ta thấy vẫn nên đưa lưu ảnh ngọc cho hoàng thượng, để hắn cân nhắc đôi chút. "

Chúng cường giả: ".... "

Lê Ngọc Anh không nói lời nào nhưng cả gương mặt đẹp đã đỏ bừng hết cả lên, thầm nghĩ bổn công chúa từ khi nào thành nhị phu nhân của ngươi a?

Rõ ràng Trần Minh Quân hắn.... còn chưa cưới hỏi....

A! Ta lại nghĩ linh tinh gì thế?

Đám cường giả mặt như đi đưa đám, lại đưa lên lễ vật bồi thường một đợt mới rời đi.

Chu Lượng nhìn xem bóng dáng đi so với chạy còn nhanh hơn của bọn hắn, cười hô: " Mấy vị, khi rảnh rỗi mời đến Phò Mã Phủ uống trà. "

Đám võ giả nghe vậy, thân hình lảo đảo kém chút ngã sấp mặt. Đầu cũng không ngoảnh lại...... chạy!

Chu Lương tươi cười bay xuống, an ủi Lê Ngọc Anh: " Xin nhị phu nhân chớ lo lắng, công tử chỉ là do tiêu hao quá nhiều linh lực cho nên mới ngất đi thôi, tĩnh dưỡng vài ngày là có thể tỉnh lại. "

Ngay từ khi đến đây hắn đã dùng thần niệm kiểm tra tình trạng của Trần Minh Quân, phát hiện ra điểm này hắn mới ung dung đối đáp với đám cường giả kia.

Lê Ngọc Anh khẽ " A " một tiếng, quay người đi chỗ khác để che giấu đi sự xấu hổ của mình.